Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 23-03-2025 ] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ New York, tôi bắt đầu bước vào tu luyện từ năm 2018.
Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi đã nhiều lần vấp ngã nhưng tôi vô cùng cảm ân sự coi sóc từ bi của Sư phụ trên suốt chặng đường, giúp tôi tiến bước, tăng cường tín tâm và dĩ Pháp vi Sư.
Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi chưa bao giờ giải đãi trong việc học Pháp hàng ngày. Tôi có được thể ngộ qua những ma nạn của bản thân và cố gắng tu khứ các chấp trước. Ngẫm lại tôi thấy, việc luyện công tập thể và học Pháp tập thể đã giúp tôi rất nhiều.
Trải nghiệm khi học Pháp tập thể
Khi tôi mới đắc Pháp, vào tối thứ Sáu hàng tuần, hàng trăm học viên ở New York lại gặp mặt tại hội trường lớn của khách sạn Pennsylvania ở Manhattan. Nếu không đủ chỗ ngồi, nhiều đồng tu sẽ ngồi song bàn trên sàn nhà để học Pháp.
Mọi người đọc tiếng Trung và tiếng Anh luân phiên, đọc to và đồng thanh, tạo nên một trường năng lượng rất mạnh. Tôi luôn nhìn thấy một nữ đồng tu trung niên ngồi song bàn trên sàn nhà, nhắm mắt và nhẩm Pháp trong tiếng đọc Pháp của mọi người. Trong trường học Pháp tập thể như vậy, chúng tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân rất nhiều lượt.
Sau khi học Pháp xong, người phụ trách thông báo những hoạt động sắp tới, rồi đến phần chia sẻ trong tu luyện. Việc chia sẻ trong các đồng tu rất sâu, và tôi thường xúc động sâu sắc bởi những hành động thực tu của họ, luôn đặt việc cứu người lên hàng đầu. Hồi đó tôi là một học viên mới, môi trường học Pháp và chia sẻ đã khích lệ tôi và giúp tôi tinh tấn hơn, nỗ lực hơn để theo kịp tiến trình Chính Pháp.
Khi bệnh dịch bùng phát, chúng tôi mất đi môi trường học Pháp tập thể này. Mặc dù cố gắng học online nhưng tôi vẫn nhớ hình ảnh hàng trăm người cùng nhau học Pháp và chia sẻ trước đây.
Ngoài buổi học Pháp nhóm lớn vào tối thứ Sáu ra còn có một nhóm học Pháp nhỏ hàng tối. Tôi may mắn được học Pháp cùng mấy đồng tu lâu năm tinh tấn trong một tiếng rưỡi hàng đêm. Các tối thứ Năm, sau khi học Pháp xong thì chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.
Tôi nhớ trong nhóm có một học viên đối đãi rất nghiêm túc với việc chia sẻ tu luyện. Bà ấy luôn viết bài chia sẻ trước, sắp xếp các ý và cung cấp đường link khi trích Pháp của Sư phụ. Điều này đã khiến tôi bắt đầu chú ý và coi trọng việc chia sẻ trải nghiệm của mình. Mỗi lần hoàn thành một bài chia sẻ, tôi cảm thấy mình như được tẩy tịnh. Tôi có thể cảm nhận được sự đề cao.
Là một học viên mới, tôi đã được thọ ích rất nhiều nhờ môi trường học Pháp tập thể và nhờ đó tôi có thể thực sự bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng ấn tượng sâu sắc bởi những thể ngộ về các Pháp lý của các đồng tu và sự yêu cầu nghiêm khắc bản thân của họ.
Tôi nhớ hồi mới học Pháp, nghiệp tư tưởng của tôi rất mạnh. Các câu hỏi cứ liên tục nhảy ra trong đầu tôi, thậm chí còn có một giọng nói trong đầu tôi rằng: “Làm sao có thể thế được? Điều đó có thật không?” Tôi biết mình không thể tiếp tục trạng thái này nữa và cũng chính là nhờ có môi trường học Pháp tập thể mà tôi đã nhanh chóng ức chế được nghiệp tư tưởng này và kiên định bước trên con đường làm tốt ba việc hàng ngày.
