Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2024] Vài năm trước, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn và thử thách trong khi giúp đỡ các học viên xưa quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đã có những lúc tôi cảm thấy oán hận và thậm chí muốn từ bỏ tu luyện. Tuy nhiên, nhờ kiên trì hướng nội và quy chính lại tư tưởng của bản thân, tôi đã có thể tiếp tục tu luyện và đề cao bản thân. Nếu không phải là Sư phụ ban cho đệ tử Pháp bảo hướng nội và học Pháp, kết quả có thể đã rất nghiêm trọng.

Tôi vẫn luôn muốn chia sẻ trải nghiệm của mình, hy vọng sẽ giúp ích cho những người khác. Hy vọng bài viết này sẽ là một lời nhắc nhở, rằng trong việc tu luyện bản thân và trợ Sư chính Pháp, chúng ta phải nghiêm khắc với bản thân và đối đãi nghiêm túc với tu luyện. Khi mâu thuẫn xảy đến, chúng ta cần phải suy xét bản thân thay vì đổ lỗi cho người khác. cựu thế lực rất dễ dàng lợi dụng sơ hở của chúng ta nếu chúng ta nuôi dưỡng những quan niệm và chấp trước của người thường.

Để chính niệm làm động lực để tiến về phía trước

Vài năm trước, khi nghe nói có vài học viên đã có những nhận xét tiêu cực về tôi, tôi liền hướng nội để suy xét bản thân. Tôi nhìn ra mình có nhiều chấp trước, nhưng vẫn luôn có cảm giác rằng căn nguyên của vấn đề vẫn bị ẩn rất sâu, tôi không thể lập tức xác định được nó gì, và cần bỏ công phu ra để đào sâu hơn và giải quyết nó.

Tôi lên kế hoạch và bắt đầu liên hệ với một số học viên cũ với hy vọng giúp họ quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Tôi tin đó là trách nhiệm và thệ ước thần thánh mà tôi đã lập trong quá khứ và tôi phải thực hiện nó. Sau khi đánh giá tình hình, tôi quyết định triển khai kế hoạch, rồi dành một chút thời gian để rà soát lại trạng thái tu luyện của mình để tìm ra thiếu sót.

Tôi cùng một số học viên khác đã lập ra một nhóm để tìm và liên lạc với các học viên cũ. Ngay khi công việc của chúng tôi có chút tiến triển, thì một thứ vật chất đen đúa xuất hiện trong trường không gian của tôi, cảm giác như nó báo hiệu một mối nguy hiểm to lớn đang rình rập tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi và căng thẳng, cảm thấy mình có thể bị bắt giữ bất cứ lúc nào. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nên tìm gặp các học viên cũ hay không và thậm chí đã nghĩ đến việc rời khỏi địa phương.

Tuy nhiên, để chắc chắn, tôi bình tâm lại và bắt đầu cẩn thận xem xét lại trạng thái của mình. Tôi hướng nội tìm, thì nhận thấy tôi đã quá thụ động trong việc liên hệ với các học viên cũ. Tôi đã bị tác động bởi các nhân tố bên ngoài, không thể kiên định với việc mình đang làm. Ngay khi nhận thức ra điều này, một chính niệm mạnh mẽ chưa từng có và ý thức trách nhiệm trỗi dậy trong tâm tôi. Tôi quyết định dùng chính niệm này làm động lực thúc đẩy mình tiến bước. Tôi đã sẵn sàng đảm nhiệm hạng mục này, chịu trách nhiệm về nó.

Chia sẻ với các học viên và hiểu Pháp sâu hơn

Tiếp theo, khi đến gặp và trao đổi với một học viên, tôi phát hiện hạng mục giảng chân tướng mà cô ấy đang tham gia có thể tiềm ẩn vấn đề an toàn, có vài dấu hiệu cho thấy cô ấy có thể đang bị tà ác theo dõi. Thế nhưng, lo ngại nhận thức của mình có thể không chính xác, sẽ gây ảnh hưởng tới việc cứu người của đồng tu, nên tôi không nói thẳng với đồng tu việc này, mà chỉ chia sẻ một chút thể hội tu luyện về việc hướng nội tìm, gián tiếp nhắc nhở đồng tu hãy chú ý vấn đề an toàn.

