Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-12-2024] Một buổi sáng tháng 3 năm 2021, tôi trở về nhà sau khi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chồng tôi nói rằng hai cảnh sát từ đồn công an đã đến. Tôi hỏi: “Họ đến làm gì? Sao anh lại để họ vào nhà?” Anh ấy nói rằng anh định ra ngoài mua đồ tạp hóa nhưng khi vừa mở cửa, có hai người đàn ông đang đứng đó đợi. Họ nhanh chóng bước vào nhà và nói rằng họ đến từ đồn công an. Chồng tôi yêu cầu họ xuất trình giấy tờ tùy thân, và một người trong đó, trông lớn tuổi hơn một chút và có vẻ lịch sự, đã đưa ra giấy tờ. Đó đúng là thẻ ngành cảnh sát thật.
Người cảnh sát trẻ tuổi hơn hỏi chồng tôi rằng tôi có tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) hay không. Chồng tôi không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: “Làm sao các anh biết điều đó?” Người cảnh sát trả lời rằng họ sẽ bắt tôi nếu tôi không “hợp tác với họ”. Chồng tôi không sợ và tranh luận với họ. Người cảnh sát lớn tuổi hơn, có thể là đội trưởng, lịch sự nói với chồng tôi: “Chúng ta có thể nói chuyện”. Sau đó, ông ta yêu cầu chồng tôi gọi tôi về. Chồng tôi nói với họ rằng tôi không mang điện thoại theo. Họ không muốn đợi tôi về nhà mà chỉ bảo chồng tôi nói lại với tôi rằng tôi phải đến đồn cảnh sát để ký một văn bản.
Sau khi nghe xong, tôi nói với chồng: “Đừng lo. Em là người tốt, tu luyện theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn. Em không làm gì sai trái cả. Có gì mà phải ký văn bản chứ? Em sẽ không đến đồn cảnh sát”.
Chồng tôi trả lời: “Ký một tờ giấy thì có hại gì? Sau khi ký, em có thể tiếp tục công việc của mình như bình thường”.
Tôi nói với anh ấy: “Anh không hiểu đâu. Chữ ký đó là để cam kết không tu luyện Đại Pháp nữa. Em không thể nói dối. Nếu ký vào đó, em sẽ phản bội Sư phụ”. Anh ấy không nói gì thêm nữa.
Tôi nghĩ rằng mình cần phát chính niệm để thanh lý trường không gian của bản thân và tiêu diệt cựu thế lực đang thao túng những cảnh sát đó. Tôi không thể để họ tiếp tục phạm tội thêm nữa. Thế là tôi ngồi xuống và phát chính niệm trong nửa giờ. Tôi cảm thấy tâm mình vững vàng và không còn dao động như lúc mới về nhà nữa.
Vào giờ ăn trưa, tôi đến nhà một học viên trong cùng khu dân cư để hỏi về tình hình. Cả hai vợ chồng cô ấy đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rằng cảnh sát đã đến nhà họ trước và yêu cầu chồng cô ấy đến ký một văn bản. Cô ấy khẩn thiết dặn tôi: “Chị tuyệt đối không được ký! Đừng đi! Nếu họ đến nhà chị, hãy giảng chân tướng cho họ. Đừng hợp tác dưới bất kỳ hình thức nào!”
Ngày hôm sau, tôi đã thảo luận vấn đề này với một học viên khác và cô ấy cũng đồng ý rằng chúng tôi không nên tuân theo hay ký bất cứ thứ gì.
Vài ngày sau, cảnh sát lại gọi cho chồng tôi. Lần này tôi ở nhà và nghe thấy chồng tôi nói: “Cô ấy không có ở nhà. Hôm đó, khi tôi nói với cô ấy về việc ký giấy tờ, chúng tôi đã cãi nhau, và cô ấy đã về nhà bố mẹ đẻ rồi”. Tôi không nghe được phía bên kia nói gì, nhưng tôi nghe chồng tôi đáp: “Đúng vậy, cô ấy vẫn chưa về. Tôi không biết khi nào cô ấy sẽ về”.
Sau khi anh ấy cúp máy, anh xác nhận rằng mình vừa nói chuyện với cảnh sát. Tôi hỏi: “Sao anh lại nói dối họ?” Chồng tôi đáp rằng nếu anh ấy không nói dối, họ sẽ tiếp tục hỏi về tôi. Tôi nói với anh ấy: “Em sẽ xử lý chuyện này. Anh cũng không được thay em ký bất cứ thứ gì. Bất kỳ ai ký chính là đang hại bản thân. Đó là phản bội Sư phụ. Chúng ta phải biết ơn và hành động ngay chính”. Mặc dù chồng tôi không tu luyện Đại Pháp, nhưng anh ấy chưa bao giờ phản đối tôi tu luyện, và trong nhiều tình huống, anh đã giúp tôi rất nhiều.
