Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-01-2025] Sau khi con gái tôi lên trung học cơ sở, đó là thời điểm mà mọi người thường gọi là “giai đoạn nổi loạn của tuổi mới lớn”. Vì bị ảnh hưởng bởi các thói xấu ngoài xã hội, cháu dần dần ham chơi và không còn nghiêm túc học hành nữa.
Một lần, cháu cùng vài người bạn học đi chơi xa mà không xin phép nên đã bị nhà trường cho thôi học. Từ đó, cháu trở nên bất cần, mỗi ngày đều đi chơi với nhóm bạn đó đến tối muộn mới về nhà. Có lúc cháu còn không về nhà mà ngủ lại nhà bạn, điều này khiến vợ chồng tôi càng thêm lo lắng đến mức không ngủ nổi.
Có lần vợ tôi vì lo lắng cho an toàn của con gái mà đã đến tận nhà bạn cháu để tìm hiểu tình hình. Khi con gái chúng tôi phát hiện ra, cháu rất tức giận, tuyên bố rằng việc mẹ cháu làm khiến cháu rất xấu hổ và mất mặt. Sau đó thì tình hình còn trở nên tệ hơn, cháu bỏ nhà đi vài ngày mới về một lần. Mỗi lần như vậy, vợ tôi lại khóc lóc đau khổ, cố gắng khuyên nhủ và dặn con rằng dẫu muộn thế nào cũng phải về nhà, nhưng con bé tỏ ra không mấy bận tâm.
Vợ chồng tôi không thể ngờ đứa con vốn ngoan ngoãn trước đây của mình lại thay đổi đến như vậy. Tôi và vợ luôn sống trung hậu, hiền lành và coi nhẹ lợi ích cá nhân. Tôi không rượu chè, không hút thuốc, không đánh bạc, cũng không có thói quen xấu nào khác. Trong mắt gia đình, bạn bè và đồng nghiệp, chúng tôi là những người có nhân phẩm tốt. Ở trong một hoàn cảnh gia đình tốt như vậy mà con gái lại trở thành như thế, chúng tôi thấy khó mà chấp nhận hiện thực, cảm thấy vô cùng đau khổ và bất lực.
Ban đầu, tôi còn kiên nhẫn khuyên nhủ con. Tôi trò chuyện, động viên và giảng giải cho cháu nghe về những đạo lý làm người. Nhưng theo thời gian, khi chứng kiến con ngày càng bướng bỉnh và cư xử hỗn xược với mẹ cháu, tôi cảm thấy cháu đã đi quá xa. Rồi một hôm, tôi đã nghiêm khắc chỉ trích về những hành vi xấu của cháu, càng nói càng giận và tôi đã động thủ đánh cháu. Từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi và cháu ngày càng xa cách, và cháu càng oán giận tôi hơn.
Không chỉ riêng chúng tôi, hầu hết các bậc cha mẹ mà chúng tôi biết đều than phiền về việc khó quản giáo con cái, oán trách sự xuống cấp của đạo đức xã hội đang làm tha hóa tâm hồn non nớt của con trẻ và thấy lo lắng cho chúng.
Sau đó, tôi may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp vạn cổ khó gặp và được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Những căn bệnh nan y mà bệnh viện không thể chữa khỏi của tôi đã biến mất. Tôi thực sự trải nghiệm được sự mỹ diệu của thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Quan trọng hơn, các Pháp lý của Đại Pháp đã tịnh hóa tâm linh tôi, khiến cảnh giới tư tưởng của tôi không ngừng thăng hoa. Tôi đã hiểu được mục đích và ý nghĩa thực sự của nhân sinh.
Sư phụ giảng:
>“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã đọc đi đọc lại đoạn Pháp này nhiều lần, cảm thấy hối hận vì những hành động thiếu lý trí trước kia đã làm tổn thương tinh thần con gái. Khi tôi đo lường những việc làm trước đây theo Pháp mà Sư phụ giảng, tôi ngộ ra mình phải tự đặt ra các tiêu chuẩn cao hơn và đo lường đúng sai theo Pháp.
Tôi nhận ra: tuy mình là người lớn, là người làm cha nhưng lại không biết cách giáo dục con cái, chỉ biết dùng thân phận cha mẹ để áp đặt, dùng phương pháp thô bạo để đối đãi với một đứa trẻ non nớt, kết quả dĩ nhiên là phản tác dụng.
Trên bề mặt, dường như có vẻ cháu sai, nhưng thực ra tôi cảm thấy cháu đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi và khiến vợ chồng tôi đau khổ. Tôi cũng lo lắng việc những người khác chế giễu gia đình mình. Tôi hành động như thể mình đang làm mọi thứ vì lợi ích của con, nhưng sâu thẳm bên trong chính là tôi đang duy hộ tôn nghiêm của bản thân, duy hộ lợi ích của bản thân để không bị tổn hại. Không những tôi không thiện đãi với con gái mà còn oán hận và tức giận. Thái độ khắc nghiệt của tôi chỉ khiến con bé ngày càng xa cách và lạnh lùng với chúng tôi hơn.