Trong khi nói chuyện với cô ấy, tôi cảm thấy một thứ vật chất u ám đang bao trùm lấy tôi và thỉnh thoảng xuất hiện những cảnh tượng phụ diện ở không gian khác. Nó khiến tôi vô cùng áp lực và không thể phân biệt được đó là sự điểm hóa của Sư phụ hay là sự can nhiễu của cựu thế lực. Tôi hướng nội tìm và nhận ra mình có vài điểm còn thiếu sót: Tôi đã không minh bạch Pháp lý về một số phương diện, vẫn còn sợ hãi khi giảng chân tướng trực diện và còn có thành kiến ở một số phương diện nhất định trong tu luyện.

Khi nhận thức ra những vấn đề này, tôi đối chiếu với Pháp lý để quy chính bản thân và nội tâm thầm hứa với Sư phụ rằng sau này tôi sẽ làm tốt việc giảng chân tướng cứu người. Lúc này, tôi cảm thấy một loại nhân tố an toàn xuất hiện trong trường không gian của mình, nội tâm nhẹ nhõm hơn. Thế nhưng, cái cảm giác áp lực vô hình kia vẫn rất nặng nề.

Tôi chia sẻ suy nghĩ này của mình với các học viên ở trong nhóm, hy vọng sẽ tìm ra thiếu sót trong tu luyện. Tôi nhìn thấy rất rõ một dòng năng lượng đen đúa đang lao về phía tôi, tiếp cận tôi từ sau lưng rồi nhanh chóng tỏa ra và bao trùm lấy tôi.

Tối hôm đó, khi tôi đang chép Pháp ở nhà, thì hình ảnh của một vị học viên thân thiết với tôi đã xuất hiện trong đầu tôi vài lần. Thấy cảnh tượng này, tôi có chút khổ não, không biết làm gì mới phải. Lúc này, Pháp lý đã triển hiện nội hàm thâm sâu hơn để tôi biết được mình cần phải làm gì, tâm tôi cũng tĩnh hơn. Tiếp đó, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng người học viên này bị bức hại. Tôi hoang mang và cảm thấy bất lực. Tôi đã cố gắng rũ bỏ nó và tập trung vào việc thực hiện kế hoạch cứu người của mình. Sau này, tôi mới ngộ ra đó cũng là một biểu hiện của sự ích kỷ, là tâm sợ hãi và tâm bảo vệ bản thân khỏi bị tổn hại. Đồng thời, đó cũng cho thấy tôi đã không hoàn toàn minh bạch Pháp lý.

Vượt qua tâm oán hận

Vào khoảng thời gian mà Sư phụ công bố kinh văn “Lại một gậy cảnh tỉnh”, người học viên thân thiết với tôi kia khăng khăng nói tôi là một trong những kẻ phản diện mà Sư phụ đề cập đến trong bài kinh văn. Cô ấy thậm chí còn nói quan điểm này của cô ấy với những học viên khác, gồm cả những người mà tôi mới giúp đỡ quay trở lại tu luyện Đại Pháp không lâu. Tôi nghẹn lời và một nỗi buồn chưa từng có bao trùm lấy tôi.

Sau một hồi, tôi biết mình không thể cứ chìm trong trạng thái này, nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái. Tôi muốn bản thân mình có thể giải quyết vấn đề một cách điềm tĩnh và với đầy đủ chính niệm, nhưng tôi đã không thể làm được.

Tôi hướng nội tìm căn nguyên cho sự buồn bã của mình. Tôi đã phát hiện được một số vấn đề nhưng chúng không giúp tôi tăng cường chính niệm. Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đối diện với biểu hiện tiêu cực của người đồng tu đó ở trong tâm trí mình, hy vọng có thể từ đó nhận ra thiếu sót của bản thân.

Thế rồi, trong đầu tôi xuất hiện những ngôn từ và hành vi đầy thù địch của học viên kia, nhưng đối diện với nó, tôi lại không có cách nào phản kháng, như thể có một thứ vật chất nào đó đang khống chế tôi, khiến tôi không thể làm được gì.

