Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-01-2025] Tháng 5 năm 2024, đồng tu A (hóa danh) đã tìm cho tôi công việc thủ kho với mức lương tháng 1.500 nhân dân tệ. Đồng tu A là bạn cùng lớp của chủ cửa hàng và đã từng làm việc ở đó vài năm trước. Cô ấy nói rằng cửa hàng không đông khách lắm, việc cũng không nhiều, sau khi hoàn thành hết những việc được giao, tôi có thể học Pháp tại cửa hàng.
Thời điểm đó, tôi đã nghỉ ở nhà được hơn một năm vì “nghiệp bệnh” và không dám ra ngoài làm việc, sợ đi làm mà bận thì không có thời gian học Pháp luyện công. Tôi sợ “nghiệp bệnh” nặng hơn, trong tâm chỉ muốn tìm công việc gì đó nhàn nhàn một chút. Khi đồng tu A nói rằng cửa hàng không đông khách lắm, thì quả là hợp ý tôi. Tôi nghĩ: “Lương thấp một chút cũng không sao, quan trọng nhất là có thời gian học Pháp”.
Ngày hôm sau, tôi đi đến cửa hàng và quản lý cửa hàng lập tức nhận tôi vào làm. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là kiểm kê hàng hoá trong kho, làm quen với các mặt hàng. Tôi choáng ngợp khi thấy các vòng bi với đủ chủng loại. Đếm gần xong một kệ hàng, tôi đã băn khoăn không biết đến khi nào mới có thể kiểm kê xong toàn bộ kho hàng này. Thậm chí tôi đã nghĩ tới chuyện xin thôi việc.
Trong lúc giải lao, tôi ngồi trên ghế và trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ: “Công việc này chắc hẳn là do Sư phụ an bài cho mình”. Vì trước đó tôi đã xin Sư phụ giúp tôi tìm được một công việc và chỉ hai ngày sau thì đồng tu A gặp tôi và giới thiệu việc làm này cho tôi. Tôi tự vực lại ý chí và tự nhủ: “Đừng sợ khó sợ khổ, hãy kiên trì”. Một tuần sau, tôi đã kiểm kê xong toàn bộ hàng hóa.
Tôi nhận ra công việc này đòi hỏi phải thường xuyên phối hợp với người khác: hỗ trợ kiểm tra hàng hoá, phân phối hàng hoá, viết đơn đặt hàng, trả hàng, vệ sinh vòng bi, v.v.
Ban đầu, tôi thường bị trách mắng và phê bình vì chưa quen việc, thiếu kinh nghiệm và chưa nắm rõ quy trình làm việc. Hơn nữa, tôi ngại hỏi lại khi không nghe rõ họ nói gì. Tôi ấm ức, trách họ không chỉ dẫn rõ ràng. Tôi cảm thấy uất ức, tủi thân và khó chịu. Các chấp trước như không muốn bị phê bình, tâm thể diện, tâm không muốn bị coi thường đều bộc lộ ra hết, và tôi lại nảy sinh ý định bỏ việc.
Sau khi tĩnh lại, tôi nghĩ: “Mình là người luyện công – sao mình có thể nhụt chí bởi những chuyện nhỏ nhặt này được? Người tu luyện Đại Pháp không gì là không thể, mình nhất định phải kiên trì tiếp tục. Gặp mâu thuẫn cần hướng nội tìm nguyên nhân ở phía mình. Bất kể là người khác đối xử với mình ra sao, mình không nên tức giận hay trốn tránh. Đây chẳng phải là những cơ hội tuyệt vời để mình đề cao tâm tính hay sao?”
Thấm thoắt một tháng trôi qua và đến ngày lĩnh lương. Khi tôi đang làm việc ở trên tầng hai thì nhân viên kế toán gọi tôi xuống tầng dưới nhận lương. Lúc đó, vợ của chủ cửa hàng đang nói chuyện điện thoại và chỉ tay vào số tiền đang để trên bàn làm việc. Tôi cầm tiền lên đếm, ồ, sao lại là 1.700 nhân dân tệ chứ không phải là 1.500 nhân dân tệ? Tôi không chắc là họ đã đếm nhầm hay là có thêm khoản tiền tôi nấu ăn (vì tôi nấu ăn trưa mỗi tuần một lần cho nhân viên cửa hàng).
Ban đầu tôi nghĩ: “Đưa thì mình cầm thôi.”
Tuy nhiên, sau đó tôi nghĩ lại: “Mình là đệ tử Đại Pháp. Làm việc gì cũng phải đường đường chính chính.”
Sau khi vợ của chủ cửa hàng nói chuyện điện thoại xong, tôi bảo bà ấy: “Khi tôi mới vào làm, chị bảo lương tháng của tôi là 1.500 nhân dân tệ, nhưng bây giờ tôi đang thấy dư ra 200 nhân dân tệ nữa. Là thế nào ấy chị nhỉ?”
Bà ấy ấp úng nói: “À, vậy là cô vẫn đang thử việc“. Sau đó, bà ấy hỏi tôi có nấu cơm không. Tôi trả lời rằng mình nấu ăn mỗi tuần một lần. Biểu cảm của bà ấy trở nên gượng gạo và không biết nói gì.
Tôi liền bảo: “Chị cứ cầm lại số tiền ấy trước đã, rồi hỏi rõ lại xem.”
Bà ấy nói: “Ừm, tôi cầm số tiền chênh này và hỏi lại chồng tôi.”
