Tu luyện Đại Pháp là sự lựa chọn tôi không hối hận đời này
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục
[MINH HUỆ 25-03-2025] Tôi sinh ra trong một gia đình vô Thần. Bố mẹ tôi tính tình nóng nảy. Họ thường đánh đập và mắng mỏ tôi, coi tôi là nơi trút giận, và dùng những lời lẽ khó nghe để mắng mỏ và chế giễu tôi. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi, nhưng tôi chưa bao giờ hành động. Khi còn đi học, tôi đã nhiều lần bị bắt nạt ở trường. Trong môi trường như vậy, tính cách của tôi trở nên hèn nhát, tự ti và không muốn giao lưu với người khác.
Khi cuộc sống của tôi đen tối, bạn cùng lớp đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân bảo tôi đọc. Tôi vừa đọc Chuyển Pháp Luân, vừa đến điểm luyện công để học Pháp với các đồng tu. Kể từ đó, cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng hơn. Ở cùng các đồng tu, tôi dần trở nên vui vẻ. Vì lúc đó tôi còn nhỏ, các đồng tu đã chăm sóc tôi rất tốt. Tất cả họ đều yêu cầu bản thân phải tuân theo tiêu chuẩn Chân, Thiện, Nhẫn. Họ chân thành thiện lương. Tôi cảm thấy rất ấm áp khi ở bên họ.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Trong suốt 20 năm này, tôi đã trưởng thành, từ một thanh niên không biết gì về thế giới thành một người trung niên. Trong những năm này, bất kể tôi ở trong hoàn cảnh hay tình huống cá nhân nào, tôi luôn kiên trì chính tín của mình đối với Đại Pháp, bởi vì Đại Pháp đã mang lại cho tôi ánh sáng và hy vọng. Bây giờ tôi sẽ chia sẻ câu chuyện tu luyện của mình với mọi người.
Bước ra khỏi ma nạn gia đình
Chồng tôi là người đàn ông nóng nảy, hễ nói chuyện không hợp ý liền đập phá đồ đạc, đập xong liền khệnh khạng bỏ đi. Tôi phải dọn dẹp những thứ anh ấy phá hỏng. Anh ấy đánh tôi và các con, thường xuyên ăn uống bên ngoài đến tận khuya, không làm bất kỳ việc nhà nào. Đại Pháp dạy tôi phải bao dung và đối xử tốt với người khác. Mặc dù trong tâm vẫn chưa buông xuống được, nhưng tôi vẫn chèo chống gia đình. Bất kể anh ấy đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn chăm sóc cửa hàng mà chồng tôi và tôi cùng kinh doanh, và chăm sóc tốt cho các con. Anh ấy tức giận và đập vỡ bia trong cửa hàng, vì vậy tôi đã dọn sạch những mảnh thủy tinh vỡ. Anh ấy đập phá đồ đạc trong khi tôi dọn dẹp. Có rất nhiều chuyện như vậy. Tôi đã nói với bố mẹ chồng về điều đó, nhưng họ lại chỉ trích tôi. Tôi thực sự cảm thấy mình có rất nhiều bất bình, nhưng không có nơi nào để nói. Và vì những trải nghiệm khác nhau trong thời gian mang thai và ở cữ, tôi càng oán giận chồng và gia đình anh ấy hơn. Vì không thể buông bỏ chấp trước của mình, tôi kiệt sức và cơ thể tôi gặp vấn đề. Tôi bắt đầu rụng tóc và răng, tóc tôi bạc rất nhiều. Có lần tôi còn bất tỉnh và ngã xuống đất.