Lúc đó, tôi nhớ đến một vài trải nghiệm trước kia khi tương tác với người khác và nhận ra vết tích của văn hóa đảng và thấy rằng mình luôn ở thế bị động trước loại văn hoá đó. Tôi tiếp tục suy xét những ngôn từ gây tổn thương của học viên kia và những gì cô ấy đã làm, thì thấy rằng biểu hiện tiêu cực của đồng tu đó tuy nhìn qua có vẻ rất dữ dội, nhưng lại không có căn nguyên nào, và cuối cùng cũng tan biến không làm được gì cả. Nhận ra điều này, tôi rất kinh ngạc.

Nhưng rồi tiếp đó tôi lại cảm thấy mình yếu đuối và cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy như mình đang tiến vào một ngõ cụt, không còn đường lui, cảm giác mọi công sức tu luyện của tôi có thể sẽ đổ sông đổ bể, và những sinh mệnh còn lại, kể cả nhục thân, cũng sẽ tiêu vong. Khi trạng thái này xuất hiện, tôi nghĩ: Không thể để thứ cảm giác này dắt mũi, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, mình cần phải tiếp tục cứu những sinh mệnh hữu duyên, bao gồm cả nhục thân thì mới đúng. Nghĩ đoạn, tôi bèn cố gắng giữ bình tĩnh và vực tinh thần dậy, thoát khỏi trạng thái này.

Một lát sau, tôi xuất hiện một suy nghĩ rằng: Sư phụ đang dùng loại mâu thuẫn này để bảo hộ tôi, giúp tôi đào sâu hơn để tìm ra thiếu sót trong tu luyện của mình, để tôi có thể đề cao và đạt đến sự thuần tịnh theo tiêu chuẩn của tân vũ trụ. Tôi quyết định rà soát lại toàn bộ quá trình tu luyện của mình, từng tư từng niệm, để xác định chính xác xem bản thân đã thiếu sót ở đâu và căn nguyên của nó. Nhưng nhanh như cắt, tư tưởng này liền biến mất. Tôi chỉ còn cách tiếp tục nỗ lực hết sức để giữ cho bản thân bình tĩnh.

Sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy trong trường không gian phía sau tôi xuất hiện một sinh mệnh có diện mạo đôn hậu. Tôi cẩn thận quan sát và cảm nhận được một loại vật chất từ bi của sinh mệnh đó, và nội tâm tôi liền lập tức trở nên an tĩnh và ý thức về việc hướng nội càng trở nên rõ ràng. Ngay sau đó, tư tưởng tôi lại ào ra một luồng vật chất bất bình rất mãnh liệt, nó cưỡng chế tôi không được hướng nội. Đối mặt với trạng thái này, tôi không biết phải giải quyết nó thế nào, nên quyết định ngồi im ở đó và không động niệm.

Thật bất ngờ, vật chất oán hận dữ dội đó lại dần tiêu biến và ý thức về việc hướng nội lại dấy lên mạnh mẽ hơn. Đối mặt với ý kiến trái chiều của các học viên, thậm chí một số còn làm những chuyện khiến tôi vô cùng đau lòng, nhưng tâm tôi vẫn không muốn từ bỏ họ. Tôi cảm thấy tôi không thể làm họ thất vọng, không thể phụ những sinh mệnh đã đặt niềm tin vào Đại Pháp và tu thiện này được. Một cảm giác trách nhiệm trỗi dậy trong tôi: “Mình phải giúp họ. Mình phải tiếp tục hướng nội và tìm thiếu sót của bản thân để có thể hoàn thành thệ ước và lời hứa với Sư phụ và chúng sinh. Mình nhất định phải chính, thành thật với bản thân, không giấu diếm hay che đậy điều gì”. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi, tôi nhủ lòng phải kiên cường.

Cứ như vậy, tôi vừa cố nén nước mắt, vừa kiên định tập trung hoàn toàn vào việc hướng nội tìm, phải nhận thức được rõ những vấn đề thực sự đang còn tồn tại trong việc tu luyện của bản thân. Từng giây trôi qua, chính niệm của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn, tôi cảm thấy mình cao lớn và tự tin hơn.

