Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-02-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) từ trước năm 1999. Trong những năm đầu khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi không có tài liệu giảng chân tướng. Một học viên đã gửi cho chúng tôi một bức thư có nội dung giảng chân tướng về Đại Pháp, sau đó chúng tôi đặt giấy than ở dưới tờ giấy rồi chép tay bức thư đó. Mỗi lần như vậy chúng tôi có thể làm được ba bản sao. Sau đó, chúng tôi cho các bức thư vào phong bì và phân phát cho mọi người.

Chúng tôi cũng mua giấy màu và viết tay những câu như “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, “Khôi phục sự trong sạch cho Sư phụ Lý”, và “Khôi phục sự trong sạch cho Pháp Luân Đại Pháp”, rồi dán ở quanh thị trấn. Chúng tôi làm hồ dán, có trộn thêm một ít muối vào để hồ không bị đông cứng vào mùa đông. Đó là một phương pháp hiệu quả mà một số học viên lớn tuổi sử dụng, vì hồ dán rất chắc nên các tờ giấy được dán rất khó bị gỡ ra.

Trong những năm đó, vào mỗi đêm Giao thừa Tết truyền thống, tất cả các học viên trong làng tôi đều cùng nhau phát chính niệm, sau đó ra ngoài phân phát các tài liệu giảng chân tướng đã chuẩn bị sẵn, sau đó về nhà nấu bữa cơm ngày Tết. Chúng tôi chia thành các nhóm, mỗi nhóm phụ trách một số khu vực nhất định. Điều phối viên nhóm và các học viên lớn tuổi chỉ trở về nhà sau khi tất cả các học viên đã trở về an toàn. Chúng tôi đã làm việc này trong nhiều năm cho đến khi chuyển sang giảng chân tướng trực diện cho mọi người.

Có hơn 20 học viên trong làng tôi, hầu như ai cũng phải chịu sự bức hại trực tiếp của ĐCSTQ. Một học viên nam bị kết án phi pháp ba năm lao động cưỡng bức, hai học viên nữ bị kết án hai năm. Nhiều học viên bị giam giữ từ 2 tuần đến 45 ngày, một số người bị giam giữ nhiều lần. Một số người bị phạt tiền và một số người bị tra tấn tàn bạo. Một học viên nữ bị đá mạnh đến nỗi không thể đứng dậy được.

Vào tháng 10 năm 1999, tôi bị người dân báo công an trong khi đang phát tài liệu, họ đã giam giữ tôi trong 45 ngày. Tôi bị đánh đập, khắp người đầy vết bầm tím. Anh trai chồng tôi đã nhờ anh rể của mình, lúc đó là trưởng đồn công an, thúc giục trại tạm giam thả tôi ra. Tôi vốn thường là người chăm sóc mẹ chồng, vì vậy sau khi tôi bị giam giữ, không có ai chăm sóc bà.

Vào thời điểm đó, cảnh sát sẽ không thả bất kỳ học viên nào trừ khi họ viết giấy cam đoan từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và phỉ báng Sư phụ. Tôi nhất định từ chối. Cảnh sát không muốn làm mất lòng anh rể của chồng tôi, nên họ nói với tôi rằng họ sẽ thả tôi ngay sau khi tôi viết dòng chữ: “Không luyện nữa.”

“Tôi sẽ không viết,” tôi kiên quyết đáp. “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện.”

Cảnh sát nói rằng nếu tôi không viết ba chữ đó, mỗi chữ họ sẽ phạt tôi 100 tệ. Chồng tôi đã đưa cho cảnh sát 300 tệ, và tôi được phép về nhà.

Một hôm, khi tôi đang ngồi song bàn đọc sách Chuyển Pháp Luân, chồng tôi đến và kéo chân tôi xuống. Tôi đưa chân trở lại vị trí cũ, ông ấy lại kéo xuống. Tôi lo lắng và nói: “Ai cũng có sở thích riêng. Anh thích hút thuốc và uống rượu, còn em thích tu luyện.”

Chồng tôi nghẹn ngào: “Anh không cấm em đọc sách, nhưng xin em hãy vào góc nhà đọc. Có rất nhiều người qua lại trên đường. Nếu ai đó nhìn thấy em đọc sách, em sẽ lại bị phạt và còn mất tiền nữa.”

Tôi sững người trong giây lát, rồi nhớ ra mình đã bị phạt ba lần. Lương của chồng tôi lúc đó chỉ vài nghìn tệ mỗi năm.

Nghĩ lại, chồng tôi đã hy sinh rất nhiều trong những năm đó. Mỗi lần tôi bị bức hại, anh ấy đều phải chăm sóc gia đình, đặc biệt là mẹ già và con trai nhỏ của chúng tôi. Mặc dù chịu nhiều áp lực như vậy nhưng anh ấy chưa bao giờ ngăn cản tôi tu luyện.