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày hôm sau, vợ chồng chủ cửa hàng đến và hành xử như thể không có gì xảy ra, họ không hề đề cập tới khoản tiền 200 nhân dân tệ kia. Sau khi họ rời đi, nhân viên kế toán hỏi tôi được trả lương bao nhiêu. Tôi nói với cô ấy là 1.500 nhân dân tệ. Sau đó, cô ấy tiết lộ rằng lương của tôi thực ra đã được nâng lên thành 1.700 nhân dân tệ. Cô ấy nói thêm rằng vợ chồng chủ cửa hàng này rất keo kiệt và khuyên tôi đòi lại số tiền kia.
Nghe vậy tôi cũng thấy khá khó chịu, có chút bất bình và cũng tính đi đòi lại tiền. Tuy nhiên, sau đó tôi lại nghĩ: “Nếu mình đòi tiền, chẳng phải là bán đứng nhân viên kế toán hay sao?” Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng và nhớ lời Sư phụ dạy, rằng gặp bất kỳ chuyện gì thì cũng xem đó là hảo sự, là cơ hội để đề cao.
Tôi nhận ra rằng, khi mâu thuẫn xuất hiện thì tôi cần phải hướng nội, tu luyện chính là buông bỏ các tâm chấp trước người thường. Vậy qua sự việc này đã có những tâm người thường nào của tôi được phơi bày ra?
Tôi tự hỏi: “Mình có động tâm không? Có. Mình có tức giận không? Có. Mình có cảm thấy bất công không? Có. Mình có uỷ khuất không? Có”. Sau khi hiểu ra, tôi dần bình tĩnh lại và vượt qua được chuyện này.
Tuy nhiên, tu luyện không chỉ dễ dàng như thế. Khi không bận rộn thì tôi có thể đảm bảo được việc đọc sách học Pháp, cảm giác bình yên. Tuy nhiên, khi bận rộn – ví như khi có đợt rất nhiều hàng hoá được chuyển đến và khối lượng công việc của tôi tăng lên – hoặc khi tôi đối diện với mâu thuẫn và khó khăn, cảm giác bất công lại trỗi dậy.
Hơn nữa, tôi còn nghĩ: “Đây đều là lỗi của những người đó, mình hoàn toàn không cần phải trả lại 200 nhân dân tệ kia. Phải yêu cầu họ tăng lương, nếu không thì nghỉ việc”. Thậm chí tôi còn tính toán xem người chủ cửa hàng đã lấy chiếm đoạt của tôi bao nhiêu tiền trong một năm. Tâm oán hận và cảm giác bất công lại nổi lên. Ôi, cái tâm lợi ích này của tôi vẫn chưa buông bỏ được.
May mắn thay, tôi ý thức được mình là một người tu luyện. Nhờ học Pháp thường xuyên nên tôi hiểu rằng khi gặp vấn đề thì nên chiểu theo Pháp để suy xét. Dần dần, tôi ngộ ra một tiêu chuẩn của Pháp, đó là “bất động tâm”. Những suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi chẳng phải là đang can nhiễu, thúc giục tôi đi tranh đi đấu với tình huống hiện tại, chúng chẳng phải đang cố gắng cản trở tôi tu luyện hay sao?
Hơn nữa, chúng ta hiện đang ở trong thời kỳ Chính Pháp. Hôm nay chúng ta tu luyện Đại Pháp là để chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh – bao gồm cả vợ chồng chủ cửa hàng. Họ biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và vẫn thuê tôi, hơn nữa còn cho phép tôi đọc sách học Pháp tại nơi làm việc. Tôi nên biết ơn họ.
Trong vấn đề này, mặc dù tôi chịu thiệt về lợi ích cá nhân, nhưng tôi đã cho họ thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là khác biệt với người thường, và vợ chồng họ cảm nhận được mặt chính của đệ tử Đại Pháp. Tôi quyết tâm phải hoàn toàn buông bỏ cái tâm bất bình vì lợi ích cá nhân này, nhất định phải buông bỏ nó một lần cho sạch hết!
Vài tháng sau, nhân viên kế toán nghỉ việc nên nhiệm vụ nấu bữa trưa tự nhiên chuyển sang cho tôi. Chủ cửa hàng trả tôi thêm 500 nhân dân tệ tiền công nấu ăn.
Công ty có bốn nhân viên. Trưa nào tôi cũng dụng tâm chuẩn bị bữa ăn cho họ, cố gắng hết sức cân nhắc đến nhu cầu của họ, khiến họ có thể cảm nhận được mặt thiện của đệ tử Đại Pháp. Nhà bếp, nhà tắm, sàn nhà, bàn ăn, xoong nồi và chảo đều dính nhớp và cáu bẩn, tuy nhiên tôi đều cọ rửa sạch hết.
Trước đây, nam nhân viên bán hàng từng đối xử tệ với tôi, chê tôi vụng về, thì giờ đã thay đổi rồi. Họ đều nói rằng bữa trưa đã được cải thiện kể từ khi tôi bắt đầu nấu ăn.
Trước đây, khi gặp chuyện tôi không biết hướng nội tìm trong bản thân, khiến xuất hiện rất nhiều rắc rối. Giờ đây, tôi cảm nhận sâu sắc rằng chỉ có học Pháp tinh tấn và quyết tâm loại bỏ các tâm người thường, thì mới có thể thực sự làm theo được yêu cầu của Đại Pháp.
Chỉ có học Pháp cho tốt mới có thể tìm ra và phân biệt được rõ chân ngã của mình, không bị can nhiễu. Chỉ có học Pháp, tôi mới có thể tu xuất tâm từ bi đối với tất cả chúng sinh, thiện đãi chúng sinh, từ đó chứng thực Đại Pháp, cứu độ chúng sinh.
Cảm tạ Sư phụ đã dẫn dắt con tiến về phía trước. Thông qua Pháp hội này, con cần phải tinh tấn hơn nữa, tu luyện bản thân thật tốt, hoàn thành thệ ước của mình!
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/31/487852.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/23/225949.html
Đăng ngày 14-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.