Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2025] Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1994, tôi dần thay đổi từ một người ích kỷ trở thành người biết suy nghĩ cho nguời khác hơn. Bằng cách không ngừng đề cao tâm tính, tôi trở thành một người mẹ tốt hơn, và nuôi dạy con gái bằng trí huệ và sự nhẫn nại có đuợc nhờ tu luyện. Với sự chỉ đạo của Pháp, con gái tôi trở thành một người phụ nữ trẻ tốt bụng, chăm chỉ và tự lập.

Gieo trồng hạt giống thiện lương

Nền giáo dục của Trung Quốc đã trở thành một vấn đề gây tranh cãi và nhức nhối đối với tất cả mọi người. Với hệ tư tưởng “đấu tranh giai cấp” và thuyết vô thần, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phá huỷ các di sản và văn hoá truyền thống của Trung Quốc. Đạo đức suy đồi đến mức giáo viên và phụ huynh ngày nay không thể phân biệt được tốt và xấu. Hỏi làm sao họ có thể nuôi dạy tốt thế hệ tương lai được?

Trong nhiều thập kỷ, chính sách một con của ĐCSTQ đã định ra quy mô của các gia đình Trung Quốc, tạo ra 150 triệu gia đình một con. Trong hầu hết các trường hợp, những đứa trẻ lớn lên với sự quan tâm và hỗ trợ của cha mẹ và hai bên ông bà nội ngoại. Những nhu cầu và mong muốn của chúng được đáp ứng, và hầu như chưa bao giờ phải trải qua sự khó khăn vất vả. Do đó, những đứa trẻ được bao bọc và tự cho mình là trung tâm. Mặt ác trong bản tính của những đứa trẻ đó được dung túng, và hầu hết không thể phân biệt được tốt xấu.

Tôi hiểu được tầm quan trọng của việc giáo dục con trẻ thông qua việc học Pháp. Để nuôi dạy con tốt, chúng ta phải dạy các con những giá trị tốt đẹp từ khi chúng còn nhỏ, và bắt đầu với những tiểu tiết.

Con gái của tôi luôn năng động từ khi còn nhỏ. Từ ngày biết đi, con luôn hoạt động không ngừng, và thường tự làm mình bị thương. Một lần, khi đang chơi trong phòng khách, con đập đầu vào góc tủ tivi. Khi con gào lên vì đau, mẹ chồng tôi chạy đến. Để dỗ dành con, bà nội giả vờ đánh vào tủ và nói: “Nó làm đau cháu của bà này. Bà sẽ đánh chết nó.” Con gái tôi giơ bàn tay mũm mĩm lên và đánh vào tủ tivi như bà nội, và cũng đồng tình với sự trừng phạt này.

Tôi hiểu được tình yêu mẹ chồng dành cho con gái mình, nhưng cách bà nội đổ lỗi cho cái tủ tivi có thể dung dưỡng những thói quen xấu như trốn tránh trách nhiệm, oán hận và trả thù. Đây không còn là vấn đề nhỏ. Điều mẹ chồng dạy con gái tôi không phải cách một con người nên cư xử. Tôi không thể chỉ trích mẹ chồng, nhưng là một học viên Đại Pháp, tôi cần giải quyết chuyện này với trí huệ.

Vài ngày sau, khi đập đầu vào bàn, con gái tôi nhớ lại những điều bà nội dạy. Vì vậy, con giơ tay lên và đánh vào bàn, đổ lỗi cho cái bàn đã làm con đau. Tôi nói với con gái: “Con yêu, cái bàn không hề di chuyển, con tự đến và đập đầu vào. Có thể con đã làm cái bàn bị đau khi va vào nó. Có lẽ bây giờ nó đang khóc.”

Con gái nhìn tôi với đôi mắt nâu to tròn, khựng lại một chút, rồi gật đầu, “Dạ, có lẽ vậy”. Tôi cười nói: “Hay là con xin lỗi cái bàn. Nếu cái bàn chấp nhận lời xin lỗi của con, có lẽ con cũng thấy tốt hơn.” Với giọng nói nhỏ dễ thương, con nhẹ nhàng xin lỗi cái bàn. Khi tôi hỏi liệu đầu con còn đau không, con trả lời không và chạy ra sân chơi. Với trí huệ có được nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã chỉ dẫn cho con gái làm điều đúng đắn. Mặc dù qua nhiều năm, tôi vẫn nhớ và trân trọng khoảnh khắc tốt đẹp đó.

