Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-12-2024] Tôi năm nay 76 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi bị viêm khí quản, thấp khớp và bệnh phổi. Chưa đầy một tháng sau khi bước vào tu luyện, thân thể của tôi đã trải qua những cải biến to lớn, tất cả bệnh tật đều biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh, tính tình cải thiện, gia đình cũng trở nên hòa thuận.

Nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo

Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, nên tôi rất muốn mọi người trong làng đều biết đến để họ cũng có thể được thọ ích. Tôi đã đến từng hộ gia đình. Nhà nào có TV, tôi mở video các bài giảng của Sư phụ cho họ xem. Nếu không có TV, tôi cho họ nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ. Người trong làng muốn học Pháp Luân Đại Pháp đều đến nhà tôi. Có lúc hơn 30 người, ngày nào cũng có người đến. Nhà tôi đã trở thành điểm luyện công của cả làng.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi lại đến từng hộ gia đình để nói rõ chân tướng về cuộc bức hại, đồng thời vạch trần những lời dối trá do ĐCSTQ bịa đặt để vu khống Pháp Luân Đại Pháp.

Trưởng đồn công an và các thành viên của ủy ban làng đã thẩm vấn người dân: “Ai dạy các ông bà luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Một số người nói là tôi dạy họ. Khi các cán bộ gọi tôi đến, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, tại sao lại không cho người ta luyện? Tôi hút thuốc, uống rượu từ năm 13 tuổi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bỏ được hết, bệnh tật cũng khỏi. Bây giờ tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác. Cháu gái tôi bị não úng thủy, bác sĩ nói phải rút dịch ra khỏi đầu cháu, nếu không cháu sẽ bị bại não. Tôi đã cho cháu luyện công và đọc Pháp, cháu không phải điều trị y tế mà vẫn ổn. Các ông xem Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào rồi đấy. Tại sao các ông lại không cho mọi người luyện?”

Họ đều đã hiểu ra chân tướng về cuộc bức hại và đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Họ nói: “Bà có thể đi về.” Trong những ngày tiếp theo, họ không làm khó tôi nữa. Thỉnh thoảng họ đến nhà, nhưng nói rằng đến cho ‘’đúng thủ tục”. Họ không chụp ảnh tôi, mà chỉ chụp ảnh chồng tôi, để báo cáo với cấp trên rằng họ có đến nhà.

Những câu chuyện thần kỳ

Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi đã gặp không ít khảo nghiệm. Mỗi lần gặp nguy hiểm, tôi đều được Sư phụ từ bi bảo hộ. Tôi đã trải nghiệm được rất nhiều điều thần kỳ, tại đây xin chia sẻ một vài câu chuyện.

Có lần, trong khi tôi băng qua đường, có một chiếc xe ba bánh chạy đến trước mặt và húc tôi ngã xuống. Lúc nằm bên lề đường, tôi cảm giác như mình vừa bị ô tô đâm. Tôi từ từ ngồi dậy. Chiếc xe ba bánh dừng trước mặt, tài xế giận dữ nói: “Bà không nhìn đường à!” rồi quay xe đi mất. Tôi sờ lên đầu nhưng không chảy máu. Tôi thầm nghĩ: “Cảm tạ Sư phụ đã cứu con! Con không sao.”

Một lần khác, trên đường đi làm về, tôi thấy một chiếc xe tải chở đầy cát. Tôi quen những người trên xe nên gọi: “Cho tôi đi nhờ xe về nhà được không!” Khi xe chưa kịp dừng hẳn, tôi đã bước về phía trước, bánh xe đã đè lên chân tôi. Dù tôi chỉ đi dép lê, nhưng chân tôi không hề bị thương. Chiếc xe tải chở vài tấn cát; nếu không được Sư phụ bảo hộ, tôi chắc chắn đã bị thương. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Một hôm, khi tôi đạp xe đến ngã tư, chiếc ô tô phía trước đột ngột dừng lại. Để tránh đâm phải xe, tôi ngoặt tay lái gấp và ngã xuống con mương bên đường. Con mương sâu hơn một mét, cả tôi và xe đều rơi xuống đó, nhưng người và xe đều không hề hấn gì. Thật là kỳ diệu.

Một lần khác, khi tôi đạp xe phía sau một chiếc xe ngựa, tôi định vượt lên. Trước khi đến ngã tư, chiếc xe ngựa đột ngột rẽ phải và đẩy tôi xuống mương. Chiếc xe đạp rơi xuống mương, còn tôi vẫn bình an vô sự. Cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ con!

Ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, sau khi tuyết rơi, trên mái hiên thường xuất hiện những tảng băng nhọn dài rất to. Hôm đó, tôi đang phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người trên đường. Tôi dự định bước về hướng Đông, nhưng đột nhiên lại quay sang hướng Bắc. Ngay khi tôi vừa bước đi, một tảng băng dài rơi trúng chân tôi. Nếu tôi vẫn đi về hướng Đông như dự định ban đầu, tảng băng đó chắc chắn đã rơi trúng đầu. Tôi không hề gặp nguy hiểm, biết rằng Sư phụ đã âm thầm bảo hộ tôi.

Có lần, tôi đun một ấm nước sôi rồi đặt lên bàn. Bất ngờ, ấm nước đổ xuống, nước sôi đổ hết lên chân tôi. Chân tôi đỏ lên. Chưa đầy một tiếng sau, trên chân xuất hiện mấy vết phồng rộp. Tôi liền chích cho xẹp xuống, ba ngày sau chân đã lành lại bình thường. Điều kỳ lạ là tôi không cảm thấy đau chút nào. Tôi hiểu rằng Sư phụ từ bi đã gánh chịu đau đớn và giúp tôi tiêu nghiệp.

Vì trải nghiệm quá nhiều điều thần kỳ, nên tôi càng tin tưởng kiên định vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh, âm thầm bảo hộ cho tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/4/485624.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/31/222791.html

Đăng ngày 04-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share