Tôi nhận ra rằng, mình thực sự nên nhìn lại bản thân. Tôi thấy mình không thể buông bỏ được sự oán hận đối với chồng, khiến anh ấy luôn đối xử tệ với tôi. Tôi thực sự thấy có lỗi với anh ấy. Tôi vẫn còn tâm tật đố, nghĩ rằng cuộc sống bất công với mình, trong tâm mất cân bằng. Tôi vẫn có cái tâm khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn, còn có cái tâm cầu đền đáp. Tôi hy vọng rằng anh ấy có thể nhìn thấy những nỗ lực của tôi và đối xử tốt hơn với tôi. Mặc dù tôi âm thầm chịu đựng trên bề mặt, nhưng trong lòng tôi đầy oán hận và bất bình, và tôi mơ tưởng rằng sự chịu đựng của mình cuối cùng sẽ mây tan trăng sáng. Cuối cùng, những gì tôi theo đuổi vẫn là những thứ của người thường. Mặc dù tôi hướng nội và học Pháp, nhưng thực sự rất khó để buông bỏ tâm mình. Tâm trạng không tốt này thường kiểm soát tôi, và tôi cảm thấy mình quá đau khổ. Tôi theo đuổi những thứ của người thường, và tôi bám vào những thứ này và không muốn thay đổi. Tôi không coi những thứ này là cơ hội tốt để đề cao tâm tính của mình, và tôi không sử dụng những khổ nạn này để thanh lọc bản thân và đề cao lên.
Tôi nghĩ đến một số học viên đã rời thế gian vì cái tâm oán hận không trừ bỏ được. Ví dụ, một học viên bị bệnh nặng, không buông bỏ được oán hận đối với người chồng là người thường của mình, cho đến khi cô qua đời. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, ngoài nghiệp lực của chính mình, những thứ này cũng là cạm bẫy do cựu thế lực thiết kế. Sử dụng người thân của chúng ta để làm suy yếu ý chí tu luyện của chúng ta, đây là một trong những thủ đoạn tàn ác nhất của cựu thế lực. Chúng dùng thủ đoạn này để hủy hoại người thân của chúng ta và sự tu luyện của chúng ta.
Chồng tôi đã nói với tôi nhiều lần: “Chỉ cần em không tu Đại Pháp nữa, anh sẽ nghe lời em trong mọi việc. Nếu em tu Đại Pháp, thì anh đối xử với em [tệ] thế nào đi nữa thì cũng không quá đáng”. Đây rõ ràng là mục tiêu mà cựu thế lực muốn đạt được. Thật dễ dàng để vượt qua các thử thách do người khác tạo ra, nhưng chính những người thân trong gia đình bạn, đặc biệt là chồng hoặc vợ của bạn, những người sống cùng bạn ngày đêm, lại sử dụng những phương pháp tàn nhẫn nhất để làm tổn thương bạn, và làm bất cứ điều gì họ muốn nhân danh người thân. Loại tổn hại này là lớn nhất, và đôi khi là trí mạng. Cựu thế lực lợi dụng tội nghiệp lịch sử của chúng ta, và những chấp trước mà chúng ta không thể buông bỏ để điều khiển những người thân trong gia đình làm nhiều việc không phù hợp với lẽ thường. Những người thân trong gia đình chúng ta là những người đáng thương nhất, vì vậy chúng ta phải đối xử với họ bằng lòng từ bi, bởi vì rất có thể có những nhân tố mạnh mẽ đằng sau họ mà họ không thể chống lại được, buộc họ phải làm như vậy.
Một đồng tu đã viết về một sự việc trong bài chia sẻ để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, thậm chí còn để lại chấn thương tâm lý. Vào một đêm giông bão, con rể của đồng tu đã hất vợ mình, người vừa mới sinh mổ, khỏi giường và làm rơi đứa con mới sinh vào người cô ấy. Sau đó, anh ta gọi điện cho đồng tu đến để bà đưa con gái bà đi. Tất nhiên, đồng tu đã làm tốt và xử lý tốt, nhưng sự việc tàn ác được mô tả trong bài viết này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi cảm thấy rằng, điều này đã phá vỡ ranh giới đạo đức cơ bản của nhân loại, và không phải là điều mà một người bình thường sẽ làm. Chắc chắn phải có điều gì đó xấu xa đằng sau việc này.
