Pháp Luân Đại Pháp giúp con trai tôi gỡ bỏ nút thắt trong tâm
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-05-2025] Tôi năm nay 63 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc nhiều bệnh, như thoát vị đĩa đệm thắt lưng, bệnh phụ khoa (khi khám phát hiện hai khối u tử cung) gây chảy máu, huyết áp thấp, cả ngày lúc nào cũng chóng mặt, tôi chỉ làm việc được nửa ngày, nửa ngày còn lại phải nằm nghỉ trên giường, cũng không làm được việc nhà, đã tốn mấy chục nghìn nhân dân tệ đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ mà không chữa khỏi. Cha mẹ tôi đã gần 80 tuổi còn phải sắc thuốc cho tôi, con cái cũng phải nhờ cha mẹ chăm sóc, chồng tôi phiền muộn, tôi thì ngày nào cũng bực bội, gia đình không có niềm vui.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi đã được thụ ích cả thân lẫn tâm, mọi bệnh tật đều đã khỏi, tiết kiệm được một khoản chi phí đáng kể. Tôi cảm thấy vui vẻ, tràn đầy năng lượng, hoàn thành xuất sắc và đúng tiến độ công việc được giao, nhiều lần nhận được giải thưởng nhân viên tiêu biểu. Tôi cũng đảm đương hầu hết mọi việc trong nhà. Chứng trầm cảm của chồng tôi cũng khỏi, gia đình chúng tôi trở nên ấm áp và tràn ngập niềm vui.
Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý đã từ bi khổ độ. Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tuy gia đình tôi đã phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều chuyển nguy thành an, gặp dữ hóa lành. Dưới đây, tôi xin chỉ kể một chuyện:
Con trai tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, từ tiểu học đến trung học cháu đều là học sinh giỏi toàn diện của lớp. Mặc dù không tu luyện, nhưng cháu biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Khi giặt quần áo cho cháu, tôi thường tìm thấy trong túi áo của cháu có những mẩu giấy ghi những lời nhắc nhở, khích lệ bản thân làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn“. Cháu cũng đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần.
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc, cháu đã kiên định đứng về phía tôi. Khi người thân gọi điện cho con trai bảo cháu thuyết phục tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, cháu đều kiên quyết nói: “Đó là đức tin của mẹ con. Con không thể can thiệp được.”
Thỉnh thoảng con trò chuyện với chúng tôi về chuyện ở lớp, rằng: “Lớp chúng con được bình chọn là lớp xuất sắc của trường, nhưng không ai xách nước, buổi chiều tan học các bạn chạy về hết, không ai đóng cửa sổ và tắt đèn”.
Tôi bảo con: “Con trai à, việc đó con cứ làm đi, thanh niên to lớn vậy, như thế có gì mệt đâu.”
Cháu nói: “Vâng, con vẫn làm mà, nhưng các bạn đều nói con là đồ ngốc.”
Tôi khích lệ cháu: “Làm kẻ ngốc như vậy cũng tốt (kỳ thực làm người tốt không phải là ngốc).”
Sau này, con trai tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp cháu bắt đầu đi làm. Là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, cháu muốn phát huy chuyên môn của mình để làm nên sự nghiệp, nhưng xã hội hiện thực lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cháu. Xã hội bại hoại, các mối quan hệ phức tạp, người làm tốt chưa chắc đã được lãnh đạo coi trọng, kẻ bất tài nhưng có ô dù lại được trọng vọng.
Vừa mới bước vào xã hội, con trai tôi không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc này, cả ngày u uất, lại rất ít tâm sự với cha mẹ. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng được nữa, cháu đã tắt điện thoại và bỏ trốn mất tích.
Con trai luôn là niềm tự hào của gia đình chúng tôi. Tôi đối mặt với cú sốc đột ngột này, đặc biệt là chồng tôi, như thể trời sập, hồn xiêu phách lạc, như kiến bò trên chảo nóng, biển người mênh mông biết tìm cháu ở đâu.
Tôi tin tưởng Sư phụ, tin tưởng Đại Pháp. Tôi bình tĩnh lại và nhớ đến lời Sư phụ giảng: “một người luyện công, cả gia đình được lợi íchi” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia). Chúng tôi chỉ còn biết chờ đợi.
Sáng ngày thứ ba sau khi con trai tôi mất tích, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng giống như mơ vậy nhưng vô cùng chân thực. Tôi thấy nước biển rút, nhiều người bị cuốn vào dòng nước và biến mất trong chốc lát không còn dấu vết, có người tôi quen và cả người thân, trong đó có con trai tôi. Ngay lúc đó, tôi thấy một bàn tay to lớn dùng một cái túi vải giống như chiếc khăn quàng dài buộc vào eo con trai tôi và kéo cháu vào bờ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Sư phụ đang giúp cháu.”
Tôi lập tức đánh thức chồng dậy và kể lại tất cả những gì vừa thấy. Tôi nói Sư phụ đã cứu con trai chúng ta rồi, mau lên, anh mau đến nơi ở của con xem sao, con đã trở về rồi.” Chồng tôi lập tức gọi taxi và đến đó. Quả nhiên, con trai chúng tôi đã trở về. Sau đó, chồng tôi kể lại cho tôi nghe cảnh tượng khi anh ấy gặp con.