Sự hỗ trợ của các đồng tu là vô cùng quan trọng. Có dạo tôi bị nghiệp bệnh và giọng khàn đến mức bản thân tôi nghe cũng thấy khó chịu. Khi học Pháp, tôi sợ ảnh hưởng đến các đồng tu nên nói tôi không đọc mà chỉ nghe thôi. Nhưng một đồng tu khác bảo: “Không sao đâu, cứ đọc đi. Chúng tôi không thấy vấn đề gì đâu.” Mặc dù chỉ có vài từ ngắn gọn nhưng chính niệm của bà ấy đã khiến tôi cảm động, và tôi hồi phục nhanh chóng.
Vì lý do công việc trong hạng mục, tôi đã tham gia một nhóm học Pháp mới. Nhóm này nhỏ, nhưng yêu cầu rất cao, mỗi tối chúng tôi học Pháp trong hơn hai giờ đến lúc phát chính niệm vào nửa đêm. Chúng tôi đảm bảo hàng ngày học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn theo thứ tự thời gian. Tôi tạ ơn Sư phụ vì những an bài tỉ mỉ này, đã cho phép tôi có môi trường học Pháp trong từng giai đoạn và có thể cùng các đồng tu hữu duyên tinh tấn thực tu.
Trải nghiệm luyện công tập thể
Từ khi đắc Pháp, tôi ra luyện công ở một công viên ngay giữa lòng thành phố New York không kể nắng mưa. Bình thường có hơn mười đồng tu, đôi khi có đến 30 học viên, có cả người Trung Quốc và người phương Tây luyện công cùng nhau, xếp thành một hàng dài, tạo nên một trường năng lượng rất mạnh.
Công viên đó ở vị trí tốt có nhiều người qua lại. Mỗi lần chúng tôi luyện công thì có ít nhất khoảng 100 người đi ngang qua. Nhiều người đã dừng lại xem và nhận tờ giới thiệu, một số còn tham gia luyện cùng chúng tôi. Dần dần, tôi học cách giảng chân tướng, việc này đã đặt nền tảng cho việc cứu người tại điểm luyện công trong tương lai.
Tôi nhớ hồi mới đắc Pháp, khoảnh khắc vui nhất trong ngày của tôi là khi tan làm và đi bộ đến điểm luyện công. Tôi nhìn thấy tất cả các học viên xung quanh tôi đang ngồi đả tọa với tư thế lưng ngay cổ thẳng rất đẹp.
Tôi cũng ép mình ngồi song bàn. Cơn đau dữ dội đến mức tôi cảm thấy như có một mũi dao đang xiên vào bàn chân tôi, nhưng tôi cắn răng chịu đựng và nhẩm: “Nan nhẫn năng nhẫn. Nan hành nan hành” (Chuyển Pháp Luân). Khi hết bài, nước mắt tôi lăn dài trên má vì đau, nhưng trong tâm tôi cảm thấy rất biết ơn. Nếu không có nhóm luyện công chung và cùng nhau đả tọa, tôi biết mình rất khó để nghiêm khắc với bản thân, và cũng khó để hoàn thành 5 bài công pháp trong một lần. Nhờ có nhóm luyện công tập thể mà việc tu luyện của tôi được đề cao mỗi ngày.
Khi bệnh dịch bùng phát vào tháng Ba năm 2020, thành phố New York đóng cửa tất cả các cửa hàng, nhưng công viên vẫn mở và điểm luyện công của chúng tôi vẫn được tiếp tục. Mặc dù có ít học viên đến điểm hơn trong thời kỳ đặc thù này nhưng nhiều người thường vẫn hứng thú với việc luyện công và thiền định, và luôn có một lượng người nhất định đến học công. Có vô số những câu chuyện thần kỳ ở điểm luyện công trong thời bệnh dịch, quả thực không thể kể hết.