Nhiều học viên đã mất đi ý chí tu luyện, và thậm chí qua đời vì những tổn hại khác nhau mà họ phải chịu đựng từ người thân. Điều này không chỉ mang lại sự hối tiếc cho việc tu luyện của bản thân, mà còn không cứu được người thân. Đây chính xác là điều mà cựu thế lực đã an bài. Do đó, chúng ta phải buông bỏ cái tình trong người thường, và coi người thân của mình là chúng sinh mà chúng ta cần phải cứu độ. Bởi vì tình là vị tư, có cái tình thì sẽ hy vọng rằng người khác sẽ đối xử tốt với mình, và sẽ tràn đầy khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một khi cái tình này không được thỏa mãn hoặc bị tổn thương, thì sẽ sinh ra oán giận, và thậm chí là tuyệt vọng. Đây chính xác là điều mà cựu thế lực đã sắp đặt cho chúng ta. Do đó, chúng ta phải buông bỏ cái tình, đối xử với người thân của mình bằng lòng từ bi lớn nhất, buông bỏ bản ngã của mình, và xem xét các vấn đề từ một góc độ hoàn toàn vị tha. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể tu lên, mới có thể cứu được người thân của mình, và do đó thoát khỏi cạm bẫy của cựu thế lực.
Theo những câu chuyện văn hóa truyền thống trên Minghui.org, có người vì oán hận mà chuyển sinh thành trở thành cái nhọt độc trên thân kẻ thù. Có người vì oán hận mà chuyển sinh thành rắn độc. Nếu là như thế, thì sinh mệnh có ý nghĩa gì đâu? Vì báo thù, mà trở thành những sinh mệnh xấu ác như vậy. Tại sao không lựa chọn buông bỏ? Điều này không chỉ thành tựu cho người khác, mà còn thành tựu cho chính mình. Oan oan tương báo khi nào mới kết thúc? Chỉ bằng cách lựa chọn buông bỏ, thì mới có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi, mới có thể khiến sinh mệnh bản thân thăng hoa.
Đôi khi tôi thực sự cảm thấy rằng chấp trước của tôi là những sinh mệnh xấu như rắn và cóc quấn vào trong tâm tôi. Nếu không học Đại Pháp, sẽ rất khó để loại bỏ những thứ đó, bởi vì những suy nghĩ xấu này là những sinh mệnh thực sự ở các không gian khác. Vì vậy, chúng ta cực kỳ may mắn khi học Đại Pháp. Chỉ bằng cách hướng nội tìm, và thực sự tu bản thân, chúng ta mới có thể loại bỏ các chấp trước và loại bỏ những sinh mệnh xấu này.
Sau khi hiểu ra điều này, tôi không còn cảm thấy thống khổ nữa, cũng không oán hận người khác nữa. Thay vào đó, tôi coi những điều này như một cơ hội tốt để tôi ma luyện bản thân. Khi chồng tôi lại nổi giận với tôi, tôi nghĩ: “Đây là điều tốt. Thật tốt. Nó giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực, và đề cao tâm tính. Tôi thực sự phải cảm ơn anh ấy”. Tôi nhìn anh ấy và thấy anh ấy giống như một đứa trẻ tội nghiệp bị cựu thế lực kiểm soát mà không hề hay biết. Tôi tự nhủ: “Mình phải làm tốt! Mình phải cứu anh ấy!” Lúc này, tâm lý của tôi hoàn toàn thay đổi. Trong lòng tôi tràn đầy lòng từ bi và tôi không còn oán hận những điều tiêu cực đó nữa. Tôi bắt đầu đối xử tốt với anh ấy, và quan tâm đến anh ấy mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại. Tôi cũng thấy được sự tận tụy của anh ấy đối với gia đình, thấy sự nỗ lực và sự bất lực của anh ấy trước thực tế. Đối với anh ấy, mọi chuyện thực sự không dễ dàng.
Sau khi buông bỏ sự oán giận, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được những khó khăn, bất lực và sự thống khổ của người khác.