Anh gõ cửa, không ai trả lời. Anh mở cửa, trong phòng yên tĩnh, trên bàn trà có một vỏ chai rượu. Con trai chúng tôi rất hiếm khi uống rượu, sao lại có thể uống nhiều như vậy? Trong phòng ngủ không có ai nên chồng tôi hốt hoảng vào phòng vệ sinh thì thấy cháu đang ngồi trên sàn nhà, mặc áo may ô và quần đùi, đầu gục xuống, cháu không nghe thấy tiếng chồng tôi gọi, đã bất tỉnh nhân sự, người lạnh ngắt, chồng tôi cũng không biết cháu đã ngồi ở tư thế đó bao lâu rồi. Khi chồng tôi nhìn thấy một lưỡi dao cạo bên cạnh, anh ấy nín thở kinh hãi không dám nghĩ tiếp. Chồng tôi đã gọi con trai tỉnh dậy.
Chồng tôi đưa con trai về nhà, về đến nhà khi gặp tôi câu đầu tiên cháu nói là: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng.” Tôi trò chuyện, cố gắng an ủi, cháu đã mở lòng tâm sự: “Trong xã hội này làm người tốt khó quá mẹ ạ, mẹ bảo con làm người tốt, nhưng không thể thực hiện được mẹ ạ! Lãnh đạo thích những người biết uống rượu, tặng quà, thích a dua nịnh hót, con thì không biết làm, mà cũng không muốn làm. Trình độ chuyên môn của con là tốt nhất, nhưng họ lại không dùng con. Con hoài nghi rằng ở cái xã hội này không thể làm người tốt được, làm người tốt cũng không được đền đáp.”
Trong bốn năm đại học, con trai tôi đã không ở cùng chúng tôi, cháu đã bị xã hội này làm ô nhiễm. Cháu hoài nghi cuộc sống, hoài nghi tất cả mọi thứ, rơi vào tuyệt vọng, rối bời, mâu thuẫn với chính mình, cháu mê mang, không còn niềm vui khi làm người tốt như hồi cấp ba, và thậm chí cháu còn bắt đầu tin vào thuyết vô thần.
Kỳ thực, đâu chỉ có cháu, xã hội ngày nay có mấy ai sống mà minh bạch được, trên quan trường ngày nay hầu như ai cũng bị lòng tham lợi ích làm cho mờ mắt, nói một đằng làm một nẻo, dối trên lừa dưới, hoàn toàn không hiểu đạo lý rằng người đang làm Trời đang nhìn, thiện ác hữu báo.
Trong thời gian con trai tôi ở nhà, tôi đã nói với cháu rằng làm người tốt không sai, làm người lương thiện không sai, thiện ác hữu báo là thiên lý. Xã hội đã mục nát rồi, không ai có khả thể khiến nó tốt đẹp hơn, chỉ cần bản thân chúng ta làm cho tốt, đừng thấy ai đó đãi khách, tặng quà mà được làm quan thì cho là thành công, không phải như vậy đâu. Con xem Trung Cộng có bao nhiêu quan chức cấp cao như Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai, chức vụ không nhỏ phải không, nhưng bức hại Pháp Luân Công, toàn làm việc ác thì rồi cũng phải vào tù, quyền lực không chống lại được ác báo. Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp là tiêu chuẩn duy nhất để đo lường tốt xấu, cần làm một người chân thành, lương thiện, khoan dung, nhẫn nại và có trách nhiệm.
Sau những buổi trò chuyện và chia sẻ, thông qua học Pháp và nghe các câu chuyện văn hóa Thần truyền, nút thắt trong tâm cháu đã được gỡ bỏ, cháu đã tìm lại được con người thiện lương trước kia của mình, kiên định tín niệm rằng làm người tốt không có gì sai, tâm sáng mắt sáng, từ đó tinh thần trở nên phấn chấn.
Vào đêm giao thừa, gia đình chúng tôi cùng nhau xem chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, con trai tôi thốt lên: “Thật tuyệt vời!” Ngay tối hôm đó, cháu đã viết một bản nghiêm chính thanh minh rằng do bị tà đảng Trung Cộng mê hoặc, những lời nói và hành động bất kính với Sư phụ Đại Pháp và Đại Pháp trước đây của cháu đều không có giá trị và cầu xin Sư phụ tha thứ.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, cháu đã tìm được một công việc phù hợp, rồi kết hôn, và giờ đây vợ chồng cháu đã có một bé trai, gia đình nhỏ ba người hạnh phúc viên mãn. Thời gian rảnh rỗi, cháu đọc sách chuyên ngành, trong lĩnh vực của mình, trình độ chuyên môn của cháu thuộc hàng đầu, tiền lương cũng khá.
Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không biết rằng Chân-Thiện-Nhẫn là đặc tính của vũ trụ, thì rất có thể tôi đã thuận theo quan niệm của con trai, sẽ nói với con rằng đừng quá lương thiện, phải học cách khôn lỏi, phải khéo léo, phải biết cách ứng xử, phải biết thuận theo trào lưu xã hội, chiều theo ý lãnh đạo thì mới có tiền đồ tương lai. Như vậy là đã hủy hoại con mình rồi.
Giới trẻ trong xã hội bây giờ, có bao nhiêu người lầm đường lạc lối mà vẫn cho là có bản sự, người không có thiện niệm thì theo sau đó là ác báo, gặp chuyện không may còn cho là ngẫu nhiên. Sự nhồi nhét thuyết vô thần của tà đảng Trung Cộng đã hủy hoại bốn thế hệ người Trung Quốc.
Chính nhờ Sư phụ Đại Pháp đã từ cứu độ! Chính nhờ Phật ân hạo đãng của Pháp Luân Đại Pháp! Gia đình chúng tôi mới thoát khỏi cảnh nhà tan cửa nát. Cả gia đình chúng tôi thực sự vô cùng biết ơn!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/26/479864.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/26/228635.html