Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-12-2024] Trong suốt 25 năm thăng trầm mưa gió, từ năm 1999 đến nay, Pháp nạn nhắm vào Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp vẫn chưa từng dừng lại. Mỗi một quan, mỗi một nạn, đối với đệ tử Đại Pháp mà nói đều là sự lựa chọn dẫn đến việc làm được hay không, đều là sự giao chiến và lựa chọn giữa nhân niệm và Thần niệm. Chỉ khi chúng ta buông bỏ được nhân niệm, Thần tích mới có thể triển hiện.
Có năm, trường học nơi tôi làm việc yêu cầu tất cả mọi người điền vào nhiều mẫu thông tin cá nhân, cần xác minh trực tuyến và cung cấp cái gọi là giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự. Áp lực nặng nề như ngọn núi đè xuống, từng lớp từng lớp lên tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực. Hễ giải quyết xong một vấn đề, thì vấn đề khác lại xuất hiện. Hơn nữa, thời gian ngày càng cấp bách hơn. Áp lực ngày càng tăng khiến tôi cảm giác như các vật chất hữu hình và vô hình đang dồn ép về phía tôi. Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại ngôi trường này nữa.
Sư phụ giảng:
“Do đó, hết thảy những việc này đều không ngẫu nhiên” ( Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago, Giảng Pháp tại các nơi VII)
Tôi tĩnh tâm lại và suy xét xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu: Tôi đã bị giam giữ phi pháp trong nhiều năm, sau đó, tôi đi làm ở nhiều nơi, nhưng tôi chưa bao giờ cho các đồng nghiệp biết rằng mình là người tu luyện Đại Pháp. Trong những năm ấy, tôi luôn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người quen hoặc đồng nghiệp từ góc độ của người thứ ba. Trong quá trình này, tôi cảm thấy mình đã dưỡng thành quan niệm né tránh, như một lớp vỏ cứng bao quanh tôi. Tôi không thể đường đường chính chính thừa nhận mình là đệ tử Đại Pháp và chứng thực Pháp như các đồng tu khác. Hơn nữa, khi đối mặt với tà ác trong quá khứ, tôi vì tâm sợ hãi mà đã phạm nhiều sai lầm, và đã bỏ lỡ nhiều cơ hội mà Sư phụ an bài để đề cao bản thân.
Đối mặt với tình huống này, tôi muốn tìm sự giúp đỡ của các đồng tu. Nhưng tôi không thể liên lạc được với bất cứ học viên nào quanh mình, và thời hạn nộp thông tin đang đến gần. Tôi tĩnh tâm lại và nghĩ: Các đồng tu không hồi âm cho tôi, hẳn là Sư phụ muốn tôi tự mình bước trên con đường chính ngộ của bản thân trong tình cảnh dường như đơn độc này! Trên con đường tu luyện của chúng ta, không có sẵn bất kỳ đáp án nào để chúng ta sao chép. Trước các loại tình huống nguy hiểm khác nhau, nhiều học viên đã vượt qua bằng chính tín vào Sư phụ, kiên tín vào Đại Pháp, và ngộ ra con đường của riêng mình. Đây chính là tham chiếu mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta, và là con đường tôi cần phải tu xuất ra được!
Sau khi ngộ ra điều này, tâm tôi tĩnh lại. Tôi hướng nội thêm để tìm những thiếu sót của bản thân. Tôi tự hỏi mấu chốt của vấn đề lần này là gì? Những chấp trước nào đang cản trở phía Thần của tôi? Trước cuộc bức hại đột ngột xảy đến, tôi có biểu hiện như một đệ tử Đại Pháp, giữ được sự quang minh chính trực chưa? Tôi có thực sự buông bỏ được các chấp trước vào công việc và vào môi trường thoải mái, có thể bước ra khỏi người thường chưa? V.v.. Tôi liên tục hướng nội tìm, so sánh bản thân với những học viên tu tốt, suy ngẫm về trạng thái tu luyện hiện tại của mình, và so sánh bản thân với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi ngồi song bàn trước Pháp tượng của Sư phụ, chắp tay hợp thập và thưa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con nhất định sẽ bước đi thật tốt con đường Ngài đã an bài cho con. Bất kể con phải đối mặt với những thử thách gì, con sẽ vượt qua chúng bằng chính niệm!”
