Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-04-2024] Vào tháng 8 năm 2008, tôi rất may mắn bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi đã bỏ lỡ hai cơ hội 10 năm trước đó. Vào năm 2008, tôi thực sự trân trọng cơ hội quý giá này, tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ và rất chú trọng vào việc học Pháp. Từ tháng 3 năm 2016, để vượt qua cơn buồn ngủ và nghiệp tư tưởng, tôi đã bắt đầu học thuộc cuốn “Chuyển Pháp Luân” và các bài giảng khác. Cho đến nay, tôi đã học thuộc “Chuyển Pháp Luân” hơn 20 lần. Tôi cũng đã bắt đầu học một cách có hệ thống tất cả các bài giảng của Sư phụ.

Học Pháp nhiều, đặc biệt là việc ghi nhớ Pháp đã giúp tôi có được chính niệm mạnh mẽ. Trong 15 năm tu luyện, tôi đã trải qua nhiều gian khổ, nhưng nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã đi đến ngày hôm nay. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc vượt qua cuộc bức hại bằng chính niệm sau khi tôi bị bắt vào tháng 7 năm 2022.

Dùng chính niệm để phủ định cuộc bức hại tại đồn cảnh sát

Vào một ngày tháng 7 năm 2022, tôi đến nhà một đồng tu để đưa tài liệu chân tướng. Ngay khi tôi đến, một chục cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương và người từ Văn phòng Quản lý Toàn diện của thị trấn đã đến. Tâm sợ hãi là một trong những điểm yếu của tôi, và tôi chỉ có thể từ từ giảm bớt nó. Mỗi khi ra ngoài phát tài liệu chân tướng, tôi đều cảm thấy sợ hãi và áp lực. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy, và tôi bắt đầu hoảng loạn. Tuy nhiên, tôi biết mình không vi phạm pháp luật, và tôi cố gắng giữ bình tĩnh trên bề mặt.

Tôi lo lắng rằng những tài liệu tôi mang theo có thể làm liên lụy đến đồng tu. Cùng lúc đó, tôi nhớ lại rằng Sư phụ đã yêu cầu chúng ta không hợp tác với những yêu cầu từ tà ác. Tôi nói với trưởng đồn cảnh sát: “Các anh đang làm gì vậy? Các anh làm tôi sợ”. Anh ta và một người khác lập tức vặn tay tôi ra sau lưng và đẩy tôi về phía xe cảnh sát. Anh ta muốn còng tay tôi. Tôi nói một cách dứt khoát: “Thả tay tôi ra!”. Đồng tu cũng bước đến và bảo anh ta thả tôi ra. Anh ta không nhất quyết còng tay tôi nữa.

Tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Đứng ở hành lang, tôi đã nói với mọi người ở đó rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính. Các cảnh sát im lặng lắng nghe và không ai ngắt lời tôi. Tôi tiếp tục nói về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn, và tôi nói cho họ về các nguyên lý của Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn mà những người tu luyện chúng ta tuân theo.

Tôi được đưa vào một căn phòng, và hai cảnh sát đứng canh ở cửa. Tôi ngồi trên ghế và phát chính niệm. Tôi nghĩ rằng sử dụng các thế tay có thể hiệu quả hơn. Ban đầu, tôi dùng thế tay lập chưởng, nhưng cánh tay phải của tôi bị đau vì bị cảnh sát vặn lại, và nó run rẩy rất nhiều. Tôi đã chuyển sang tư thế liên hoa.

Ban đầu, tôi lo lắng rằng cảnh sát sẽ không cho tôi phát chính niệm, nhưng không ai can thiệp. Tôi ngồi trong tư thế kiết già và phát chính niệm hơn một giờ đồng hồ. Vì đang trong thời kỳ đại dịch, cảnh sát sau đó đã đưa tôi đi xét nghiệm axit nucleic. Tôi nói với hai nhân viên y tế: “Tôi bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Công. Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Họ có vẻ hơi kinh ngạc.

Khoảng 3 giờ chiều, tôi bị đưa đến sở cảnh sát huyện. Trên đường đi, tôi đã nói chuyện với trưởng đồn cảnh sát Đinh. Tôi cảm thấy rằng với tư cách là các cảnh sát họ bị ép buộc tham gia vào cuộc bức hại và đang tự hại mình mà không nhận ra.