Buông bỏ tâm lợi ích
Chồng tôi quản lý thu nhập gia đình. Tôi chưa bao giờ quản lý, và tôi không quan tâm. Nhưng chồng tôi thường đầu tư bừa bãi và thường mất hết tiền. Khi con cái lớn lên, chi phí gia đình ngày càng lớn. Bây giờ chúng tôi sống một cuộc sống eo hẹp. Cuộc sống giật gấu vá vai của chúng tôi thậm chí còn khiến bố mẹ chồng tôi chế giễu chúng tôi. Chồng tôi cũng bắt tôi phải xin tiền bố mẹ, nhưng bố mẹ tôi đã gần 80 tuổi. Làm sao tôi có thể để họ phải lo lắng? Những điều này khiến tôi ngày càng chấp trước lợi ích trong những năm gần đây. Để tránh đầu tư của chồng, tôi cũng bắt đầu tiết kiệm một số tiền bí mật.
Tâm lợi ích không buông cũng mang đến tâm oán giận, tâm tật đố và tâm đấu tranh. Anh con bác cả canh tác trên đất của chúng tôi, nhưng anh ấy không trả tiền thuê, và rất thô lỗ với chúng tôi; bố chồng tôi có lương hưu, và tôi hy vọng ông có thể chăm sóc chúng tôi nhiều hơn. Tất cả những điều này, nói ra thật xấu hổ, khiến tôi cảm thấy phiền não. Tôi ôm tâm lợi ích không buông, thống khổ. Đôi khi tôi thậm chí còn nghĩ, thật tuyệt biết bao nếu tôi trúng vé số, để tôi có thể mua nhà, mua xe, sống một cuộc sống tốt đẹp và tự hào trước mặt mọi người. Nhân tâm mạnh mẽ đến thế. Tôi không thể đứng ở vị trí của người khác để xem xét vấn đề, và tôi không thể nhìn thấy những khó khăn của người khác. Cái tâm của tôi là vị tư, vì vậy tôi không thể sinh ra lòng từ bi. Tôi bị kiểm soát bởi những chấp trước xấu này, điều đó khiến tôi rất thống khổ.
Chúng ta sống trong người thường, đặc biệt là ở Trung Quốc đại lục. Ngày nay, mọi người dùng tiền để đo lường giá trị và thành công của một người. Không có tiền, rất khó để có được chỗ đứng trong người thường. Không chỉ sống trong cảnh túng thiếu, mà còn bị coi thường, và bị làm khó ở mọi nơi. Trong một môi trường như vậy, cái tâm lợi ích sẽ trở thành một trở ngại lớn trên con đường tu luyện của chúng ta, vì nó liên quan đến mọi khía cạnh của cuộc sống. Tuy nhiên, là người tu luyện, chúng ta phải loại bỏ cái tâm lợi ích này.
Tôi phải buông bỏ cái tâm lợi ích, tất cả thuận kỳ tự nhiên, tin rằng sự an bài của Sư phụ là tốt nhất. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể đột phá được nút thắt của tu luyện và đề cao. Những khó khăn này là do nghiệp lực của tôi gây ra, và tất nhiên có những yếu tố can nhiễu từ cựu thế lực. Tôi không nên đổ lỗi cho người khác. Không có điều gì ngẫu nhiên trong tu luyện. Nghèo khó và giàu có cũng được quyết định bởi kiếp trước. Cái gọi là những điều tốt hay xấu trong cuộc sống của con người, đều do nghiệp lực tạo ra, và có những món nợ chúng ta phải trả, và những ước nguyện chúng ta phải thực hiện.
Tôi không còn lo lắng về việc được hay mất nữa, cũng không bị trói buộc bởi lợi ích của người thường. Thay vào đó, tôi để mọi thứ diễn ra tự nhiên, và đối xử với mọi thứ trong thế giới bình thường một cách bình thản. Sau khi buông bỏ cái tâm lợi ích, tôi cảm thấy thoải mái toàn thân. Tôi cảm thấy mọi thứ trong thế giới bình thường đang ngày càng xa rời tôi, và nó thật sự là không chân thực. Tôi đã trải nghiệm sự siêu thoát tự tại thân trong thế tục, tâm ngoài thế tục. Tu luyện thực sự rất tốt.
