Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-08-2024] Vào buổi trưa một ngày cuối tuần tháng Ba, tôi vội chạy tới giảng chân tướng cho một người qua đường và để quên túi xách trên ghế ở công viên. Khi tôi quay lại lấy túi, có hai bạn trẻ đang ngồi ở đó. Chàng trai trẻ đang nhìn vào điện thoại di động. Tôi lấy túi và định rời đi, nhưng chàng trai nói với tôi như thể nói chuyện với người quen: “Dì ơi, nhìn dì có vẻ là người tốt, xin hãy giúp cháu khuyên cô ấy!” Anh ấy nhìn vào cô gái trẻ bên cạnh và nói tiếp: “Cô ấy muốn nhảy xuống nước tự tử! Cháu không thể trông chừng cô ấy cả ngày được, cháu phải làm sao đây?”

Cô gái trẻ nhìn tôi, mắt ngấn lệ, như thể đang cầu xin sự giúp đỡ. Tôi hỏi: “Cháu còn trẻ và xinh đẹp thế này, sao lại muốn tự tử?” Chàng trai nói rằng cô ấy vừa định nhảy xuống sông.

Nắm lấy tay cô ấy, tôi cố gắng an ủi. Cô ấy từ từ tựa đầu vào vai tôi và khóc. Cô ấy nói rằng mình đã phải chịu đựng quá nhiều. Cơ thể cô ấy bị thương nặng ở nhiều chỗ, khiến cô ấy đau đớn không thể chịu nổi, đặc biệt là ở phần trên và dưới cột sống. Cô ấy cũng đã bị mất ngủ trong nhiều năm.

Tôi đã nghĩ họ chỉ là một cặp đôi trẻ đang gặp vấn đề về tình cảm. Nhưng cô ấy nói mình 35 tuổi, chưa kết hôn và hai người họ chỉ là bạn bè. Cô ấy đã mua một căn nhà ở Bắc Kinh, có việc làm và cuộc sống khá ổn định, ngoại trừ tình trạng sức khỏe của cô ấy. Sức khỏe đã khiến cô ấy mất đi hy vọng vào cuộc sống. Cô ấy đến từ vùng Đông Bắc Trung Quốc. Cô ấy đã trở về quê thăm cha mẹ và dự định sẽ tự tử sau chuyến thăm đó. Nhưng gia đình đã phát hiện ra và yêu cầu em trai đi cùng cô ấy trở lại Bắc Kinh. Ngày hôm đó, cô ấy đã bỏ trốn em trai và cố gắng nhảy xuống sông tự tử, nhưng bất ngờ gặp đồng nghiệp của mình. Cô ấy nói: “Sống đã khó, chết cũng không dễ dàng!”

Cô ấy không nói chi tiết về việc tại sao mình bị thương và tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ nói: “Đừng nghĩ đến việc làm điều gì dại dột. Cha mẹ cháu đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, rõ ràng cháu là người chăm chỉ, phấn đấu vươn lên. Cháu không thể ích kỷ mà tìm đến cái chết. Hơn nữa, tự tử là phạm đại tội, khiến linh hồn khó được siêu thoát.” Cô ấy nói rằng trước đây cũng từng đọc Kinh Thánh, trong đó cũng nói rằng tự tử là một tội lỗi, chính vì vậy cô ấy đã do dự. Lúc này, cảm xúc của cô ấy đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn ngần ngại, không thể nói chuyện một cách cởi mở. Vì vậy, tôi ra hiệu cho chàng trai đi dạo một mình để chúng tôi có thể nói chuyện riêng. Anh ấy gật đầu và nói: “Dì ơi, vậy cháu giao cô ấy cho dì nhé.”

Tôi kể cho cô gái nghe về những vấn đề sức khỏe trước đây của tôi và Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua như thế nào. Tôi đồng cảm với cô ấy và khuyến khích cô ấy hãy lạc quan hơn. Tôi giải thích việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã cải thiện sức khỏe và tính cách của tôi như thế nào, và môn tu luyện đã hồng truyền khắp thế giới, giúp đỡ được nhiều người. Tôi khuyên cô ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nói với cô ấy rằng điều đó có thể bảo hộ cô ấy và thay đổi cuộc đời cô ấy. Tôi bày tỏ hy vọng cô ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Cô ấy bắt đầu niệm 9 chữ chân ngôn, trong khi tôi khuyên cô ấy đừng có ý định tự tử nữa. Tôi cũng hỏi cô đã từng gia nhập bất kỳ tổ chức nào của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa. Cô ấy nói rằng mình đã gia nhập Đoàn Thanh niên. Tôi giải thích quan điểm của mình về các hành động của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp và các sự kiện gần đây. Tôi đề nghị giúp cô ấy thoái đảng, và cô ấy đã đồng ý thoái bằng tên thật của mình. Cô ấy cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.

Nhìn cô ấy như đã thay đổi thành một người hoàn toàn mới. Tôi nói với cô ấy rằng nên cảm ơn Sư phụ Đại Pháp. Cô ấy đáp lại: “Cảm tạ Sư phụ Đại Pháp đã cứu con! Con sẽ tiếp tục sống tốt!”

Tôi đọc cho cô ấy nghe một số bài giảng Pháp gần đây của Sư phụ:

“Nhưng có hay không, được hay mất, biểu hiện tại xã hội nhân loại là phù hợp với trạng thái của xã hội nhân loại; cho nên sống ở đời dù chư vị giàu hay nghèo, nhất định phải làm điều tốt, đừng làm điều xấu, bảo trì thiện lương, kính Trời kính Thần, vui vẻ giúp người. Như thế mới tích lũy phúc đức, đời sau sẽ có phúc báo.” (Vì sao có nhân loại)

Cô ấy nhận xét: “Tuyệt vời! Đúng quá! Cháu cũng tin vào nhân quả. Cháu luôn cố gắng làm việc tốt và không làm việc xấu. Cháu sẽ tiếp tục giữ gìn thiện lương và không nghĩ đến việc tự tử nữa.” Cô ấy liên tục cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng mình. Tôi bảo cô ấy hãy chia sẻ chân tướng với những người mà cô ấy quen biết, giúp họ cũng có một tương lai tốt đẹp. Cô ấy nói chắc chắn sẽ làm như vậy.

Cô gái trẻ ôm tôi hai lần để bày tỏ lòng biết ơn. Khi chàng trai quay lại, anh ấy rất ngạc nhiên và nói: “Dì ơi, dì đã làm như thế nào vậy? Cô ấy thay đổi nhiều quá! Chúng cháu thật lòng cảm ơn dì!” Anh ấy mời tôi đi ăn trưa, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Khi tôi bước đi, cô gái lại đến ôm tôi một lần nữa. Tôi nhắc cô ấy hãy niệm 9 chữ chân ngôn của Đại Pháp. Cô ấy nói rằng đã ghi nhớ rồi.

Cảm tạ Sư phụ đã cứu thêm một sinh mệnh!

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/11/480098.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/27/221040.html

Đăng ngày 05-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share