Khi tôi bị bắt, một viên cảnh sát từng nói với chồng tôi: “Tôi sẽ cho anh tiền mua một chai rượu. Anh có thể uống rồi về đánh vợ anh.”

“Vợ tôi không làm gì sai cả,” chồng tôi trả lời. “Cô ấy đối xử với mẹ tôi rất tốt. Tôi không giàu có, nhưng cô ấy vẫn sống với tôi mà không hề phàn nàn. Chúng tôi có một cậu con trai và đã xây được năm gian nhà rộng rãi. Tôi sẽ không bao giờ động đến một sợi tóc của cô ấy hay xúc phạm cô ấy!” Viên cảnh sát chỉ biết im lặng.

Khi tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện cho mọi người, chồng tôi rất lo lắng. Tôi an ủi anh ấy: “Đừng lo lắng. Em có Sư phụ bảo hộ, em sẽ ổn thôi. Em không còn là người liều lĩnh như trước đây nữa, và cũng không còn ngây thơ như trước đây. Em là một đệ tử Đại Pháp trưởng thành và lý trí.”

Tôi thường chia sẻ với chồng niềm vui khi thấy mọi người hiểu rõ chân tướng về Đại Pháp. Anh ấy rất thích nghe những câu chuyện của tôi.

Gia đình tôi có bốn thế hệ sống chung. Tôi có mẹ chồng, bản thân tôi cũng đã trở thành mẹ chồng. Mẹ chồng tôi rất thích ăn cháo. Bà muốn ăn cháo mỗi bữa, vì vậy bữa nào tôi cũng nấu cháo cho bà. Con dâu tôi nói rằng tôi quá nuông chiều mẹ chồng. Tôi giải thích rằng, trong văn hóa truyền thống, lòng hiếu thảo là một trong những đức tính quan trọng nhất, đối xử tốt với người khác chính là đối xử tốt với tương lai của chính mình.

Con dâu tôi rất tốt bụng, cháu hòa nhập rất tốt trong đại gia đình của chúng tôi. Cháu và con trai tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ từ lâu. Cháu đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và đôi khi còn giúp tôi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp khi chúng tôi cùng nhau ra ngoài.

Vào mùa thu năm 2003, tôi lái xe điện ba bánh đi thu hoạch cao lương. Buổi sáng có rất nhiều sương, cỏ ở ruộng rất trơn. Khi tôi đang lùi xe, chiếc xe mất thăng bằng và lao xuống một con mương sâu năm mét. Khi đang rơi xuống, tôi hét lên: “Sư phụ xin hãy cứu con!” Sau đó tâm tôi trở nên trống rỗng.

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy chiếc xe ba bánh bị kẹt giữa con mương do mắc vào một cái cây nhỏ, trong khi tôi đang đứng ngay bên cạnh nó. Tôi không biết làm thế nào mình lại ra khỏi xe được, nhưng tôi biết chính Sư phụ đã bảo hộ tôi!

Con vô cùng biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư phụ! Ngài đã kéo con ra khỏi địa ngục, tẩy tịnh thân thể cho con, giúp con thoát khỏi luân hồi trong tam giới, và dẫn dắt con trên con đường trở về nhà. Con mãi mãi biết ơn Ngài! Giống như một bạn đồng tu đã nói trong một bài viết trên Minh Huệ: “Nếu được chọn lại, con vẫn sẽ chọn làm đệ tử của Sư phụ.”

Tôi nhớ rất rõ một cảnh tượng khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đang ngồi đả tọa cùng các học viên khác. Sau khi tôi nhập tĩnh, một giọng nói phát ra từ nơi sâu thẳm của vũ trụ bao la, giống như một làn sóng điện, truyền đến tai tôi: “Hãy… trở… về… hỡi… con… của… ta…”

Tôi cảm nhận được sự từ bi và bao dung vô hạn trong giọng nói ấy, khiến tôi xúc động sâu sắc. Đó là tiếng gọi của Sư phụ, nhắc nhở chân ngã của đệ tử không lạc lối trong thế gian phàm tục. Giọng nói ấy mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.

Tôi đã kể lại trải nghiệm này cho các đồng tu, ai cũng rất xúc động. Tôi cũng không thể kiềm chế được và bật khóc, giống như một người đã lang thang nơi thế gian bấy lâu, nay cuối cùng đã tìm được đường về nhà.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi 30 tuổi, bây giờ tôi đã 60 tuổi. Ba mươi năm đã trôi qua, với biết bao thăng trầm. Mỗi bước đi của tôi đều được Sư phụ bảo hộ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ! Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các học viên và những người tốt bụng đã giúp đỡ tôi trong những khổ nạn. Tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc, tinh tấn tu luyện cùng các bạn đồng tu để chúng ta có thể trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/8/488156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/10/226183.html

Đăng ngày 20-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.