Thực tế, đây là ảnh hưởng của văn hóa đảng – lấy ác trị ác, lấy trừng phạt để đối phó, không đạt được mục đích giáo dục. Nó chẳng khác nào đổ muối vào vết thương lòng của con, càng khiến con đau khổ và oán hận nhiều hơn. Cải biến thực sự là cải biến ở trong tâm, là sự chuyển biến tự nguyện từ nội tâm. Cưỡng chế không thể thay đổi người khác, mà còn phản tác dụng.
Tôi biết ơn vì được các Pháp lý của Đại Pháp chỉ dẫn, hiểu được đạo lý làm người theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi vô cùng hối hận về hành vi thiếu lý trí trước đây của mình với con và những tổn thương mà tôi đã gây ra cho cháu. Tôi quyết tâm dùng sự chân thành và thiện lương tu xuất ra từ trong Đại Pháp để hóa giải mâu thuẫn nhiều năm giữa cha con tôi.
Sau này, con gái tôi đã tìm được một công việc, do cơ quan cách nhà không xa nên chúng tôi vẫn bảo cháu về nhà ăn cơm cùng. Ban đầu khi ăn xong, cháu chỉ lau bàn và không giúp chúng tôi rửa bát hay làm việc nhà nào khác. Vợ chồng tôi chỉ nhìn nhau cười ý nhị, coi đó là cơ hội giúp chúng tôi đề cao tâm tính.
Lương của cháu chỉ có vài trăm nhân dân tệ, vì vậy chúng tôi đã cho cháu thêm tiền để mua quần áo và tiêu vặt. Dần dần, mối quan hệ giữa chúng tôi và cháu được cải thiện. Lúc rảnh rỗi, cháu kể cho chúng tôi nghe về mâu thuẫn giữa các đồng nghiệp hoặc một số sự việc hỗn loạn xảy ra trong xã hội.
Tôi kể cho cháu nghe về các bệnh mãn tính của tôi đã được chữa khỏi một cách kỳ diệu mà không cần uống thuốc sau hơn 10 năm tu luyện. Vì tôi không còn phải dùng đến thuốc nên đã tiết kiệm được rất nhiều chi phí y tế cho cơ quan. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng yêu cầu cơ quan chi trả chi phí khám chữa bệnh hay mua thuốc cho người nhà, nên đã nhận được sự khen ngợi và kính trọng từ lãnh đạo và phòng tài chính của công ty.
Tôi nói với cháu nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể hành xử được như vậy. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt, hướng nội tìm khi gặp mâu thuẫn và không đổ lỗi cho người khác, sai thì sửa. Tôi cũng xin lỗi cháu vì thái độ gay gắt trước đây của mình, hy vọng cháu có thể tha thứ cho tôi, đừng giữ oán trách trong lòng nữa. Lúc đó khuôn mặt vốn căng thẳng suốt nhiều năm của con gái tôi – cuối cùng đã nở một nụ cười.
Sau đó, con gái tôi đã đọc rất nhiều tài liệu chân tướng Đại Pháp, cũng như các bài Kinh văn mới của Sư phụ và Tuần san Minh Huệ. Con bé cũng luyện công cùng với tôi. Cháu còn tự tay mua giấy và bút chất lượng tốt và cẩn thận chép tay toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tôi và con gái đã có thể mở lòng mình và chia sẻ chân thành cùng nhau, chỉ ra những thiếu sót của nhau mà không mang theo thái độ chỉ trích hay oán giận. Những oán hận sâu sắc tích tụ suốt hơn một thập kỷ nay đã được hóa giải. Hiện giờ con gái rất quan tâm đến chúng tôi và chủ động giúp chúng tôi đi chợ, nấu ăn. Sau khi chúng tôi dùng bữa xong, con bé sẽ rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.
Một đồng tu từng chia sẻ: “Tâm sinh tướng, cảnh tùy tâm chuyển”. Hiện giờ, gia đình chúng tôi luôn sống trong bầu không khí ngập tràn tiếng cười và niềm vui, thoát khỏi nỗi u ám và căng thẳng trong quá khứ. Cuộc sống của chúng tôi tràn ngập tường hòa và hạnh phúc.
Là Sư phụ từ bi đã dẫn dắt cả gia đình tôi bước trên con đường tu luyện phản bổn quy chân. Là Pháp Luân Đại Pháp đã hóa giải mối oán hận từng chia rẽ chúng tôi và ban phúc phận cho gia đình tôi chung sống hòa thuận và hạnh phúc. Chúng con vô cùng biết ơn ân từ bi cứu độ của Sư tôn!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/11/488178.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/15/225481.html
Đăng ngày 26-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.