Phủ định cuộc bức hại và giảng chân tướng tại sở cảnh sát huyện

Khi tôi vào sở cảnh sát huyện, một nữ cảnh sát từ đội an ninh nội địa đã tiếp quản tôi. Cô ấy đã vu khống Đại Pháp, và tôi lập tức chỉnh lại: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện vĩ đại. Môn này đã truyền rộng ở hơn 100 quốc gia trên thế giới. Hồng Kông, Macau và Đài Loan đều công khai luyện tập môn này”. Thật bất ngờ, cô ấy nói với một cảnh sát khác: “Điều đó đúng. Năm ngoái tôi đã đến Hồng Kông và thấy mọi người ở đó luyện tập công khai”.

Đội trưởng đội an ninh nội địa Lý đã đến lục soát nhà tôi. Ban đầu, ông ta muốn tôi dẫn họ đến đó và tôi đã từ chối, nhưng tôi không thể ngăn ông ta đi.

Trưởng đồn Đinh và nữ cảnh sát đã thẩm vấn tôi và lập biên bản. Ngay từ đầu, Đinh đã rất hung hăng. Ông ta nói tôi đang ăn thức ăn do ĐCSTQ cung cấp nhưng lại chống lại ĐCSTQ. Tôi nói: “Tôi ăn thức ăn của mình bằng thu nhập tôi kiếm được từ công việc.”

Tôi đã giảng chân tướng cho họ, nói với họ rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một màn dàn dựng. Tôi đề cập đến những dối trá khác mà ĐCSTQ đã tạo ra. Tất cả đều là cái cớ để bôi nhọ và vu khống về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hỏi họ: “Các người là cảnh sát. Tại sao không điều tra những lời dối trá trắng trợn đang lừa gạt mọi người?” Nữ cảnh sát đã tức giận: “Chúng tôi đang thẩm vấn cô hay cô đang thẩm vấn chúng tôi?” Tôi cảm thấy tâm tranh đấu của mình nổi lên, vì vậy tôi không nói gì thêm. Trong các câu hỏi tiếp theo, cả hai người họ đã không còn hung hăng khi nói chuyện với tôi, và tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ.

Cuối cùng, Đinh rời đi và về nhà. Ông ta được thay bởi đội trưởng đội an ninh nội địa Lý. Khi xem qua biên bản viết tay, Lý hỏi tôi: “Có phải cô đã nói điều này không?” Tôi nói không, và ông ta đã xóa nó. Tôi cũng yêu cầu xóa một phần khác của biên bản mà Đinh đã bịa đặt. Cuối cùng, họ yêu cầu tôi ký vào biên bản và tôi đã từ chối.

Vào khoảng 9 giờ tối, gia đình đến đón tôi, và tôi được yêu cầu trở lại vào ngày hôm sau. Vì gia đình không ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp, tôi nghĩ rằng họ chắc hẳn cảm thấy sợ hãi và tức giận. Đây là lần đầu tiên họ trải qua sự việc như vậy. Tôi tự nhủ rằng bất kể họ nói gì hôm nay, tôi sẽ không tranh cãi với họ. Hóa ra không ai nói gì cả.

Sau khi trở về nhà, ngay lập tức tôi phát chính niệm để giải thể tất cả tà linh ở các không gian khác đang thao túng cảnh sát tham gia vào cuộc bức hại. Tôi có một suy nghĩ kiên định: Tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp với những nhân tố tà ác trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ngay cả khi tôi bị kết án. Tôi quyết tâm chỉ nghe theo những gì Sư phụ nói, kiên định tin tưởng vào Đại Pháp và Sư phụ.

Sau khi phát chính niệm, tôi cảm thấy mệt và đó là một ngày dài. Tôi quyết định phải nghỉ ngơi thật tốt và sẵn sàng tiếp tục giải thể các nhân tố tà ác vào ngày hôm sau. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ phân tâm nào và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay khi nằm xuống.