Sư phụ giảng:
“Tôi là giảng về người hữu duyên để họ đến đắc Pháp. Hôm nay tôi cũng không ngại nói thấu cho mọi người. Biện pháp hồng Pháp mà chúng ta xưa nay vẫn chọn dùng là: chư vị luyện công ngoài trời; còn có một cách nữa chính là, trong xã hội có sách Đại Pháp chúng ta được bán trong các hiệu sách. Pháp thân của tôi sẽ khiến người có duyên đến mua quyển sách ấy, người có duyên hễ đọc thì họ sẽ đến học. Chúng ta lại luyện công ở ngoài trời, vậy thì Pháp thân sẽ an bài cho họ tìm đến điểm luyện công đắc Pháp. Một cách tình cờ sẽ dẫn họ đến đó luyện công, hoặc có thể tìm đến học viên của chúng ta.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ)
Nhìn lại 6 năm tham gia điểm luyện công, tôi đã chứng kiến nơi đây cứu rất nhiều người hữu duyên. Nếu không có môi trường luyện công tập thể này từ thời mới bước vào tu luyện thì tôi sẽ không thể có được trạng thái tu luyện như ngày hôm nay.
Sau khi đại dịch kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường, nhưng điểm luyện công từng đông đúc trước kia nay chỉ có hai hoặc ba đồng tu kiên trì đến. Tôi không hiểu sao hầu hết các đồng tu không quay lại nữa. Có thể họ đã lập điểm mới hoặc đã quen với việc luyện công thuận tiện ở nhà, cũng có thể họ quá bận rộn.
Tôi nhận thấy rằng chỉ cần có thêm vài học viên thì trường năng lượng sẽ lớn hơn và số người dừng lại xem và nhận tài liệu sẽ nhiều hơn, bởi vậy Sư phụ mới yêu cầu chúng ta luyện công tập thể và luyện công ngoài trời, điều đó có ý nghĩa rất sâu xa.
Điểm luyện công này đã được lập ra được 10 năm rồi và đã khởi tác dụng to lớn. Nhưng vào thời khắc then chốt cuối cùng này, chúng tôi lại gặp khó khăn trong việc duy hộ điểm luyện công. Nếu những người đi qua công viên đáng ra sẽ được cứu mà vì sự vắng mặt của chúng tôi họ bị lỡ mất cơ duyên ấy thì quả là đáng tiếc biết bao!
Tôi nhớ sau khi tôi bắt đầu tu luyện khoảng 6 tháng, một tối thứ Sáu sau khi phát chính niệm xong, tôi được Sư phụ khích lệ và muốn đến nhóm học Pháp để chia sẻ. Tôi không có thời gian để viết bài chia sẻ nên trước hàng trăm đồng tu tôi chỉ nói ra trải nghiệm tu luyện của mình với tư cách là một học viên mới, tâm tha thiết muốn cứu người của tôi và mục tiêu cứu được ít nhất một người mỗi ngày.
Sau khi buổi học Pháp kết thúc, có mấy học viên đến chào tôi và nói rằng họ rất cảm động khi nghe tôi chia sẻ, và rằng những lời chia sẻ đó đã thức tỉnh họ cần phải tìm lại trạng thái tu luyện như thuở đầu.
Dạo đó tôi thực sự không hiểu “tu luyện như thuở đầu” mà họ nói là gì. Gần đây, tôi mới nhận ra hồi mới đắc Pháp tôi đã rất chấn động và tinh tấn. Có vài lần khi đang đả tọa, tâm tôi thuần tịnh đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi. Sau khi đả tọa xong, tôi không mở mắt ra được vì nước mắt khô dính lại. Tôi không hiểu tại sao tôi lại ở trạng thái này. Đó là do buồn vui lẫn lộn. Tôi mừng vì cuối cùng cũng được cứu độ, và sự khổ độ từ bi vô biên của Sư phụ đã khiến tôi xúc động. Sự cứu độ của Phật Chủ thật hồng đại!
Trong những năm sau đó, trạng thái của tôi lúc trồi lúc sụt, khi đả tọa tâm tôi không còn tĩnh lặng nữa. Đôi khi tôi chỉ cố gắng luyện qua loa cho xong, thậm chí có thời gian tôi còn bỏ đả tọa vì quá bận. Những lúc này, một niệm đã nhắc nhở tôi: “Tu luyện như thuở đầu!” Tôi rất nhớ trạng thái tinh tấn đó. Tôi tin niệm đầu này là Sư phụ ban cho tôi để bảo hộ tôi.