Sau đó, tôi cứ nghĩ rằng mình không thể trốn tránh mãi được. Những cảnh sát đó không thật sự hiểu chân tướng về Đại Pháp. Vì tuân lệnh cấp trên và để hoàn thành nhiệm vụ, họ mù quáng phạm những tội ác gây hại cho người khác và cả chính họ. Nếu chúng ta không giảng chân tướng cho họ, họ sẽ không bao giờ hiểu ra. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ loại bỏ những người không còn giá trị sử dụng. Họ sẽ không có kết cục tốt đẹp. Họ thực sự là những người đáng thương nhất.
Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với một học viên khác. Cô ấy nói: “Nếu cảnh sát đến nhà chị, hãy giảng chân tướng cho họ bằng tâm từ bi. Tuy nhiên, nếu chị muốn đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng, thì chị phải có chính niệm mạnh mẽ và giữ vững tâm tính”.
Hai ngày sau, khi tôi đang cố mở khóa xe đạp, chìa khóa bị kẹt và tôi không thể rút nó ra. Sau một hồi loay hoay, tôi đã lấy được chìa khóa ra, nhưng lại không thể mở khóa xe đạp. Đúng lúc đó, một câu trong bài “Tế Thế” trong Hồng Ngâm III của Sư phụ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi,
“Yết xuyên hoang ngôn
Giải khai tâm tỏa
Bất tín lương tri hoán bất hồi”Tạm diễn nghĩa:
Vạch trần vu khống
Cởi khoá trong tâm
Không tin rằng không gọi lương tri trở lại được”
Ngay lập tức, chính niệm trong tôi dâng lên, và tôi quyết định đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng cho các cảnh sát.
Vào buổi sáng, sau khi hoàn thành các bài công pháp, tôi phát chính niệm theo khung giờ toàn cầu, học thuộc một số bài giảng Pháp, rồi phát chính niệm hướng về đồn cảnh sát trong nửa giờ. Trước khi rời đi, tôi nói với chồng về kế hoạch của mình. Trong thâm tâm, tôi liên tục nhẩm: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp”.
Không lâu sau khi tôi đến sân đồn cảnh sát và đang cân nhắc xem nên vào tòa nhà nào, tôi nhìn thấy có người trong xe cảnh sát gần đó. Tôi bước lại gần. Cửa xe mở ra và một cảnh sát hỏi tôi với vẻ hoảng hốt: “Chị cần gì?” Tôi nhớ lại khuôn mặt anh ta từ vài năm trước và xác định rằng anh ta là một trong hai cảnh sát từng đến tìm tôi. Vì vậy, tôi mỉm cười và nói tên mình. Thái độ của người cảnh sát dịu lại, anh ta bước ra khỏi xe, mỉm cười nói: “Ồ, chị mới đến à? Vào trong đi”. Anh ta nói với tôi rằng anh ta là cảnh sát Vương.
Khi chúng tôi bước vào đồn cảnh sát, anh ta gọi một cảnh sát trẻ hơn đến. Sau đó, cả ba chúng tôi đi vào một văn phòng bên trong. Cảnh sát Vương ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế sofa. Trong lòng, tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Xin hãy giúp con để con có thể giảng chân tướng cho họ một cách thấu đáo nhất có thể”. Tôi nghĩ rằng mình không nên đợi họ đặt câu hỏi. Thay vào đó, tôi phải chủ động nói trước.
Tôi bắt đầu bằng cách hỏi tại sao họ cứ tìm tôi mãi. Cảnh sát Vương trả lời: “Cũng không có gì, chỉ muốn tìm hiểu tình hình thôi”. Vừa nói, anh ta vừa bước ra ngoài, rồi quay lại ngay sau đó. Tôi nhận thấy có thứ gì đó được kẹp vào túi áo anh ta, và nó đang nhấp nháy đèn đỏ. Tôi nhớ đã đọc trong các bài chia sẻ kinh nghiệm của những học viên khác rằng đây là một thiết bị ghi âm.