Trẻ em như tờ giấy trắng, bất cứ điều gì chúng ta dạy cho đều được lưu lại. Tôi đã gieo trồng một hạt giống thiện lương sâu trong tâm hồn của con gái tôi. Khi lớn lên, con sẽ luôn biết nghĩ cho người khác trong bất cứ việc gì con làm. Con sẽ trở thành một người trung thực, tốt bụng và bao dung. Bất kể khó khăn hay mâu thuẫn nào trong cuộc sống, con sẽ có thể xử lý nó một cách thỏa đáng.

Dạy con gái trở nên kiên cường

Để nuôi dạy con trẻ, trước tiên chúng ta cần phải thay đổi cách suy nghĩ và chấp trước an dật của bản thân. Khi con gái tôi lớn lên, tôi cố tình để con vượt qua một số khó khăn thay vì chăm lo mọi thứ. Ngay cả khi lần đầu tiên con ngã khi tập đi, tôi cũng kiềm chế, không vội vàng đến giúp con. Tôi đứng quan sát từ xa khi con từ từ đứng dậy.

Có lần, con ngã mạnh xuống đất khi chơi ở bên ngoài – đầu gối bị trầy, đất và cát bám đầy vết thương chảy máu. Thật khó khăn khi nhìn con đau như vậy, nhưng tôi phải cố gắng đứng yên tại chỗ. Tôi nghĩ con sẽ khóc, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy con cắn môi và cố tỏ ra như không có chuyện gì. Con đứng dậy và quay lại chơi với những đứa trẻ khác. Tôi cũng nói chuyện với chồng và gia đình chồng về mong muốn nuôi dạy con gái thành một người tự lập và mạnh mẽ, và kiến nghị gia đình hỗ trợ.

Tôi bắt đầu rủ con gái làm giúp một số việc nhà đơn giản từ khi con còn nhỏ. Việc của con là dọn dẹp, lau bàn và rửa bát đũa sau bữa tối. Con cũng tự giặt đồ của mình. Trong lúc rửa bát trong bếp, con hát một cách vui vẻ: “Rửa – rửa – rửa, con đang rửa – rửa – rửa.” Sự vui vẻ của con khiến tôi mỉm cười.

Từ khi bắt đầu học cấp hai, con gái tôi đi làm tại các nhà hàng trong các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Trường cấp ba của con ở rất xa nhà. Trong khi nhiều phụ huynh đưa đón con của họ mỗi ngày, con gái tôi đi học bằng xe scooter điện, bất kể trời mưa hay nắng, trong suốt thời gian học cấp ba.

Chúng tôi bắt đầu với những điều nhỏ để minh họa và dạy con giá trị của sự chăm chỉ. Tôi cũng liên tục tu chính bản thân để dẫn dắt con gái tốt hơn. Dần dần, con gái tôi học được cách dũng cảm đối diện với các vấn đề. Con không sợ khó khăn, và sẵn sàng chịu đựng nó.

Đại Pháp ban cho tôi trí huệ để trờ thành một người tốt hơn và một người mẹ tốt hơn

Tôi là con út trong gia đình. Lớn lên, tôi được cha mẹ, cũng như anh trai và chị gái bao bọc và chiều chuộng quá mức. Tôi từng là người cứng đầu, hẹp hòi và không khoan dung. Trong nửa cuộc đời, không ai nói với tôi rằng tôi là một người hẹp hòi và ích kỷ, nên tôi vẫn cảm thấy mình khá tốt. Mãi cho đến khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và cố gắng đo lường bản thân theo nguyên lý vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn, tôi mới nhận ra mình xấu tệ như thế nào. Tất nhiên, sau khi tu luyện, tôi dần dần quy chính và đề cao bản thân.

Khi con gái tôi lớn hơn, mối quan hệ xã hội của con mở rộng và trở nên phức tạp hơn. Tiếp xúc quá nhiều với chủ nghĩa vật chất, giả dối và lừa đảo, những ngôi sao màn bạc, những người nổi tiếng trên mạng xã hội, bạo lực, nội dung khiêu dâm, đồng tính luyến ái, v.v., giới trẻ ngày nay có thể dễ dàng nhiễm thói quen xấu và đánh mất chính mình. Nhiều bạn bè của con gái tôi ăn mặc kỳ dị, nghiện trò chơi điện tử hoặc Internet, hẹn hò khi còn nhỏ tuổi và thường xuyên nói dối cha mẹ và bạn bè. Trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội này, có bao nhiêu người có thể lội ngược dòng và giữ vững các giá trị truyền thống?

