Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay gần ba mươi năm. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999. Tôi đã bị bức hại và bỏ tù ba lần. Tôi viết về quá trình phản bức hại, chính niệm giải thể cải tạo lao động trái pháp luật, chứng thực Pháp của tôi ở lần bị bức hại cuối cùng, tức là năm 2002 trong thời gian tôi bị giam trái pháp luật. Nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra giúp.

Bị bắt cóc

Vào tháng 5 năm 2002, tôi và một số đồng tu đã đồng ý đến nhà đồng tu A để thảo luận về cách giải cứu hơn một chục đồng tu bị nhà tù tỉnh từ chối và bị đưa trở lại trại tạm giam địa phương. Vào thời điểm đó, chúng tôi có 5 đồng tu đã đến nhà đồng tu A trước, và bị cảnh sát bắt cóc khi họ đang ngồi ở tầng dưới. Hai đồng tu khác đã bị đưa lên xe cảnh sát một cách bất hợp pháp ngay khi họ đến tầng dưới nhà của đồng tu A. Sau đó, tôi nghe cảnh sát nói rằng họ đã rình ở nhà của đồng tu A trong nhiều ngày.

Tôi nhớ rằng trước khi chúng tôi bị bắt cóc ngày hôm đó, một số đồng tu đang học Pháp tại nhà của đồng tu A đã trốn thoát. Lúc đó, chúng tôi có việc cần thảo luận nên vì lý do an toàn, chúng tôi đã yêu cầu các đồng tu trong nhóm học Pháp rời đi trước. Đó là sự việc kinh hãi nhưng không nguy hiểm. Các đồng tu trong nhóm học Pháp và cảnh sát chạm mặt nhau ở hành lang. Các đồng tu đã phản ứng một cách khéo léo, và cuối cùng tất cả đều được di tản an toàn.

Tôi và một số đồng tu đã bị thẩm vấn bất hợp pháp tại đồn cảnh sát. Vào thời điểm đó, một đồng tu nam đã phản kháng lại cuộc bức hại và bị cảnh sát còng tay ra sau lưng. Vào khoảng bốn giờ chiều, chúng tôi bị giam giữ trái phép tại trại tạm giam. Tại trại tạm giam, chúng tôi gặp những đồng tu bị nhà tù tỉnh từ chối nhưng vẫn bị giam giữ bất hợp pháp tại trại tạm giam.

Hướng nội tìm, phủ định sự bức hại của cựu thế lực

Trên thực tế, trước khi tôi bị bức hại lần này, Sư phụ đã điểm hóa tôi đã sinh tâm hoan hỉ, tâm chứng thực bản thân. Tuy nhiên, do ngộ tính kém, nên tôi đã không hiểu rõ sự điểm hóa của Sư phụ. Đêm trước khi bị bắt cóc, tôi đã nhìn thấy một tấm bảng đen nhỏ trong giấc mơ. Chiếc bảng đen nhỏ này chính là chiếc bảng đen nhỏ trên tường trong phòng trực của trại giam. Thì ra Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi, bảo tôi rằng có nguy hiểm và phải cẩn thận. Vì tôi đã khởi tâm hoan hỉ, tâm chứng thực bản thân, nên tà ác đã lợi dụng sơ hở, bức hại và đưa tôi vào trại tạm giam.

Khi chúng tôi ở trong trại tạm giam, các đồng tu vì để có được môi trường luyện công, đã bị trừng phạt bằng cách đứng, bị đánh đập, ngồi trên ghế sắt, và bị bức thực. Sau đó, các đồng tu đã đọc to “Hồng Ngâm” của Sư phụ, và âm thanh vang vọng khắp phòng giam. Các phạm nhân đều hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Họ ngưỡng mộ lòng dũng cảm của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, khi tôi đang học Pháp, Sư phụ giảng: “Pháp nạn là nạn của con người, nạn của tôn giáo, không phải là nạn của Phật.” (“Tu luyện vì ai” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ”) Tôi đột nhiên hiểu rằng, bị giam giữ bất hợp pháp không phải là điều mà đệ tử Đại Pháp muốn. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ, đây không phải là nơi con muốn ở. Con muốn ra ngoài chứng thực Pháp. Có rất nhiều việc của Đại Pháp đang chờ con điều phối”. Vì lúc đó, tôi đã chủ động đảm nhiệm công tác điều phối tại địa phương.