Vì vậy, tôi đến trường tìm gặp hiệu trưởng với quyết tâm đường đường chính chính chứng thực Pháp. Trên đường đi, chính niệm của tôi càng lúc càng mạnh hơn, và tôi cảm thấy mình trở nên cao lớn hơn. Khi đến văn phòng của hiệu trưởng, tôi bình tĩnh nói: “Hiệu trưởng à, lần này tôi không thể nộp những thông tin theo yêu cầu được. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và vì tu luyện, trước đây tôi đã từng bị giam giữ phi pháp trong mấy năm. Nếu tôi nộp các tài liệu này, nhà trường có thể sẽ bị ảnh hưởng. Tôi không muốn vì tôi mà nhà trường phải chịu tổn thất. Vì vậy, tôi đã quyết định xin thôi việc.” Sau khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng lớn khỏi vai, toàn thân nhẹ nhõm. Tôi ngồi đối diện với hiệu trưởng, nhìn cô ấy một cách tường hòa và cảm thấy bình yên trong lòng.
Hiệu trưởng sửng sốt đến nỗi cô ấy không biết nói gì, rồi cô ấy hỏi tôi: “Chị mà nghỉ việc, thì tôi biết phải làm sao? Bao nhiêu học sinh như thế thì phải làm sao?” Sau đó, cô ấy nghĩ một vài giải pháp cho tôi, nhưng giải pháp nào tôi cũng từ chối. Tôi xen kẽ giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy, và cô ấy không phản đối. Sau khi nói chuyện một lúc lâu, cô ấy bảo tôi cứ về đi đã, và cô ấy sẽ suy nghĩ thêm xem nên làm thế nào.
Trong những ngày đó, tôi phát chính niệm cường đại, và chuẩn bị cho việc nghỉ việc. Một hôm, một số học sinh đã nhiều năm không gặp ghé thăm tôi. Ba, bốn em đến vào buổi sáng, sau đó có bốn, năm em đến vào buổi trưa, buổi chiều cũng có vài em nữa đến. Tôi có cuộc họp vào buổi chiều, nhưng không em nào ra về, mà đều ngồi trong văn phòng chờ tôi. Tôi biết các em đến để nghe chân tướng về Đại Pháp. Vào thời khắc đặc biệt này, Sư phụ đã đưa những chúng sinh hữu duyên này đến với tôi. Tôi biết mình nhất định không được cô phụ kỳ vọng của Sư phụ, nhất định phải dụng tâm cứu hết những học sinh này!
Buổi tối, tôi dẫn các em học sinh đến một nhà hàng. Trong lúc ăn, tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho mình, và phát chính niệm thanh trừ các yếu tố phía sau đang can nhiễu đến việc các em được cứu. Khi gần ăn xong, tôi hỏi các em còn nhớ những gì tôi đã nói, trước đại dịch Covid-19, về một đại dịch lớn trong tương lai không. Tất cả các em đều nói nhớ rất rõ. Sau đó, tôi thẳng thắn nhận mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và đã bị giam giữ phi pháp trong nhiều năm. Bây giờ, cấp trên muốn cung cấp thông tin cá nhân, và tôi không thể vì tôi mà nhà trường phải chịu tổn thất, cho nên tôi chọn nghỉ việc. Rồi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho các em, lý do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại các học viên Đại Pháp, những phương thức bức hại của họ, tội ác mổ cướp nội tạng sống, nguyên nhân của đại dịch và cách bảo vệ bản thân khỏi đại dịch và những thảm họa trong tương lai.
