Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-02-2025]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Khi đó, nhiều người ở nơi tôi làm việc cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm cả lãnh đạo và nhân viên của công ty.

Khi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tâm trạng của tôi rất tốt, cuộc sống của tôi viên mãn và hạnh phúc. Mỗi ngày sau khi tan làm và ăn tối xong, tôi lại đưa cậu con trai 5 tuổi đi học Pháp chung với một nhóm các học viên khác. Nhờ vậy, con trai tôi đã bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ. Chồng tôi cũng ủng hộ tôi tu luyện và mỗi khi tôi đi ra ngoài học Pháp hay hồng Pháp, anh ấy không bao giờ ngăn cản, đều tự nguyện ở nhà chăm sóc con trai.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi xin nghỉ làm vài ngày để đi thỉnh nguyện ôn hòa, kêu gọi công lý cho Pháp Luân Công và bị cơ quan sa thải sau khi quay lại làm. Người của đồn công an địa phương và ủy ban khu phố cứ vài ngày lại đến nhà tôi sách nhiễu. Con trai tôi bắt đầu trốn đi mỗi khi thấy cảnh sát mặc sắc phục, còn chồng tôi thì lúc nào cũng nơm nớp lo lắng. Cuộc sống của chúng tôi trong khoảng thời gian đó rất khổ sở.

Năm 2000, tôi xin nghỉ công việc mới và đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Chính quyền đã tống tôi vào trại lao động cưỡng bức một cách phi pháp như một hành động trả đũa tôi. Sau khi tôi được trả tự do khỏi trại lao động, công an địa phương lại tìm đến tôi và họ đã chuyển hộ khẩu của tôi và con trai từ quê nhập vào hộ khẩu của chồng tôi ở thành thị. Tôi đã nhanh chóng tìm được một công việc ổn định có thu nhập ổn. Tôi biết đây là phúc báo mà tôi có được nhờ tu luyện Đại Pháp!

Mỗi sáng tôi phải đi làm sớm, nên chồng tôi thường là người dâng hương lên Sư phụ. Anh ấy luôn hào phóng mua những loại trái cây ngon nhất để dâng hương. Công ty của chồng tôi phá sản và anh ấy thất nghiệp. Biến cố này xảy ra đúng vào thời gian chúng tôi đang bận rộn chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn. Sau khi chuyển nhà xong, chồng tôi tìm được công việc mới với thu nhập ổn định. Tài chính của chúng tôi được đảm bảo, gia đình tôi lại có một cuộc sống không buồn không lo và ung dung tự tại.

Mùa xuân năm 2014, chồng tôi đột nhiên bị liệt nửa người. Anh ấy bị chẩn đoán bị đột quỵ và thậm chí còn phát hiện bị tiểu đường trong thời gian nằm viện. Lúc đó chồng tôi rất lo lắng và suy sụp. Tôi khuyên anh ấy rằng: “Đừng sợ, chúng ta có Sư phụ ở bên”. Ngày hôm sau, tôi mang theo chiếc máy nghe nhạc MP3 vào bệnh viện rồi bảo chồng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Anh ấy chuyên tâm nghe Pháp mỗi ngày và được xuất viện một tuần sau đó.

Khi mới xuất viện, anh ấy vẫn chưa cầm được đũa, miệng còn hơi méo, chỉ số đường huyết và men gan vẫn cao bất thường. Tôi mở các video bài giảng Pháp của Sư phụ cho anh ấy xem. Chồng tôi chăm chú lắng nghe và một lòng vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ. Chưa đầy 10 ngày sau, anh ấy đã cầm đũa lại bình thường và miệng cũng hết méo. Khi công ty hối đi làm lại, chồng tôi đã quay lại làm việc bình thường, mỗi tối sau khi đi làm về anh ấy lại nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi thường về nhà và thấy cảnh chồng vừa nấu ăn vừa nghe các bài giảng của Sư phụ.

Trong vòng nửa năm, chồng tôi đã hoàn toàn bình phục sau cơn đột quỵ và bệnh tiểu đường. Tiểu đường là một căn bệnh nan y và trước đây tôi chưa từng nghe nói có ai được chữa khỏi hoàn toàn. Trải nghiệm này càng làm tăng thêm tín tâm của chồng tôi vào Đại Pháp.