Rồi một buổi tối khoảng bảy giờ, tôi đang ngồi xếp bằng, và đã định trụ. Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó lạ trong cơ thể mình. Tôi có thể cảm thấy một lượng năng lượng lớn chảy trong cơ thể, kèm theo cảm giác đỏ và đau đớn. Khi các tù nhân nhìn thấy tôi như vậy, họ lập tức gọi bác sĩ nhà tù và nói rằng tôi bị lên cơn đau tim đột ngột. Lúc đó, tôi không hiểu rõ Pháp lý, nên đã phối hợp truyền dịch ba lần.

Đến ngày thứ tư, tôi nghĩ về lời Sư phụ đã giảng: “Người chân tu là không có bệnh” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân” trong “Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải”). Bệnh tim mà tôi mắc phải trước khi đắc Pháp đã được chữa khỏi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và việc tiêm thuốc là một sự bức hại đối với cơ thể tôi. Tôi trịnh trọng nói với bác sĩ trại giam: Tôi không bị bệnh, chính các anh đã giam giữ tôi trái phép và gây tổn hại đến cơ thể tôi. Bác sĩ nhà tù nói rằng sẽ không truyền thì lãng phí. Tôi nói: Nếu anh thấy lãng phí thì tôi sẽ trả tiền thuốc, nhưng từ giờ trở đi tôi chắc chắn sẽ không truyền nữa.

Đêm hôm đó, trong giấc mơ của tôi, một cuộn giấy dài không thấy điểm cuối treo lơ lửng trên bầu trời. Trong mơ, tôi biết rằng mình đã ký một hợp đồng với thế lực cũ. Tôi nhìn kỹ và thấy dòng chữ “Chính Pháp và Tu luyện” được viết bằng chữ to ở cuối cuộn giấy. Chúng đặc biệt bắt mắt và có một vài dòng chữ nhỏ hơn bên dưới. Khi tôi đang đọc, cuộn giấy đột nhiên bốc cháy và bản hợp đồng đã ký với thế lực cũ đã biến thành tro bụi. Tôi biết chính Sư phụ đã khuyến khích tôi làm điều đúng đắn.

Sư phụ điểm hóa tôi phủ nhận sự bức hại

Tôi nhớ rằng Sư phụ đã yêu cầu các đệ tử Đại Pháp phát chính niệm để tiêu trừ tà ác. Tất cả chúng tôi, những đồng tu bị giam giữ bất hợp pháp, đều cùng nhau phát chính niệm hàng ngày, hàng giờ, và đã tiêu diệt tà ác một cách hiệu quả. Tôi nhận ra rằng, chỉ có những đệ tử chân chính buông bỏ sinh tử mới có thể nhận được sự gia trì của Sư phụ.

Có lần, sau khi chúng tôi luyện xong bài tĩnh công, một đồng tu nói với tôi: “Bạn bị sao vậy? Nếu nói bạn không biết tu luyện, nhưng đôi khi bạn có thể hướng nội. Nếu nói bạn biết tu luyện, nhưng bạn giống như một đứa trẻ hư. Một số suy tâm của bạn rất rõ ràng, nhưng bạn không tu bản thân mình”. Câu nói này ngay lập tức chạm đến cái tâm sợ mất thể diện của tôi. Tôi cảm thấy mình quá thất vọng, Sư phụ muốn dùng miệng đồng tu để cho tôi một gậy cảnh tỉnh. Tôi âm thầm quyết tâm rằng mình phải tăng cường tu từng ý niệm của mình, nắm bắt mọi nhân tâm nhân niệm, giải thể quy chính, để bản thân mình tu trong Pháp mọi lúc.

Một đêm nọ, trong giấc mơ, tôi đang luyện bài công pháp đầu tiên, Phật Triển Thiên Thủ Pháp. Khi tôi đang thực hiện động tác Chưởng Chỉ Càn Khôn, tôi thấy mình đang quỳ trên mặt đất. Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi tự hỏi tại sao chúng ta phải quỳ xuống để tập các bài tập thay vì đứng? Một giọng nói vang lên: “Quý (quỳ) là ở Chưởng Chỉ Càn Khôn”. Tôi ngộ ra rằng chính Sư phụ đã khiến tôi hiểu rằng, việc có bị giam giữ hay bức hại bất hợp pháp hay không là do chủ ý thức của đệ tử Đại Pháp quyết định. Tôi lập tức nói trong tâm: Sư phụ, cuộc bức hại này, Sư phụ nói mới tính, Đại Pháp nói mới tính, đệ tử Đại Pháp nói mới tính, kiên quyết không cần việc bức hại bị giam giữ trong nhà tù như thế này.