Sư phụ giảng:
“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Mỗi lần đọc đoạn Pháp này, tôi đặc biệt xúc động, đọc mà cứ nghẹn ngào. Tôi đã từng bị vây hãm trong danh lợi tình của người thường. Vậy nên vào giai đoạn đầu đắc Pháp, tôi đặc biệt đồng cảm với đoạn Pháp ấy. Sự lĩnh ngộ của tôi đối với Pháp lý ấy thật khó diễn tả bằng ngôn ngữ của con người.
Về sau, khi đọc đến đoạn Pháp này tôi không còn chấn động đến thế. Tâm tôi dường như thiếu tập trung, và các Pháp lý không còn triển hiện ra cho tôi nữa. Tôi nhận ra rằng việc tu luyện của tôi chắc hẳn đã trở thành hình thức rồi.
Tôi cảm thấy hổ thẹn, vì tôi đã cầu an dật, giải đãi trong tu luyện. Dần dần các quan niệm người thường đã nổi lên: oán hận, sắc dục, an dật, thậm chí cả giảo hoạt và tật đố bị ẩn giấu sâu cũng đều xuất hiện. Rất khó để có được trạng thái tu luyện như trước.
Có một khoảng thời gian, không chỉ ít học viên đến điểm luyện công mà lượng người thường dừng chân để hỏi thông tin cũng ít đi. Điều này khiến tôi buồn bã, và tôi ngờ rằng đó là vì quá ít học viên nên trường năng lượng không đủ. Gần đây những đồng tu ít ỏi còn lại quanh tôi gợi ý nên rút ngắn thời gian luyện công, một số còn muốn đổi địa điểm vì công viên quá ồn vào cuối tuần.
Sau khi nghĩ về điều này, tôi hướng nội tìm: Chúng tôi là một chỉnh thể, và tôi phải bắt đầu từ bản thân mình, làm tốt, nghiêm túc đề cao trạng thái tu luyện, làm được thực tu, chỉ khi ấy tôi mới có thể thu hút được nhiều người hữu duyên đến hơn, và Sư phụ sẽ viên dung điểm luyện công này.
Gần đây, tôi gặp một học viên khác, điều đầu tiên mà anh ấy nói là quay lại nhóm học Pháp và luyện công chung. Tâm tôi chấn động và tôi biết không có gì là ngẫu nhiên cả. Đây cũng chính là lý do thôi thúc tôi viết bài chia sẻ này.
Qua trải nghiệm của bản thân, tôi từ một học viên mới trở thành một đệ tử Đại Pháp có thể bình tĩnh suy xét và tu luyện kiên định, không thể tách rời môi trường tu luyện tập thể mà Sư phụ yêu cầu.
Tôi nhớ có một học viên phương Tây đã đến điểm luyện công trong hai năm, nhưng vẫn chưa thực sự bước vào tu luyện. Tôi nghĩ nếu có một môi trường luyện công học Pháp tập thể cùng nhau thì học viên mới có thể được hỗ trợ nhiều hơn trong việc học Pháp, có lẽ sẽ có nhiều người hơn nữa thực sự bước vào tu luyện.
Nói tóm lại, tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Những sự kiện xảy ra gần đây và hai bài kinh văn mới của Sư phụ đã cảnh tỉnh tâm của người tu luyện chúng ta. Tối nay trên đường về nhà, câu cuối cùng trong bài kinh văn Pháp nạn cứ vang lên trong đầu tôi:
“Trong Pháp nạn cũng đang tuyển trạch những sinh mệnh cuối cùng được lưu lại và những sinh mệnh bị đào thải, cũng bao gồm cả những người được và không được trong đệ tử Đại Pháp.” (Pháp nạn)
Trên đây là những chia sẻ của tôi, hy vọng có thể cùng các đồng tu khích lệ lẫn nhau. Tầng thứ thể ngộ của tôi hữu hạn, nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉnh chính.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/23/481369.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/31/226040.html
Đăng ngày 09-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.