Nhưng nào ngờ, sau khi tôi đứng dậy, trong tâm tôi lại đột nhiên bùng lên một làn sóng của vật chất oán hận, nó tràn ra khắp cơ thể rồi xông thẳng lên đỉnh đầu tôi. Tôi quá yếu đuối và kiệt quệ đến nỗi không thể áp chế hay bài trừ nó. Tôi dốc toàn bộ sức mạnh ý chí đến mức có thể, nhưng gần như chỉ vừa đủ để kìm nó lại.

Tôi cố gắng phân tích bản chất của vật chất oán hận này xem rốt cuộc nó là gì và đi đến kết luận sơ bộ, rằng nó xuất hiện là vì tôi không phục những lời nhận xét của các học viên kia về tôi–khi họ nói rằng tôi là một sinh mệnh phụ diện. Nhưng vì nhận thức lý tính của tôi không rõ ràng nên không thể lý giải hay đưa ra phản bác trước lời buộc tội đó. Nó khiến tôi cảm thấy bị oan ức nhưng lại không thể làm gì để thay đổi tình hình. Tôi biết mọi việc mà chúng ta gặp trong tu luyện đều do Sư phụ an bài, nhưng tôi không muốn viện cớ để biện minh cho những chấp trước của mình. Tôi hoàn toàn không biết phải tiếp cận vấn đề này như thế nào và trở nên chán nản. Thậm chí, những suy nghĩ kiểu như “Đại Pháp không phải là thật“ và “Mình đã bị lừa rồi” còn thoáng xoẹt qua trong đầu tôi.

Khi ấy, tôi chợt nhận ra bản thân đang đứng trước bờ vực của việc từ bỏ Đại Pháp, từ bỏ tu luyện. Tôi đã cố gắng áp chế những suy nghĩ bất hảo này và nhớ lại nhận thức của bản thân về những người đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp trước kia. Tiếp đó tôi nhận ra rõ ràng rằng tôi không thể phản bội Sư phụ, không thể từ bỏ Đại Pháp. Tôi chật vật để dập tắt những suy nghĩ tiêu cực này và không thể bình tĩnh lại. Không có chút manh mối nào để tôi biết tôi phải làm gì, tôi đi đi lại lại trong phòng khách như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, bế tắc không lối thoát.

Bị dằn vặt nội tâm, tôi ngước nhìn lên ảnh chân dung của Sư phụ ở trên tường và nhớ về những sự việc trước kia mà tôi cảm nhận được lòng từ bi và sự chỉ dẫn của Sư phụ. Tôi đã làm Sư phụ thất vọng rồi. Tôi đã không tu luyện tốt và không làm được những gì mà bản thân phải làm. Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tôi và tôi thấy thất vọng với bản thân.

Ngay lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông, là một học viên gọi đến. Tôi không biết phải nói gì với cô ấy, nhưng hiểu rằng mình phải làm điều đúng đắn, không được để cô ấy đi lạc hướng. Tôi cố gắng hết sức để áp chế những suy nghĩ tiêu cực của bản thân và nói với đồng tu rằng sự hối hận sâu sắc nhất của tôi là đã làm Sư phụ thất vọng.

Sau khi tôi cúp máy, trường không gian của tôi trở nên tĩnh lặng và thư thái hơn bao giờ hết. Suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng và lý trí khi tôi cố gắng nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Tôi nhớ đến những gì tôi ngộ ra được cách đó vài ngày trong khi chép Pháp. Tôi phải chú ý và tu từng ý niệm và hành động của mình. Sự bất lực và oán hận của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cảnh giới khác, trường năng lượng của tôi thật bình yên và thư thái. Thậm chí, các động tác của tôi cũng trở nên vô cùng thư thái.

Học Pháp và hướng nội tìm

Tất cả suy nghĩ của tôi đã biến mất. Tôi vô thức liếc mắt nhìn về phía giường ngủ của mình, một niệm thôi thúc tôi ngồi xuống. Khi đang chậm rãi ngồi xuống mép giường, tôi phát hiện thứ vật chất bất bình kia lại dâng lên, chỉ là lần này nó yếu hơn rất nhiều so với trước đó. Lúc này tôi mới nhận ra là tôi vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ được thứ vật chất bất bình ấy và tôi cần phải tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Ý tưởng chép Pháp xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi cảm thấy phấn chấn. Tôi háo hức bắt tay vào chép, cho rằng trạng thái tu luyện của mình cuối cùng đã quay trở lại chính thường.