Tôi lập tức yêu cầu anh ta: “Anh hãy tắt nó trước đã. Nếu không, chúng ta không có gì để nói”. Anh ấy nói đó chỉ là thứ phục vụ công việc. Tôi kiên quyết yêu cầu anh ta tắt nó và mang ra ngoài. Anh ta bước ra ngoài một lát, và quay lại mà không có thiết bị đó nữa.
Tôi bắt đầu giải thích lý do vì sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng tôi từng mắc nhiều loại bệnh, bao gồm chứng đau nửa đầu và đau lưng, và thuốc men không thể chữa khỏi. Tuy nhiên, thông qua việc học các bài giảng của Đại Pháp và luyện các bài công pháp, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Nhưng điều quan trọng là tôi phải tuân theo các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn, luôn cố gắng trung thực, tử tế và khoan dung trong mọi tình huống. Sư phụ của Đại Pháp dạy các học viên phải luôn nghĩ đến người khác trước và hướng nội khi xảy ra mâu thuẫn.
Viên cảnh sát trẻ đang ghi chép lại và thậm chí còn hỏi cách viết chữ “Thiện” trong tiếng Trung. Cảnh sát Vương do dự rồi nói với anh ta: “Giờ anh hỏi, tôi cũng không nhớ rõ nữa”.
Tôi mỉm cười: “Anh thấy đấy, các anh đang đi ngược lại với Chân, Thiện và Nhẫn. Hãy tưởng tượng xã hội sẽ tốt đẹp biết bao nếu mọi người đều tuân theo những nguyên lý này!”
Sau đó, tôi giải thích rằng Hiến pháp Trung Quốc đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng của công dân và việc tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp. Tôi đề cập rằng vào ngày 1 tháng 3 năm 2011, Tổng cục Báo chí và Xuất bản Trung Quốc đã ban hành Lệnh số 50, chính thức bãi bỏ hai văn bản mà Giang Trạch Dân đã sử dụng vào năm 1999 để cấm xuất bản các tài liệu Pháp Luân Công. Họ dường như không biết về điều này và chỉ lắng nghe một cách chăm chú.
Tôi cũng nói với họ về chế độ chịu trách nhiệm suốt đời đối với quan chức chính phủ ở Trung Quốc, giải thích rằng các hành động của họ có thể bị điều tra trong tương lai. Tôi đưa cho họ một ví dụ: Sau Cách mạng Văn hóa, một số cảnh sát thực hiện các mệnh lệnh đàn áp của ĐCSTQ trong chiến dịch này đã bị bí mật hành quyết ở tỉnh Vân Nam. Gia đình của họ chỉ nhận được một thông báo rằng họ đã “hy sinh khi làm nhiệm vụ”.
Cuối cùng, tôi nói: “Dù các anh có tin hay không, đây đều là sự thật. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Các anh sẽ không bao giờ thấy chúng tôi tham gia vào cờ bạc, ma túy hay mại dâm. Chúng tôi không gian lận, trộm cắp hay lừa dối người khác. Chúng tôi thậm chí còn không ngồi lê đôi mách trong các cuộc trò chuyện”. Tôi đứng dậy và kết luận: “Tôi đã nói tất cả những gì cần nói. Tôi hy vọng rằng các anh sẽ nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, giữ vững lương tri của mình và đừng quấy rối các học viên Đại Pháp trong tương lai nữa”.
Cuối cùng, cảnh sát Vương cố thuyết phục tôi ký vào một văn bản. Tôi kiên quyết nói: “Tôi sẽ không ký, và tôi thậm chí cũng không cần nhìn xem nó viết gì”. Anh ta đồng ý với việc tôi không ký.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi đến nhà một học viên khác để chia sẻ trải nghiệm của mình. Cô ấy nói: “Chị nên thông báo cho chúng tôi để chúng tôi có thể giúp phát chính niệm”.
Tôi đáp: “Tôi không muốn cô lo lắng, nên quyết định đi một mình. Thực ra, trong suốt quá trình ấy, tôi cảm nhận rằng Sư phụ đã gia trì chính niệm và bảo hộ tôi, vì thế tôi không hề cảm thấy sợ hãi”.
Khi bàn về việc cảnh sát không biết viết chữ “Thiện”, tôi chợt nhận ra rằng điều đó phản ánh sự thiếu từ bi của chính tôi. Dù tôi đã giảng chân tướng cho họ, nhưng tôi vẫn còn mang tâm tranh đấu khi làm điều này. Tôi hiểu rằng mình phải thực sự tu xuất tâm từ bi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/18/485633.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/24/225607.html
Đăng ngày 23-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.