Tôi lo rằng con gái mình sẽ bị ô nhiễm trong thế giới hỗn loạn này, và thường cảm thấy căng thẳng. Làm thế nào để hướng dẫn con mình đi theo đường chính? Đôi khi, tôi bối rối và mất phương hướng, vì điều đó quá khó khăn, và cũng mệt mỏi về mặt tinh thần. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác – con đã học trung học cơ sở. Nếu tôi không dạy dỗ con ngay bây giờ, thì sẽ càng khó khăn hơn điều chỉnh khi con lớn lên. Tôi tin chắc rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể ban cho tôi trí huệ để nuôi dạy con gái mình tốt.

Khi tiếp tục học Pháp, tôi tìm ra nhiều ý tưởng từ các bài giảng của Sư phụ, và dần dần tìm được hướng giải quyết. Tôi ngày càng trở nên lý trí và trưởng thành hơn, và vẫn kiên định và nhất quán với những kỳ vọng của mình đối với con gái.

Đại Pháp mang đến phước lành

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp trước khi mang thai con gái. Khi con được một tháng tuổi, tôi bắt đầu đưa con đến nhóm học Pháp. Trong khi người lớn đọc sách, con ngủ hoặc im lặng lắng nghe, nhưng không bao giờ khóc. Khi con biết nói, tôi dạy con những bài thơ Hồng Ngâm, và khi con gái lớn hơn, chúng tôi cùng học Pháp của Sư phụ. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp vũ trụ đã bám rễ sâu trong tâm con.

Mặc dù con gái chưa thật sự tu luyện Đại Pháp, Sư phụ vẫn luôn bảo hộ con, và giúp con tránh khỏi nguy hiểm. Từ tiểu học đến trung học phổ thông, con gái tôi gặp phải một vài tai nạn, gồm cả tai nạn nhẹ và nghiêm trọng. Có lần trên đường đi học về, một xe ô tô rẽ nhanh ở góc đường và đâm vào con. Con văng ra khỏi xe scooter điện và ngã xuống đường. Tuy nhiên, với sự bảo hộ của Sư phụ, con vẫn ổn.

Bất cứ khi nào con gái tôi không thoải mái, như bị đau đầu hoặc sốt, tôi luôn bảo con niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” hoặc nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi để con tự quyết định xem có muốn đi khám bác sỹ hay uống thuốc không. Thường thì trước khi tôi kịp trở về từ hiệu thuốc, các triệu chứng của con đã biến mất. Với sự bảo hộ của Đại Pháp, con gái tôi hiếm khi phải đi khám bác sỹ, và là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Hướng dẫn con gái hướng nội

Vì con gái có Đại Pháp trong tâm, tôi cố gắng hướng dẫn con hướng nội mỗi khi gặp mâu thuẫn. Ở trường, một người bạn của con bị trật mắt cá chân, và đi lại rất đau. Sau giờ học, con gái tôi để bạn dựa vào vai mình và dìu bạn về tận nhà.

Khi đến tòa nhà chung cư của bạn, người bạn lo không thể leo lên cầu thang. Vì vậy, con gái tôi đề nghị cõng bạn. Người bạn đó hơi nặng cân, và con gái tôi cảm thấy tức ngực khi leo cầu thang. Khi đến được căn hộ của người bạn, hai cô bé chào tạm biệt nhau, nhưng người bạn đó không nói “cảm ơn”. Điều này khiến con gái tôi khó chịu, và con kể lại cho tôi chuyện này vào tối hôm đó. Tôi khen ngợi con vì đã quan tâm và giúp đỡ người khác. Tôi nói con đã làm một việc tốt, và lòng tốt của con sẽ nhận được đức, bất kể bạn con có cảm ơn hay không.

Ngày hôm sau, sau khi trở về từ lớp học, con nói với tôi rằng ngực con vẫn đau. Con lại phàn nàn về việc bạn mình không nói “cảm ơn” và có vẻ không vui. Lúc đó tôi đang nấu bữa tối, và không nói gì. Khi chúng tôi ăn tối, con nói với tôi rằng cơn đau của con trở nên tồi tệ hơn.