Vào lúc tôi đứng dậy để đi tới chỗ để chép Pháp, thì đột nhiên tôi nhớ ra vừa rồi tôi từng có suy nghĩ rằng “Đại Pháp không phải thật”. Tôi yêu cầu bản thân phải ngay lập tức loại bỏ hoàn toàn suy nghĩ này trước khi học Pháp. Sau đó, toàn bộ trải nghiệm tu luyện trước đây đều ùa về trong tâm trí tôi để đảm bảo với tôi về cả thể chất lẫn tinh thần, với cách hữu hình nhất có thể, rằng Đại Pháp là thật. Trong lòng tôi xuất hiện một sự hân hoan chưa từng có, và tôi vô thức không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần rằng: “Đại Pháp là thật! Đại Pháp là thật!” Một lượng vật chất to lớn đè nén được gỡ ra khỏi lồng ngực tôi. Ý thức học Pháp của tôi trở nên rõ ràng hơn và kiên định hơn trước.

Trong khi chép Pháp, tôi nhớ đến việc mình đã từng ở rất gần với ngưỡng cửa từ bỏ tu luyện. Tôi hướng nội, tìm nguyên nhân gốc rễ của suy nghĩ này và nhận ra mình vẫn luôn có sự hoài nghi về việc liệu bản thân có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính hay không. Nhận thức này đã đánh bật ra một thứ vật chất dày đặc vốn luôn vây khốn tôi, khiến tôi mắc kẹt từ rất lâu, và cuối cùng đã được giải toả, mở ra một lối thoát.

Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ vật chất này và tiếp tục hướng nội tìm. Thế nhưng, khi tôi ghi lại quá trình suy nghĩ của mình, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Ngươi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sao?” Tôi nói “Đúng thế”. Giọng nói kia lại hỏi tiếp: “Bằng chứng đâu?” Lúc đó, trong tâm trí tôi tự động hiện lên rất nhiều điều thần kỳ mà tôi đã trải nghiệm khi mới bước vào tu luyện và những thể ngộ Pháp lý của tôi hồi đó.

Ký ức về quá khứ của tôi vô cùng sống động và rõ nét. Nó giúp tôi nhìn thấy suy nghĩ của mình đã chuyển biến như thế nào kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành. Tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ở sâu trong nội tâm tôi từ lâu vẫn luôn tiềm ẩn và nuôi dưỡng tâm tật đố và tâm tranh đấu. Tôi nhớ lại những sự việc từ thời thơ ấu và cách mà chúng ảnh hưởng đến bản thân và tính cách con người tôi. Những sự việc này đã mang lại cho tôi những hiểu biết sâu sắc về các phương diện mà tôi con thiếu sót trong tu luyện và giải thích vì sao đôi khi chính niệm của tôi rất yếu ớt. Tôi phát hiện có những vật chất phụ diện trong trường không gian của tôi, không phải là từ bi hay chính diện, mà là thứ vật chất bắt nguồn từ cái tình.

Tôi có xu hướng đặt ra tiêu chuẩn cao cho người khác, hành xử kiểu bề trên và luôn muốn thay đổi người khác. Tôi thiếu sự khoan dung và lòng từ bi. Điều này có liên quan rất lớn đến môi trường sống và cách mà tôi được nuôi dạy trong kiếp này, nhưng tôi không thể liệt kê cụ thể ra được. Đơn giản là nó khiến tôi không biết phải làm người như thế nào, và làm thế nào để trở thành một người lương thiện và tử tế khi trưởng thành. Bản tính tốt đẹp và thuần chân của tôi đã bị bào mòn, bị bóp nghẹt lại khi thứ vật chất phụ diện âm u kia ngày càng xâm chiếm và sinh sôi.

Khi tôi nhận ra tất cả những điều này, một vật chất mới đã xuất hiện và khiến tôi có một thể ngộ mới về cuộc sống và tu luyện. Tôi vô cùng xúc động và nước mắt rưng rưng. Tôi cũng nhận ra tôi đã khắt khe và không tán thành người khác và xã hội như thế nào, vì tôi đã đo lường mọi thứ trái với tiêu chuẩn của Pháp.