Là một người làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm, đồng nghiệp và cấp trên đều rất có thiện cảm với anh ấy. Đôi khi, các đồng nghiệp của anh ấy bàn tán về Pháp Luân Đại Pháp, một số người tỏ rõ sự cả tin của họ vào những tin đồn và lời phỉ báng do ĐCSTQ tung ra. Khi ấy chồng tôi sẽ ngăn họ lại, nói rằng: “Người ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ắt phải có lý do của họ. Chúng ta là người ngoài cuộc, không có quyền phán xét đúng sai”. Các đồng nghiệp của anh ấy liền không nói gì nữa.

Có lần chồng tôi bị một tài xế lái ô tô đâm phải, nhưng thay vào đó, anh ấy lại an ủi người tài xế đó rằng: “Tôi không sao, không sao mà. Anh không phải sợ. Tôi sẽ không đòi bồi thường đâu“. Trước đây chồng tôi là một người ngoan cố, luôn cho mình là đúng và không chịu bỏ qua cho người khác. Nếu ai đó va phải anh ấy hoặc giẫm lên giày anh ấy trên xe buýt, anh ấy sẽ mắng người kia trước cả khi họ kịp mở miệng xin lỗi. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ, ngay cả khi chưa trở thành một học viên Đại Pháp. Đại Pháp đã thay đổi chồng tôi theo chiều hướng tốt đẹp hơn và ban cho anh ấy sự bình an và sức khỏe.

Con trai tôi khi còn rất nhỏ có thể trạng yếu, thường xuyên phải đến bệnh viện. Mỗi khi giao mùa, chúng tôi lại phải đặc biệt chú ý đến sức khỏe của cháu để phòng cháu bị cảm lạnh. Cháu mới 5 tuổi khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, nhưng cháu đã trở thành một học viên suốt đời sau khi học Đại Pháp cùng tôi. Kể từ đó, con trai tôi chưa bao giờ phải đến bệnh viện hay uống thuốc, ngoại trừ một lần khi ở nhà cậu cháu và cháu bị ép uống một viên thuốc vì cậu cháu nghĩ cháu bị ốm.

Con trai tôi có tính tình cởi mở dễ gần và không bao giờ tranh cãi với người khác. Sau khi tốt nghiệp một trường đại học trong nước, cháu đã nộp đơn và được nhận vào một trường đại học ở nước ngoài. Dù ở xa, nhưng trong tâm con con trai tôi vẫn luôn có Pháp. Con trai tôi đi học bằng tàu hỏa và vì không có quy trình soát vé nên các bạn cùng lớp của cháu không mua vé. Tuy nhiên, con trai tôi lần nào cũng tự giác mua vé. Các bạn cùng lớp thì sao lãng việc học và thường xuyên đi chơi bất cứ khi nào có thể. Ngược lại, con trai tôi rất ít khi đi ra ngoài. Vì nghĩ cho cha mẹ ở Trung Quốc còn đang trợ cấp cho mình, con trai tôi cảm thấy không nên tiều xài phung phí và dành thời gian cho việc học. Trong bốn năm dịch COIVD-19, con trai tôi đã không về Trung Quốc trong 4 năm do dịch COVID-19 và vì không thể gặp mặt trực tiếp khiến tôi rất lo lắng cho cháu. Cháu đã hoàn thành chương trình đại học trong 4 năm và thi đỗ kỳ thi tuyển sinh sau đại học, được nhận vào một trường đại học được xếp hạng cao.

Trong đại dịch COVID-19, trường của con trai tôi đã lập một quỹ cứu trợ cho sinh viên. Nhiều sinh viên đổ xô đến trường, nhao nhao tranh nhau nộp đơn. Nhưng con trai tôi lại từ chối xin trợ cấp. Đại dịch đã ảnh hưởng rất lớn đến mọi người ở trong nước và cháu không muốn lấy đi phần trợ cấp của những người đang cần hơn.

Mùa hè năm ngoái, con trai tôi trở về nhà và hoàn toàn khỏe mạnh. Cháu nói với tôi rằng khi xa nhà, cháu thường nghe nhạc Đại Pháp. Trong tháng ở nhà, con trai tôi ngày nào cũng học Pháp và Sư phụ Lý thậm chí còn tịnh hóa thân thể cho cháu. Mặc dù hiện đang chịu áp lực lớn từ việc học tập, con trai tôi vẫn tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân vào cuối tuần. Cháu cũng có may mắn được xem trực tiếp một buổi biểu diễn Shen Yun.

Cả gia đình chúng con vô cùng biết ơn Đại Pháp và Sư phụ Lý!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/13/488197.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/28/225666.html

Đăng ngày 14-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share