Sáng hôm sau, trước tiên tôi thông báo cho các đồng tu phát chính niệm cho tôi. Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi phát chính niệm và nhẩm niệm Pháp, và tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi tăng cường chính niệm. Tôi nói: “Thưa Sư phụ, xin Ngài hãy giúp con giải thể hoàn toàn cuộc bức hại tà ác này và giúp con thể hiện cao đức vĩ đại của Đại Pháp cho mọi người. Nếu con mắc sai lầm, con sẽ sửa chữa. Nhưng con không thể để tà ác cản trở việc cứu độ chúng sinh chỉ vì những thiếu sót của con”.

Tôi không có kế hoạch quay lại sở cảnh sát vào thời gian mà họ yêu cầu vì tôi muốn có thêm thời gian để các đồng tu giúp tôi phát chính niệm. Điều bất ngờ là tôi đã đến trại tạm giam thay vì sở cảnh sát huyện. Vì hôm trước tôi bị say xe, nên tôi không nhận thức rõ rằng mình đang bị thẩm vấn tại sở cảnh sát huyện, và tôi đã nghĩ rằng mình đang ở trại tạm giam. Vì vậy, tôi đã đến trại tạm giam. Kết quả là, tôi đã mất thêm một giờ để đến sở cảnh sát, và tôi dành toàn bộ thời gian này để nhẩm niệm Pháp.

Cuối cùng tôi đã đến nơi, khi tôi bước vào văn phòng đội an ninh quốc gia của sở cảnh sát huyện, giám đốc sở cảnh sát, đội trưởng đội an ninh nội địa Lý, và năm hoặc sáu cảnh sát khác đang chờ đợi một cách sốt ruột. Họ sợ rằng tôi sẽ không xuất hiện. Lý nói: “Hôm qua cô không khai nhiều với chúng tôi. Hôm nay cô dự định sẽ khai gì? Cô đã có cả một đêm qua để suy nghĩ về điều đó”. Tôi đáp: “Tôi không có gì để suy nghĩ. Tôi không làm gì sai cả.”

Giám đốc sở cảnh sát đã yêu cầu cảnh sát Lang ghi chép. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng Lang là đồng nghiệp cũ của tôi ở trường. Lang vẫn tôn trọng tôi, anh ấy gọi tôi là “Cô giáo” và rót cho tôi một cốc nước. Trên đường đến phòng thẩm vấn, khi không có ai khác ở đó, Lang nói với tôi rằng anh không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng sếp của anh đã yêu cầu anh làm vậy.

Khi anh bắt đầu chính thức ghi chép, đầu tiên Lang hỏi tôi: “Có ai khác trong gia đình cô tu luyện Pháp Luân Công không?”. Tôi lo lắng rằng họ sẽ làm liên lụy đến các đồng tu, vì vậy tôi nói một cách nghiêm khắc: “Đừng cố gắng liên lụy đến gia đình tôi! Đừng đi quá giới hạn như thế!”. Lúc đó, tâm trạng của tôi không bình tĩnh hay hòa ái. Lang bị sốc, anh ấy đáp lại với sự quan tâm: “Nếu họ sa thải cô, cô sẽ không nhận được lương hưu. Cô sẽ kiếm sống thế nào?” Tâm tôi không bị lay động.

Tôi nghe họ nói rằng họ đã lấy hơn 60 cuốn sách Đại Pháp từ nhà tôi, cũng như ba chiếc USB và hai chiếc laptop, tất cả đều chứa tài liệu về Đại Pháp, nhưng tôi không có bất kỳ suy nghĩ phân tâm nào. Sau khi ngừng lại một lúc, Lang nói: “Được rồi, tôi sẽ ghi lại những gì cô nói.” Nữ cảnh sát không hài lòng và phàn nàn rằng Lang đang giúp tôi. Lang phẩy tay và nói với cô ấy: “Đừng lo về chuyện này. Để tôi xử lý.” Bầu không khí căng thẳng trong phòng thẩm vấn đã dịu lại.

