Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-10-2024] Năm 2014, tôi bị giam giữ phi pháp ba năm rưỡi tại nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh. Trong thời gian đó, tôi bị đưa đến khu chuyển hóa tăng cường, đó là nơi được bố trí để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, lính canh có vẻ tử tế, đưa ra rất nhiều thỏa thuận để khiến tôi từ bỏ tu luyện. Khi thấy tôi không chịu từ bỏ, họ bắt đầu tra tấn tôi. Họ bắt tôi đứng cả ngày, không cho tôi ngủ, tắm rửa, thậm chí là đi vệ sinh. Tôi không nhớ mình đã phải chịu đựng sự tra tấn này trong bao nhiêu ngày, chỉ biết rằng khi cuối cùng tôi đã được đi vệ sinh, ngay lúc tôi ngồi xuống, một vũng máu trào ra.
Sau đó, các lính canh đưa tôi đến bệnh viện lấy máu và nước tiểu để xét nghiệm mà không nói rõ mục đích làm gì. Tôi cảm thấy trường không gian xung quanh mình tràn ngập tà ác, cơ thể đau đớn, khó chịu, đến mức gần như tôi không thể thở được. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng điều đó không đúng và phát chính niệm cường đại cầu xin Sư phụ gia trì. Sau 20 phút, tôi có thể cảm thấy tà ác đã bị giải thể, tôi không còn đau đớn nữa và có thể thở được bình thường. Tôi biết Sư phụ đã giúp tiêu hủy lượng lớn tà ác trong trường không gian của mình. Mãi sau này, tôi mới biết hôm lính canh đã đưa tôi đến bệnh viện để tìm hiểu xem tôi có phải là người hiến tạng phù hợp không.
Trở lại nhà tù, tôi tăng cường phát chính niệm, học thuộc Pháp, và giảng chân tướng cho những người cố gắng “chuyển hóa” tôi. Mỗi khi người tù nhân vô cùng độc ác cố gắng tra tấn tôi, tôi liền phát chính niệm cầu xin Sư phụ trợ giúp. Sau mỗi lần đó cô ta đều bị đau bụng và tiêu chảy nặng. Sau một thời gian, cô ấy không chịu được nữa và đã nộp đơn xin chuyển đến một phòng giam khác.
Tiếp theo lại có tù nhân khác đến tra tấn và cố gắng chuyển hóa tôi, ép tôi từ bỏ tín tâm của mình. Tôi đã nói chuyện, giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, hát những bài hát Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy nghe. Cảm động trước cách cư xử của tôi, cô ấy đã học cách hát những bài hát, lắng nghe tôi chia sẻ về việc thân và tâm của tôi đã thay đổi như thế nào nhờ tu luyện. Qua một thời gian, cô ấy biết tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn không có gì sai và chọn cách cư xử tốt với các học viên. Bản tính của cô ấy là thiện lương. Khi tôi giảng chân tướng cho người khác, cô ấy thường ngồi cạnh tôi, cảm động đến rơi lệ. Khi tôi bị bức hại hay bị tra tấn, cô ấy khóc vì thương cảm. Khi tôi rời khỏi khu chuyển hóa tăng cường, cô ấy đã khóc.
Ở nơi giam giữ mới, đội trưởng, lính canh đều đã nghe qua những gì tôi đã làm ở khu chuyển hóa tăng cường và biết rằng tôi ‘rất lợi hại’, không dễ bị “chuyển hóa”, vì vậy, họ không bận tâm đến việc tra tấn tôi nữa. Cứ như vậy, tôi tiếp tục khai sáng hoàn cảnh tu luyện, giảng chân tướng cho các tù nhân và cứu họ. Sư phụ đã ban cho tôi sức mạnh của từ bi. Bất cứ khi nào tôi mỉm cười với ai đó, họ có thể cảm nhận được thiện ý của tôi. Khi tôi giảng chân tướng, họ sẽ đồng ý làm tam thoái.
Hoàn cảnh trong tù rất đặc biệt, cơ hội tiếp xúc với tù nhân là rất ngắn, có lúc tôi chỉ có vài phút để giảng chân tướng cho các tù nhân, vậy nên tôi phải tranh thủ tận dụng thời gian quý giá này, đi thẳng vào vấn đề và đảm bảo họ hiểu được chân tướng một cách nhanh chóng. May mắn thay, nhờ an bài của Sư phụ, hầu hết các tù nhân đều hiểu chân tướng và thoái ĐCSTQ.
Sau ba năm rưỡi, tôi mãn hạn tù về nhà. Việc đầu tiên tôi làm là dành nhiều thời gian nhất có thể để học Pháp, học kinh văn, điều mà tôi đã không thể làm trong suốt thời gian ở tù. Ngoài việc học Pháp, tôi cũng bắt đầu học thuộc Pháp. Trong quá trình đó, tôi thường rơi lệ khi nhận ra Sư phụ đã vì chúng sinh mà gánh chịu biết bao.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/8/481442.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/16/221252.html
Đăng ngày 30-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.