Các em học sinh chăm chú lắng nghe. Khi tôi khuyên các em làm tam thoái để đảm bảo an toàn trong tương lai, các em đều vui vẻ đồng ý. Tất cả hơn 10 học sinh có mặt ở đó đều làm tam thoái! Một học sinh làm ở bệnh viện hỏi tôi về những gì em nên làm trong tương lai. Tôi liền trả lời: “Khi các em gặp phải khó khăn hay chướng ngại mà các em cảm thấy không thể vượt qua được, thì hãy thành tâm niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Các em đều vui vẻ đáp: “Vâng ạ.”
Nhìn những chúng sinh được cứu này vẫy tay chào tạm biệt tôi với lòng biết ơn, tôi thực sự hiểu được ý nghĩa của việc giảng chân tướng một cách đường đường chính chính, và tôi nhận ra được vinh diệu của danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp”! Con xin cảm tạ Sư phụ!
Trong mấy ngày sau đó, lại có thêm vài học sinh lần lượt đến thăm tôi. Tôi cũng nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho các em. Ngoại trừ một học sinh đang làm trong quân đội không làm tam thoái, còn những học sinh khác đều hoàn toàn tiếp nhận những gì tôi nói, và vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Vài ngày sau, hiệu trưởng nói chuyện với tôi. Điều đầu tiên cô ấy nói là: “Chị cần tin tưởng ở tôi!” Lúc đó tôi không hiểu ra ngay, nhưng sau đó tôi ngộ ra cô ấy muốn tôi gia cường chính niệm cho cô ấy. Sau đó, cô ấy cho biết đã tham khảo ý kiến của vị hiệu trưởng nghỉ hưu về việc của tôi. Ông ấy cũng là một người rất tốt bụng. Ông cho rằng chính quyền đã đi quá xa trong việc xử lý Pháp Luân Đại Pháp, và rằng vấn đề tín ngưỡng, ở bất cứ quốc gia nào đều không có hậu quả gì, ngoại trừ Trung Quốc. Sau khi thảo luận, họ nhất trí tin vào cách nhìn người của họ, tin tưởng tôi. Sau đó, hiệu trưởng động viên tôi yên tâm công tác, không nên lo lắng quá nhiều, và tiếp tục như thể không có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ giải quyết mọi khó khăn. Tôi lại giảng chân tướng về Đại Pháp thêm cho cô ấy, nhưng không đi sâu vào chi tiết vì cô ấy vẫn còn một số quan niệm cố hữu. Sau đó, cô ấy thông báo với tôi rằng vấn đề đã được giải quyết, tôi cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra cả. Tôi biết đó là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi: “Bây giờ mọi việc đã ổn rồi.”
Sau khi sự việc này kết thúc, tôi trở về quê. Tối hôm đó, bầu trời u ám. Tuy nhiên, khi tình cờ nhìn lên, tôi thấy một vầng trăng tròn xuyên qua những đám mây. Nhờ ánh trăng chiếu rọi, vầng trăng được sắc vàng bao quanh, tạo thành đám mây cát tường. Ở giữa còn có mấy vệt mây hình rồng, giống như những con rồng vàng đang bay lượn xung quanh mặt trăng. Tôi chụp một bức ảnh, và chỉ vài phút sau vầng trăng biến mất. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu! Tôi ngộ ra đây chính là Sư phụ đang khích lệ tôi làm tốt hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ!
Tôi ngộ ra rằng, ngay cả khi chúng ta dường như mắc kẹt trong khổ nạn, Sư phụ vẫn lợi dụng an bài của cựu thế lực để giúp chúng ta rèn luyện, đề cao, và gây dựng uy đức vĩ đại của đệ tử Đại Pháp. Đồng thời, đó cũng là quá trình chúng ta cứu độ những người hữu duyên. Hơn nữa, trong suốt hành trình này, chúng ta cảm nhận được Sư phụ luôn dõi theo và bảo hộ chúng ta. Đây là ân điển từ bi vô hạn của Sư phụ đối với các đệ tử của Ngài.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ chúng con!
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/18/485886.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/17/225512.html
Đăng ngày 30-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.