Tôi nói: “Thứ nhất, không có cơ sở pháp lý nào cho tập đoàn của họ Giang khởi xướng cuộc bức hại vào năm 1999. Thứ hai, vào ngày 1 tháng 3 năm 2012, Giám đốc Tổng cục Xuất bản Trung Quốc đã ký ‘Quyết định số 50′ bãi bỏ lệnh cấm xuất bản sách Pháp Luân Công từ năm 1999. Điều đó có nghĩa là việc sở hữu sách và tài liệu Pháp Luân Công ở Trung Quốc là hợp pháp. Thứ ba, trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã mắc hơn 10 căn bệnh, bao gồm thoái hóa cột sống thắt lưng, thoái hóa đốt sống cổ, thấp khớp, bệnh dạ dày và bệnh tim. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai tháng, tôi đã khỏi tất cả những bệnh này. Pháp Luân Đại Pháp là khoa học chân chính và là khoa học ở cấp độ cao hơn.”

Lang đã ghi lại tất cả những gì tôi nói và thảo luận với tôi về những điều mà tôi không cần phải nói. Tôi hỏi Lang: “Nếu anh khỏi bệnh khi tu luyện Pháp Luân Công, anh sẽ tin vào Đại Pháp chứ?”. Anh ấy trả lời rất nghiêm túc: “Nếu tôi hồi phục khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ tin. Hơn nữa, tôi sẽ cho nhiều người biết về điều này”. Tôi cảm động trước câu trả lời của anh ấy, và tôi bất ngờ vì anh có một ý thức mạnh mẽ về công lý như vậy và dám nói những điều này trước mặt nữ cảnh sát.

Tôi tiếp tục nói: “Trong thời gian đại dịch này, xin hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo’”. Anh ấy nói rằng anh biết rồi. Tôi cũng bảo nữ cảnh sát hãy nhớ điều này, đặc biệt nếu có điều gì xấu xảy ra. Cô ấy trông có vẻ hơi lúng túng và nói: “Đừng có nguyền rủa tôi”. Tôi nói: “Tôi không có ý đó. Ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống?”. Cô ấy mỉm cười. Cuộc thẩm vấn kết thúc như vậy và tôi vẫn từ chối ký bất kỳ thứ gì.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy trưởng đồn Đinh từ đồn cảnh sát địa phương hỏi từ bên ngoài phòng với giọng ngạc nhiên: “Cuộc thẩm vấn đã kết thúc rồi sao?” Hình như ông ta vừa mới đến. Tôi đoán rằng sở cảnh sát huyện không có ý định để ông ta tham gia vào chuyện này.

Sau đó, tại văn phòng đội an ninh nội địa, đội trưởng Lý nói với tôi: “Cô có thể về nhà”. Các cảnh sát có mặt đã hướng dẫn tôi những nút cần bấm để ra ngoài, và tôi chân thành cảm ơn họ. Nhờ sự an bài khéo léo của Sư phụ, tôi đã trở về nhà một cách đường hoàng.

Sau khi rời sở cảnh sát huyện, tôi vội vàng đến nhà đồng tu Chính và muốn kể về tình hình cho cô ấy, nhưng cô không có ở nhà. Trên đường trở về, tôi bất ngờ gặp cô ở một ngã ba. Cô ấy vẫn đang đi một vòng và thông báo cho các đồng tu khác phát chính niệm cho tôi. Tôi đã khóc. Tôi kể cho cô ấy những gì đã xảy ra, rằng những sai sót của tôi đã bị tà ác lợi dụng và tất cả sách Đại Pháp của tôi đã bị lấy đi. Cô ấy cũng rưng rưng nước mắt, cô động viên tôi và nói rằng có vài đồng tu đang phát chính niệm cho tôi. Hôm đó, tôi đã cảm nhận được sức mạnh của chỉnh thể, tôi không cảm thấy mình đơn độc chút nào.

Sử dụng các biện pháp pháp lý để phản bức hại

Mười ngày sau đó, tôi nhận được một thư phạt từ đồn cảnh sát, yêu cầu tôi bị tạm giam hành chính trong năm ngày. Tôi đã đến gặp đội trưởng đội an ninh nội địa Lý và nói: “Tất cả các vụ án Pháp Luân Công đều bất công, sai trái và bị kết án sai”. Anh ta đột nhiên cao giọng nói: “Cô có thể yêu cầu xem xét hành chính, và cô cũng có thể nộp đơn kiện”. Tôi nói tôi sẽ yêu cầu xem xét hành chính.

