Bài viết của Tĩnh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-04-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999. Tôi nhận thức được một cách sâu sắc về sứ mệnh của bản thân khi là một học viên và cảm thấy mình không dám lơ là dù chỉ một khoảnh khắc.

Hằng ngày, tôi đều dậy sớm học Pháp. Sau khi phát chính niệm và ăn sáng, tôi cùng các học viên khác ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Buổi tối, tôi thường đi đến từng nhà ở các vùng nông thôn và phát tài liệu giảng chân tướng. Người dân ở đó nói rằng họ thích đọc những tài liệu của chúng tôi.

Một buổi tối nọ, tôi và một học viên khác mang theo hơn 600 tài liệu giảng chân tướng đến một vùng quê và phát đến từng hộ gia đình. Chúng tôi mang theo đĩa DVD, cuốn Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình), nhãn dán và các cuốn sách nhỏ.

Lúc mới bắt đầu đi, chúng tôi thấy trời đang mưa, dù không to lắm. Chúng tôi quyết định tiếp tục lên đường như dự kiến. Tài liệu được bọc trong túi nilon nên không bị ướt, vì vậy chúng tôi thống nhất sẽ phải phát hết số tài liệu mang theo dù trời mưa to đến đâu.

Mưa ngày càng nặng hạt hơn nên chúng tôi cố gắng đi nhanh hơn. Khi đến nơi, việc đầu tiên chúng tôi làm là phát chính niệm: “Thưa Sư phụ, xin Ngài hãy bảo hộ người dân trong làng này để họ có thể đọc được tài liệu và được cứu. Xin hãy chỉ đường cho chúng con đến nhà của những người hữu duyên. Xin hãy khiến những con chó im lặng và nhận ra rằng chúng con là sứ giả do Sư phụ cử đến để cứu chủ nhân của chúng. Hỡi những người dân lương thiện trong làng, xin hãy ở nhà. Đừng đi ra ngoài và làm chậm trễ việc phát tài liệu của chúng tôi.”

Chúng tôi tách nhau ra để phát tài liệu. Mỗi người đều cố gắng hết sức để tìm chỗ đặt tài liệu, như bệ cửa sổ, nhà kho hay cửa ra vào, cho đến khi phát hết số tài liệu mang theo.

Nước mưa ngập cả giày, chúng tôi muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Khi tôi vừa bước vào nhà, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước! Chồng tôi nói: “Em đi ra ngoài lúc trời mưa thế này làm anh không thể chợp mắt nổi! Em trú mưa ở đâu vậy? Giày của em còn không bị ướt!”

Tôi chợt nhận ra quần áo và giày của mình hoàn toàn khô ráo! Nước mắt tôi lưng tròng: “Thưa Sư phụ, Ngài thật toàn năng và từ bi vô lượng! Đại Pháp thật phi thường!” Đúng lúc đó, học viên kia gọi điện cho tôi và nói: “Tôi hoàn toàn khô ráo từ đầu đến chân, còn chị thì sao?”

Một lần khác, một đồng tu có việc gia đình nên tôi đi một mình. Lúc đó đã hơn 9 giờ tối. Tôi mang theo hơn 300 tài liệu đến vùng nông thôn để phân phát. Vừa đi tôi vừa thỉnh cầu Sư phụ: “Xin Sư phụ hãy giúp mọi người đọc được tài liệu của chúng con và được Đại Pháp cứu độ. Xin Ngài hãy bảo hộ con để con có thể phân phát tài liệu được suôn sẻ.”

Mặc dù trời tối và không có trăng, nhưng không hiểu sao luôn có một luồng sáng phía trước tôi, như thể có ai đó đang cầm đèn pin soi đường cho tôi vậy. Tôi không sợ hãi—thay vào đó tôi cảm thấy an toàn và vui vẻ. Tôi biết rằng Sư phụ đang ở bên cạnh bảo hộ cho tôi! Niềm tin của tôi càng mạnh mẽ hơn và tôi cảm thấy mình bước đi nhanh và nhẹ nhàng như bay. Cảm giác thật tuyệt vời!

Sau khi phát xong tài liệu và trở về nhà, lúc đó đã gần 6 giờ. Tôi cảm thấy hơi đói, nên nhanh chóng hâm nóng một bát nước canh. Thật không ngờ, dường như nó đã biến thành một bát mì thơm phức, tôi chưa bao giờ ăn bát mì nào ngon đến vậy. Tôi vô cùng xúc động: Tôi chỉ làm một chút việc mà một học viên nên làm nhưng Sư phụ đã bảo hộ và chăm sóc cho tôi một cách tỉ mỉ như vậy.

Còn rất nhiều câu chuyện kỳ diệu khác trong suốt 20 năm tu luyện của tôi, nhưng tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết ở đây. Thời gian có hạn, chúng ta phải theo sát tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, học Pháp và tu luyện thật tốt. Chúng ta phải xả bỏ hết thảy những tư tưởng người thường còn sót lại và hoàn thành lời thệ ước tiền sử của mình.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/25/492884.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/5/228373.html