Chính Đại Pháp đã giúp tôi nuôi dạy được một cô con gái tuyệt vời và kiên cường
Con gái tôi thông minh và ngoan ngoãn từ nhỏ. Khi cháu còn rất nhỏ, tôi đã dạy cháu học thuộc “Hồng Ngâm”, cho cháu nghe nhạc dân gian và thơ cổ, và tôi dạy cháu những đạo lý làm người. Chồng tôi thường uống rượu bên ngoài đến tận khuya, và thường đánh đập, mắng mỏ tôi và con gái. Tôi nhớ có lần, anh ấy say xỉn về nhà vào đêm khuya, túm lấy con gái tôi đang ngủ say và đánh rất mạnh, không thèm quan tâm đến lời cầu xin của cháu. Một lần khác, anh ấy say xỉn về nhà và cầm máy in đập vào đầu con gái tôi. Trong hoàn cảnh như vậy, tính cách của con gái tôi ngày càng hướng nội, tự ti và không muốn giao lưu với người khác. Con gái tôi thường bị oan uổng và bị bắt nạt ở trường. Nhưng cháu rất kiên cường, và tôi chưa bao giờ phải kiểm soát việc học của cháu. Cháu luôn đứng đầu lớp. Nhiều lần, cháu vừa hát vừa học trong phòng. Cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ đến giọng hát của con, bởi vì tôi không biết con vẫn luôn lạc quan trong hoàn cảnh như vậy, hay là con đã kìm nén nỗi đau và cố gắng lạc quan. Khi đó con còn quá trẻ.
Khi con gái tôi học năm thứ ba trung học cơ sở, cháu rất bận rộn với việc học. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ, và chồng tôi thường bật máy tính to hết cỡ mà không có chút kiêng dè nào, và thường say xỉn về nhà. Trong hoàn cảnh như vậy, con gái tôi thường tự học ở trường hoặc thư viện cho đến rất muộn mới về nhà.
Con gái tôi cũng đã từng bối rối và cảm thấy khó hiểu. Nó không hiểu tại sao từ nhỏ nó đã nghe theo lời khuyên của mẹ để trở thành một người tốt theo Chân, Thiện, Nhẫn, và làm sao nó có thể chịu đựng được người khác khi mọi chuyện xảy ra, nhưng nó lại sống một cuộc sống khốn khổ như vậy, trong khi những kẻ làm tổn thương người khác lại sống một cách vô tư như vậy. Tôi nói với nó rằng, đau khổ có thể tôi luyện bản thân, khiến bản thân trở nên kiên cường hơn, và khiến tư tưởng trở nên sâu sắc hơn. Khổ nạn là sự tài sản trong sinh mệnh. Sau khi trải qua những khổ nạn này, con sẽ cảm thấy mình như phượng hoàng tắm lửa tái sinh, tấm lòng sẽ rộng mở hơn, và con sẽ nhìn nhận mọi thứ một cách bao quát và sâu sắc hơn. Đồng thời, khổ nạn có thể rửa sạch tội nghiệp của bản thân, nâng cao tầng thứ sinh mệnh bản thân. Thế gian con người là một sân khấu lớn, nơi mọi người đều thể hiện bản chất thật của mình, và đặt vị trí tâm tính thật của mình, do đó hướng đến những đích đến khác nhau. Con người là đáng thương nhất. Bây giờ đạo đức xã hội đang suy thoái nhanh chóng. Nhiều người dường như rất đắc ý trước mọi người, thậm chí một tay che cả bầu trời, làm bất cứ điều gì họ muốn. Họ cho rằng cái chết giống như ngọn đèn tắt, không tin thiện ác báo ứng. Trên thực tế, rất nhiều người đang chạy như điên cuồng đến sự hủy diệt, chưa kể đến việc sẽ có những thảm họa lớn hơn đang chờ đợi con người trong tương lai. Chỉ khi con người trong thời loạn thế mà vẫn giữa được thiện lương, biết cảm ân, thì mới có thể tiến về tương lai.