Vào thời điểm đó, tôi phải chịu đựng tình trạng sưng mặt, chóng mặt và khó thở mỗi ngày. Tôi tự nhủ rằng, kể từ ngày 20 tháng 7, tôi đã không bị bệnh, là Thần đang chứng thực Pháp, và tôi không muốn bất cứ điều gì áp đặt lên mình. Sư phụ nói: “định lực thâm sâu ngần nào [cũng] là thể hiện của tầng.” (Chuyển Pháp Luân). Tôi ngộ ra rằng, đệ tử Đại Pháp đã có được định lực mà Đại Pháp ban cho; nó chỉ phụ thuộc vào việc chúng ta có dám sử dụng nó hay không. Tôi liền nghĩ, từ bây giờ khởi một niệm định trụ: Sự bức hại cải tạo lao động là không tồn tại, có Sư có Pháp, nhất định đường đường chính chính bước ra khỏi trại tạm giam.

Ngoại trừ lúc đi vệ sinh và ăn uống, tôi dành thời gian còn lại để phát chính niệm, học thuộc Pháp và học Pháp. Trong trại giam tà ác, tôi may mắn có thể trốn dưới chăn vào khoảng 3 giờ sáng, và học một bài giảng Chuyển Pháp Luân. Một ngày nọ, một cai ngục đang tuần tra đã nhìn thấy sự việc, nhưng anh ta đã che giấu chuyện này và không báo cáo. Sau đó, khi khám xét phòng giam, cai ngục nói rằng không có gì trong phòng giam, và không cần phải khám xét. Các sách Đại Pháp được bảo vệ một cách kỳ diệu. Người cảnh sát nhà tù này đã lựa chọn đúng vị trí, đã lựa chọn một tương lai tươi sáng.

Bảo vệ Đại Pháp trong trại giam

Tôi yêu cầu bản thân phải đứng trong Pháp trong mọi ý nghĩ, bởi vì Đại Pháp có sức mạnh viên dung bất phá, quy chính tất cả những thứ không chính. Một lần, trong phòng giam có một tù nhân đang thụ án chung thân đã chửi bới Sư phụ và Đại Pháp. Tôi lập tức ngăn cô ấy lại và nói, “Ngay cả Giang Trạch Dân (hiện đã chết) cũng không thể kiểm soát được Pháp Luân Công. Cô nghĩ mình là ai? Im đi!”. Các đồng tu nói rằng tôi có tâm tranh đấu, chúng ta không thể đối xử với cô ấy như vậy. Nhưng tôi biết rằng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, việc có nhân tâm cũng là bình thường, bởi vì tôi vẫn đang trong tu luyện, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép cô ấy xúc phạm Sư phụ của tôi.

Một lần khác, một tù nhân nữ đã lấy bớt giấy vệ sinh của một đồng tu, và tôi đã ngay lập tức ngăn cô ấy lại. Tôi nói: “Bạn có biết đệ tử Đại Pháp này khó khăn thế nào không? Trả giấy vệ sinh lại cho cô ấy!” Bởi vì lúc đó tôi nhận ra rằng mọi thứ áp đặt lên đệ tử Đại Pháp đều trái với Pháp và phải chấm dứt, không được để chúng sinh tạo nghiệp. Sau đó, tù nhân này đã hiểu được sự thật, giúp bảo vệ các đồng tu Pháp Luân Công và trở thành một người tốt thực sự.

Phủ định cải tạo lao động bất hợp pháp

Sau khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong ba tháng, các biên bản phạt cải tạo lao động bất hợp pháp đã được gỡ bỏ. Phó phòng An ninh Chính trị của Cục Công an trao cho mỗi người chúng tôi một tờ qua cửa sổ. Lúc đó, tôi đột nhiên đứng dậy và nói: “Tôi không thừa nhận!” Tôi xé nát nó ra và nói một cách chắc chắn: Với tôi, nó là số không, số không chỉ là một con số, hoàn toàn không có cải tạo lao động. Người cảnh sát nói: Những người kiên định như cô cần phải cải tạo lao động. Tôi nói: “Những gì anh nói không được tính. Những gì Sư phụ tôi nói mới được tính, và những gì đệ tử Đại Pháp nói mới được tính.”