Tôi nói với con: “Hay là chúng ta hãy hướng nội để xem chúng ta có dung dưỡng tâm oán hận đối với người bạn này không? Chúng ta có muốn được hồi đáp khi làm việc tốt không?” Con suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ nói đúng. Chính xác là như vậy. Con đã giúp bạn về nhà và cõng bạn lên cầu thang. Bạn ấy thậm chí còn không cảm ơn con. Con không vui, vì con chấp trước vào việc được báo đáp.” Ngay khi vừa nói xong, đôi mắt con sáng lên vì ngạc nhiên: “Mẹ ơi, ngực con ổn rồi. Nó không còn đau nữa.” Tôi trả lời: “Con nên cảm tạ Sư phụ. Khi con làm điều đúng đắn, Sư phụ sẽ giúp tiêu trừ nghiệp lực cho con.”

Ngực con gái tôi không còn đau nữa, và cơn đau không bao giờ tái phát. Đại Pháp thật là siêu thường. Con đã chứng kiến uy lực của Đại Pháp và học được cách hướng nội.

Giữ khoảng cách với các bạn nam

Trẻ em ngày nay trưởng thành rất sớm. Kể từ khi con gái tôi học lớp năm, tôi đã bắt đầu nói chuyện với con về việc giữ khoảng cách thích hợp với người khác giới. Tôi đã chia sẻ cho con những câu chuyện về văn hóa Trung Hoa truyền thống làm gương.

Ở trường trung học cơ sở, cậu bé ngồi cạnh con từng nói những lời thô tục với con gái tôi, và đề cập đến nội dung khiêu dâm và không đứng đắn khác. Sau khi con kể cho tôi về việc đó, tôi cảm thấy đây là một vấn đề nghiêm trọng. Nó không chỉ ảnh hưởng xấu đến con, mà còn có thể hủy hoại tương lai cậu bé nếu cậu cứ tiếp tục như vậy. Nhiều bé trai đã dính vào tội ác hoặc gây hại cho cơ thể của các em sau khi xem các video khiêu dâm.

Để có trách nhiệm với tất cả các bên, tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con gái tôi, đề nghị chuyển con gái tôi sang chỗ ngồi khác. Tôi bày tỏ mối quan ngại của mình, và giải thích rằng có thể cậu bé đang xem nội dung người lớn. Tình cờ, giáo viên chủ nhiệm quen biết bố mẹ của cậu bé. Họ đã cùng nhau ngăn chặn hành vi đó, và giúp cậu bé từ bỏ nội dung khiêu dâm. Lúc đầu, cậu bé oán trách tôi vì nghĩ tôi mách lẻo, nhưng cuối cùng cậu hiểu rằng những gì tôi làm là vì lợi ích của chính cậu. Hành vi và điểm số của cậu bắt đầu cải thiện, và cậu rất biết ơn vì điều đó. Con gái tôi và cậu bé sau đó trở thành bạn tốt.

Với sự kiên trì hướng dẫn, con gái tôi đã học cách hành xử phù hợp đối với người khác giới. Con không hẹn hò cho đến sau khi tốt nghiệp đại học.

Trân quý sinh mệnh và tôn trọng người khác

Sư phụ đã cảnh báo các đệ tử không được sát sinh, giảng rằng “tự sát là có tội” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney ). Tôi thường nói với con gái về việc trân quý sinh mệnh, bảo vệ động vật và tất cả chúng sinh, không làm hại cây cỏ. Tôi cũng nói với con về lòng tự trọng, tôn trọng người khác, đặc biệt là người lớn tuổi, cha mẹ và thầy cô, và không phân biệt đối xử dựa trên tiền bạc hay địa vị xã hội. Con cũng không nói bậy hay chơi điện tử.

Tôi nhắc con luôn trao đổi với bố mẹ về những mối lo lắng của con, để chúng tôi có thể bàn luận và giải quyết vấn đề. Chúng tôi đã tạo ra bầu không khí cởi mở, và thường xuyên trao đổi chia sẻ. Chúng tôi giúp đỡ, khuyến khích và hỗ trợ lẫn nhau. Con gái tôi rất lý trí, sẵn sàng lắng nghe ý kiến và lời khuyên của người khác. Con kính trọng người lớn tuổi, quan tâm đến trẻ nhỏ, và yêu thương mọi người.