Con gái tôi cuối cùng đã bước ra khỏi suy nghĩ tiêu cực của mình. Con kiên cường đối mặt với áp lực bằng, và ngày càng ưu tú hơn. Sau đó, con thi đỗ vào một trường trung học phổ thông trọng điểm, và sau đó là thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm trong tỉnh. Ở trường đại học, con luôn đứng đầu khoa và đỗ trình độ tiếng Anh Level 6. Con đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi chuyên ngành, và một số cuộc thi quốc gia và quốc tế. Năm nay, con đạt được tiêu chuẩn nghiên cứu sinh, nhiều trường đại học trọng điểm đang tranh nhau để có được cô bé. Cô bé muốn học ở Hoa Kỳ, nhưng điều kiện tài chính của chúng tôi không cho phép. Con gái tôi đã nói một cách rất hiểu biết rằng, con sẽ tìm cách đi du học sau khi hoàn thành chương trình sau đại học, và cố gắng không tăng gánh nặng tài chính cho chúng tôi.
Thỉnh thoảng tôi thấy mọi người trên mạng nói rằng sinh viên đại học ngày nay tệ quá, nên tôi bảo con gái tôi đừng chạy theo đám đông. Con gái tôi nói: “Mẹ ơi, sao đứa con gái mà mẹ nuôi lại có thể làm như vậy được?”. Con bé chân thành nói với tôi: “Mẹ ơi, nền giáo dục của mẹ và những lời mẹ nói đã tác động sâu sắc đến con.”
Tôi thực sự vui mừng. Chính Đại Pháp đã giúp tôi nuôi dạy một cô con gái tuyệt vời như vậy. Chính Đại Pháp đã giúp tôi và con gái tôi học cách đối mặt với cuộc sống bằng sức mạnh và sự lạc quan giữa những khó khăn. Cảm ơn Sư phụ, cảm ơn Đại Pháp.
Phần kết luận
Tu luyện không phải để chúng ta hưởng lợi ích của người thường. Tu luyện là sự thăng hoa của sinh mệnh và sự đề cao cảnh giới. Tôi đã đắc Pháp từ khi chưa đầy 20 tuổi. Theo góc độ những gì có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tôi không đạt được danh tiếng, tiền bạc, địa vị hay cái gọi là cuộc sống hạnh phúc giữa những người thường thông qua việc tu luyện Đại Pháp. Ngược lại, hoàn cảnh của tôi có phần khắc nghiệt, và tôi chỉ là một người bình thường. Nhưng khi tôi ở trong những thời điểm khó khăn và bối rối nhất, chính Đại Pháp đã cho tôi sức mạnh để thoát khỏi tình thế khó khăn. Khi tôi đối mặt với nguy hại, chính Đại Pháp đã dạy tôi lùi một bước biển rộng trời cao. Đồng thời, Đại Pháp cũng dạy tôi đối xử với những người làm tổn thương tôi bằng lòng từ bi và thiện niệm, vì vậy tôi luôn lau khô nước mắt và đối mặt với thế giới bằng một nụ cười. Bất kể tôi gặp phải bao nhiêu khó khăn và nguy hại trong mắt người thường, tôi luôn có thể bước ra khỏi vũng bùn đau khổ, và vẫn cảm thấy rằng thế giới này thật tươi đẹp. Đây là sức mạnh và hy vọng mà Đại Pháp mang lại cho tôi. Vì vậy, tôi biết ơn Đại Pháp và Sư phụ. Tu luyện Đại Pháp là lựa chọn mà tôi sẽ không bao giờ hối hận trong cuộc đời này.
(Biên tập viên: Nhậm Gia)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/25/486207.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/13/228485.html