Sau khi trở về nhà, tôi đã bật các máy tính mà sở cảnh sát trả lại cho tôi, và phát hiện rằng phần mềm để vượt tường lửa vẫn còn đó. Tôi rất vui và chắp tay tạ ơn Sư phụ. Tôi nhanh chóng mở trang web Minh Huệ và bật khóc khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ. Tôi không biết Sư phụ đã phải chịu đựng những khổ nạn nào để đổi lấy sự an toàn của tôi.

Theo gợi ý của các đồng tu, tôi đã xem xét một lượng lớn tài liệu pháp lý có liên quan trên Diễn đàn Công lý, và đọc nhiều bài viết về việc các đồng tu sử dụng pháp luật để chống lại cuộc bức hại. Trạng thái vô tư, thuần khiết và cao quý của các đồng tu thực sự đã chạm đến tôi, tôi nhận ra khoảng cách giữa bản thân và những đồng tu tinh tấn đó. Tôi đã viết một lá đơn yêu cầu xem xét hành chính và gửi nó lên diễn đàn, và một số đồng tu trên diễn đàn đã nhanh chóng giúp tôi chỉnh sửa nó.

Trong hai tháng tiếp theo, tôi liên tục bị quấy nhiễu bởi nhân viên từ trường học, Cục Giáo dục, và Văn phòng Quản lý Toàn diện của thị trấn. Họ cố gắng ép tôi từ bỏ đức tin vào Đại Pháp hàng chục lần, và họ cũng giữ lại lương của tôi.

Tôi luôn ghi nhớ lời dạy của Sư phụ. Ngoài việc ăn uống, làm việc nhà và đi làm mỗi ngày, tôi sẽ dành phần thời gian còn lại để học và ghi nhớ Pháp, hướng nội tìm và gỡ bỏ từng lớp chấp trước của người thường, đặc biệt là tâm sợ hãi. Tôi thường nghĩ đến những đồng tu bị tra tấn trong các nhà tù và trong các lớp tẩy não. Họ đã không thỏa hiệp với tà ác mặc dù phải chịu đựng sự bức hại tàn bạo như vậy, vậy thì tôi còn sợ điều gì?

Tôi lo rằng việc yêu cầu xem xét hành chính sẽ khiến tôi xúc phạm cảnh sát, hoặc họ sẽ tăng cường bức hại tôi. Đây là tâm lý ích kỷ bảo vệ bản thân, sợ bản thân mất mát và thừa nhận sự bức hại. Điều này phải được loại bỏ. Tôi đã trải qua sáu hoặc bảy lần đấu tranh nội tâm giữa việc nộp đơn xem xét hay từ bỏ. Vào ngày hết hạn để yêu cầu xem xét hành chính, trong trận chiến cuối cùng giữa thiện và ác, cuối cùng tôi đã quyết định đi theo con đường do Sư phụ an bài và đã đến Văn phòng Tư pháp để nộp đơn yêu cầu xem xét hành chính. Khi bước ra khỏi cửa Văn phòng Tư pháp, tôi cảm thấy thoải mái và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Sư phụ đã lấy đi rất nhiều tâm sợ hãi của tôi.

Trong suốt quá trình này, tôi đã phủ định bức hại với quyết tâm buông bỏ sinh tử. Mặc dù ban đầu tôi đã sai lầm thừa nhận việc bức hại, nhưng niềm tin vững chắc và chính niệm của tôi đối với Đại Pháp đã được Sư phụ gia trì, và cuối cùng bức hại đã bị giải thể.

Mặc dù Văn phòng Tư pháp không bao giờ đưa ra phản hồi rõ ràng bằng văn bản cho tôi, nhưng ba tháng sau, Cục Nhân sự và An sinh Xã hội đã khôi phục tiền lương và phúc lợi của tôi, và quyết định tạm giam hành chính năm ngày do đồn cảnh sát đưa ra chỉ là một mảnh giấy. Tôi đã không bị giam giữ một ngày nào.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/27/469539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/22/219150.html

Đăng ngày 22-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share