Với sự chỉ dẫn của Pháp Luân Đại Pháp, con gái tôi vượt qua được tuổi dậy thì và giai đoạn nổi loạn một cách suôn sẻ.

Buông bỏ chấp trước và cho con sự vui vẻ, hạnh phúc

Kể từ khi lên nắm quyền, chế độ cộng sản ở Trung Quốc đã thay thế văn hóa và các giá trị Trung Hoa truyền thống bằng tư tưởng vô thần. Đạo đức xã hội suy đồi nghiêm trọng. Ngay cả trong lĩnh vực giáo dục, chúng ta thường nghe những chuyện như giáo viên xâm hại học sinh, quan chức ấu dâm, và nữ sinh viên đại học ngoại tình với đàn ông đã có vợ. Giáo viên thu học phí cao cho các chương trình học thêm sau giờ học cũng là một thông lệ phổ biến.

Với sự kiểm soát chặt chẽ gần như mọi khía cạnh của đời sống, ĐCSTQ đặt “giáo dục tư tưởng” lên trên kiến thức, và nhồi nhét chương trình giảng dạy từ tiểu học đến đại học bằng tuyên truyền của nó. Các trường học lặp lại những lời dối trá của Đảng, phỉ báng và bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp, khiến học sinh chống lại nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Không có ràng buộc đạo đức, người ta làm bằng cấp giả, gian lận trong thi cử, và ăn cắp thành quả và ý tưởng của người khác trong học thuật.

Vì danh lợi, giáo viên chỉ quan tâm đến điểm số và thứ hạng của học sinh. Phụ huynh thì dùng mọi cách để giúp con mình vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học để vào trường đại học tốt và kiếm được công việc tốt. Với áp lực rất lớn từ giáo viên và phụ huynh, con trẻ cạnh tranh với nhau. Vì không biết cách đối mặt cũng như tìm sự giúp đỡ, nhiều đứa trẻ bị cô lập và rơi vào trầm cảm. Ngày càng có nhiều trẻ em trong độ tuổi đi học tự tử. Hệ thống giáo dục ở Trung Quốc đã hoàn toàn thất bại trong việc nuôi dạy con trẻ.

Con gái tôi không thuộc loại xuất sắc, nhưng con cố gắng trở thành một người tốt tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong những năm đi học, con không bao giờ gian lận hay sao chép bài của học sinh khác. Tuy nhiên, tôi từng đặt nhiều áp lực lên con gái vì truy cầu cá nhân, gây ra tác động tiêu cực.

Khi còn nhỏ, con thích môn ngữ văn hơn môn toán. Trong một thời gian dài, con không biết xem giờ trên đồng hồ, và dễ bị nhầm lẫn trong các bài toán có lời văn. Con liên tục đạt điểm thấp hơn mức trung bình trong các bài kiểm tra và bài thi toán. Mỗi lần con có điểm kém, tôi luôn mắng con một cách gay gắt. Tôi không hiểu tại sao con không thể giải được những bài toán đơn giản như vậy. Tôi cố gắng giúp con học toán, nhưng không đủ kiên nhẫn nên la mắng và gọi con là “ngốc”. Tôi không hiểu: “Khi mẹ còn đi học, điểm số của mẹ khá tốt ở tất cả các môn. Tại sao con không giống mẹ?” Tôi càng mất kiên nhẫn, thì con lại càng học kém. Tôi lại nổi nóng, và con bắt đầu khóc.

Nhưng tôi là một học viên Đại Pháp, không nên nổi nóng với con gái mình. Tôi nên lý trí và kiên nhẫn hơn. Tôi nói với con gái: “Là học sinh, trách nhiệm của con là học tập. Mẹ không trách con nếu con không hiểu ngay, nhưng con phải nghiêm túc và chăm chỉ. Luôn nỗ lực hết mình là một trong những tiêu chuẩn để trở thành người tốt.” Tôi thuê một gia sư dạy toán có kinh nghiệm để kèm riêng cho con, nhưng không giúp được gì nhiều.