Những giấy phạt trại lao động bất hợp pháp được ban hành chưa được mấy ngày, thì chúng tôi bị cưỡng chế đưa đến nhà tù tỉnh. Tôi tự nhủ: Đưa đi thì cũng vô ích, Sư phụ tôi nói mới tính. Lúc đó chính niệm của tôi rất mạnh, tôi thấy trường không gian của mình giống như thủy tinh, nếu có một hạt bụi rơi vào thì nó cũng không thể đứng vững và bay đi. Trên đường đi, tôi vừa đọc thuộc Pháp vừa niệm trong tâm. Trước khi đến nhà tù tỉnh, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ và thanh trừ toàn bộ tà ác từ trại tạm giam địa phương đến nhà tù tỉnh. Tôi thậm chí còn dùng “Thần Lôi” để tiêu hủy trại tạm giam địa phương. Trong giấc mơ của tôi, trại giam đã bị thổi bay thành đống đổ nát. Khoảng hai năm sau, khu giam giữ nữ tại trung tâm giam giữ địa phương đã bị giải tán và không còn khu giam giữ nữ nào nữa.

Tất cả những đồng tu chúng tôi đều bị đưa đến nhà tù tỉnh để kiểm tra sức khỏe. Khi được khám, tim tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Tôi ôm ngực và được đưa đi đo điện tâm đồ. Sau khi chụp điện tâm đồ, tôi lại được đưa đến phòng khám bác sĩ, bác sĩ nói rằng bệnh tim rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể tiếp nhận được. Trong quá trình kiểm tra, tôi liên tục học thuộc Pháp và hoàn toàn phủ nhận mọi sự an bài của tà ác.

Vì tôi bị từ chối tiếp nhận nên cảnh sát đành phải đưa tôi lên xe cảnh sát. Khi xe đã ra khỏi cổng nhà tù, trưởng phòng An ninh Chính trị của Cục Công an nhìn tôi với ánh mắt hung dữ và nói: Không thể để cô ấy quay lại được. Tôi nghe nói rằng Trưởng phòng An ninh Chính trị muốn lập công, nên đã hối lộ nhà tù tỉnh để đưa tất cả đồng tu Pháp Luân Công chúng tôi vào trại lao động một cách bất hợp pháp, thực sự quá tà ác. Họ lại lần nữa đưa tôi đến bệnh viện nhà tù tỉnh.

Lúc đó, tôi nhận ra rằng, suy nghĩ nào của mình đã không chính, đã phù hợp với nhân tố tà ác, nên ông ta lại muốn cải tạo lao động tôi. Tôi ngay lập tức hướng nội, vì một đồng tu ngồi cạnh tôi nói rằng tòa nhà của nhà tù tỉnh được xây dựng tốt hơn so với trại tạm giam địa phương. Tôi không phủ nhận kịp thời mà ngầm đồng ý với suy nghĩ sai lầm của đồng tu kia. Tôi lập tức quy chính: Bề ngoài tốt không phải thực sự tốt; chỉ cần tham gia giam giữ đệ tử Đại Pháp đều là tà ác; triệt để giải thể nó, diệt.

Lúc này, bác sĩ trở nên lo lắng và nói: “Cô ấy đã trong tình trạng tệ như vậy, vậy mà anh vẫn đưa cô ấy trở lại”. Trưởng phòng An ninh Chính trị cho biết: Cô ta là người cứng đầu nhất trong khu vực. Ông ta đã thử mọi cách có thể để cải tạo lao động tôi. Lúc này, tôi nhìn thấy bằng thiên mục rằng ở không trung ngay phía trên bác sĩ, một năng lượng khổng lồ đang đổ xuống từ trên trời. Nó lớn đến nỗi ba năm cải tạo lao động mà tôi phải chịu đã bị giải thể ngay lập tức. Lòng biết ơn không thể diễn tả bằng lời.

Khi tôi trở lại trại tạm giam địa phương, tôi thấy thêm hai đồng tu nữ đang bị giam giữ bất hợp pháp ở đó. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng, mình phải rời khỏi nơi tà ác này. Khi đang dọn dẹp vệ sinh căng tin nhà tù, tôi mượn điện thoại di động và gọi điện cho gia đình, bảo họ đừng tốn tiền tìm mối quan hệ, và hãy đến Cục Công an ngay lập tức để yêu cầu thả tôi. Chồng tôi và cha già đã nhiều lần đến Cục Công an để yêu cầu họ thả tôi ra. Sau khi bị giam giữ bất hợp pháp trong bốn tháng, tôi đã được đưa về nhà. Sau khi trở về nhà, tôi biết được chồng tôi đã bị ép phải trả 3.500 Nhân dân tệ.

Khi tôi viết trải nghiệm này thì đã 20 năm trôi qua. Trải nghiệm của các đệ tử Đại Pháp trong việc chứng thực Pháp là minh chứng cho uy đức của Đại Pháp. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là lựa chọn mà tôi không hề hối tiếc.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/25/486029.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/13/226211.html

Đăng ngày 15-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share