Thời gian trôi qua, con gái tôi mất tự tin trong việc học, và trở nên tự ti. Con có vẻ buồn bã và tránh giao tiếp với các bạn cùng lớp. Nhìn con gái như vậy, tôi tự hỏi liệu mình có vấn đề gì không. Có phải tôi đã quá chú trọng vào điểm số và xếp hạng như người thường? Hướng nội, tôi tìm thấy một chấp trước ẩn sâu—tôi hy vọng con gái tôi sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học và vào một trường đại học danh tiếng, mang lại vinh dự cho tôi trước mặt gia đình và bạn bè. Nhưng đây chẳng phải là chấp trước vào danh và lợi sao? Ngay khi nhận ra nó, tôi đã nỗ lực để tu bỏ.

Không chỉ mỗi người có số mệnh của mình, mà toàn thể xã hội nhân loại đã được các Thần an bài một cách tỉ mỉ. Mặc dù tất cả trẻ em đều đi học, nhưng không phải ai cũng vào được đại học hàng đầu, cũng như không phải ai cũng có được một công việc ổn định với mức lương cao. Chúng ta cần kiến trúc sư, nhưng cũng cần các công nhân để xây dựng các công trình, và cũng cần công nhân vệ sinh, bảo mẫu, bảo vệ, chủ doanh nghiệp nhỏ và nông dân trồng rau.

Mỗi ngành nghề đều có mục đích của nó, và chúng ta cần người để làm những công việc này. Ông Trời rất công bằng, khi bạn mất đi một cơ hội, thì một cánh cửa khác sẽ mở ra. Tôi không biết liệu con gái mình có thể vào đại học, hay sẽ làm gì để kiếm sống, tôi cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì. Vậy tại sao không để mọi việc thuận theo tự nhiên?

Khi tôi buông bỏ được chấp trước vào danh và lợi, tôi không gây áp lực cho con gái nữa. Con trở nên vui vẻ và cởi mở hơn nhiều. Trạng thái tinh thần của con được cải thiện. Con đã khiến chúng tôi bất ngờ khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh trung học. Mặc dù không học tốt môn toán, nhưng con đã chọn ban khoa học tự nhiên ở trường trung học thay vì ngữ văn và văn học, những môn con học giỏi. Tôi ủng hộ quyết định của con, vì tôi biết mọi việc cuối cùng sẽ tốt đẹp. Miễn là con cố gắng, con sẽ có thể đạt được mục tiêu của mình.

Ba năm trung học là khoảng thời gian khó khăn, nhưng tôi động viên con gái chỉ cần nỗ lực hết sức. Mặc dù lúc đầu xếp hạng chót ở ban khoa học tự nhiên, nhưng con đã học hành chăm chỉ và kiên trì vượt qua. Cuối cùng, con được nhận vào một trường đại học ở một thành phố lớn, và tốt nghiệp trong vòng bốn năm. Con tiếp tục học lên, và lấy được bằng thạc sỹ trước khi tìm được việc làm tại một công ty nước ngoài. Trong suốt những năm tháng trưởng thành, con gái tôi có thể vượt lên trong thế giới hỗn loạn và hủ bại, và giữ vững bản tính thuần chân của mình, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Lời kết

Nuôi dạy con nhỏ thật sự là một nghệ thuật, tuy khó khăn nhưng đáng giá. Điều đó cần sự tận tâm, cũng như sự đầu tư về nguồn lực, thời gian và năng lượng của phụ huynh. Mặc dù rất vất vả và đôi khi gây bực mình, tôi muốn chia sẻ với những bậc cha mẹ nuông chiều con cái, quá dễ dãi hoặc bỏ bê con cái, xin đừng sử dụng điện thoại thông minh để tránh rắc rối, ngay cả khi điều đó dường như giúp bạn tiết kiệm thời gian và công sức. Đừng nhượng bộ những yêu cầu vô lý của con, và đừng luôn để chúng làm theo ý mình. Đừng để con chỉ biết nhận mà không bao giờ cho đi. Đừng để con chỉ biết quan tâm đến lợi ích của bản thân. Đừng để con chỉ biết hưởng thụ mà không biết cách làm việc chăm chỉ. Và đừng ngại để con chịu khổ một chút.

Hãy dạy con biết sống tử tế với người khác và đóng góp tích cực cho xã hội. Hãy dạy con biết phân biệt điều tốt và xấu. Quan trọng nhất, hãy dạy con hiểu được mục đích và ý nghĩa của cuộc sống. Tôi kiến nghị tất cả bậc cha mẹ đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, vì trí huệ do Đại Pháp ban tặng sẽ mang lại lợi ích cho bạn và con của bạn.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/6/471787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/3/225700.html