Cứ như vậy, tuy tôi có thể giữ bình tĩnh ở bề mặt, nhưng trong tâm vẫn cảm giác bị thứ áp lực dày đặc đè nén, khiến nội tâm vô cùng hoảng loạn, sợ đến mức không dám đọc các bài viết đăng Minghui.org hoặc kinh văn “Lại một gậy cảnh tỉnh” của Sư phụ. Tôi truy xét nguyên nhân, thì phát hiện rằng bản thân tôi luôn cho rằng những bài viết trên Minghui.org và kinh văn mới của Sư phụ đều thu hút sự chú ý vào những thiếu sót của tôi.

Mặc dù rất sợ hãi và lo lắng, tôi vẫn tiếp tục suy xét bản thân và nhận ra tôi rất không thích bị chỉ trích. Tôi quyết định không để cho thứ vật chất này chi phối và lái tôi sang bất kỳ hướng nào nữa, mà thay vào đó tôi phải tiến về phía trước. Tôi cần phải đối diện với những sai lầm và thất bại của mình. Thậm chí ngay cả khi tôi cảm thấy như bị mắng khi đọc kinh văn của Sư phụ và những thiếu sót của tôi bị các học viên khác soi xét khi tôi đọc những bài chia sẻ của họ trên Minghui.org, tôi cần phải cân nhắc lời khuyên của họ và dũng cảm đối diện với những vấn đề của mình.

Tôi cố gắng ức chế sự lo lắng và đột phá khỏi tâm sợ hãi của mình. Với đôi tay run rẩy, tôi truy cập vào Minghui.org, đọc kinh văn “Lại một gậy cảnh tỉnh” nhiều lần, đồng thời giữ vững ý nghĩ hướng nội tìm để tự suy xét bản thân. Dần dần, tư tưởng và khả năng tiếp nhận của tôi đã rộng mở, và tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa.

Khôi phục lại chính niệm sau nhiều vụ bắt giữ

Vài ngày sau, Minghui.org đưa tin về vụ bắt giữ các học viên mà tôi mới liên hệ không lâu. Đúng như tôi nghi ngờ, hạng mục giảng chân tướng mà một học viên tham gia đã bị cảnh sát theo dõi. Tôi bị sốc trước tin này và cảm thấy một áp lực khổng lồ đang đè nặng lên mình. Tôi căng thẳng, lo lắng và hoang mang. Tôi suy nghĩ đến khả năng những vụ bắt giữ này đều có gì đó liên quan tới mình và lo lắng cho sự an toàn của những học viên khác mà tôi đang phối hợp chặt chẽ cùng. Tôi lúng túng không biết phải làm gì.

Những suy nghĩ vô căn cứ và không lý trí cứ chạy qua đầu tôi một cách mất kiểm soát. Tôi không còn chút chính niệm nào nữa. Sau đó, tôi nhận ra rằng tất cả những điều này có thể đã được an bài để giúp tôi đề cao lên. Tôi tự nhủ mình phải giữ tỉnh táo và duy trì chính niệm. Tôi phải trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn nữa khi đối diện với nghịch cảnh và tôi phải có khả năng xử lý nó. Tôi quyết định tiếp tục học Pháp và hướng nội tìm.

Sư phụ đã sớm giúp tôi nhìn thấy một thực tế, rằng tôi hoàn toàn quên mất lý do mà ban đầu mà tôi muốn giúp đỡ những học viên kia quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Suy nghĩ của tôi đã chệch đi rất xa khỏi mục tiêu ban đầu của tôi là luôn tuân theo Pháp. Tôi đã mất đi nhận thức về trách nhiệm của mình và quên mất sự thần thánh khi tu luyện trong Đại Pháp, vì vậy tôi mới thiếu chính niệm. Tôi đang có xu hướng hiển thị bản thân chứng thực bản thân, đặt mình cao hơn người khác.

Tôi biết mình phải quy chính bản thân và xây dựng chính niệm mạnh mẽ dựa trên Pháp. Tôi cố gắng nhớ lại hành trình tu luyện của mình, thông qua việc đối chiếu và học hỏi kinh nghiệm từ quá khứ, tìm cách để quay về trạng thái mà tôi từng có thuở đầu mới đắc Pháp. Khi tôi nhớ đến lời thệ ước của mình rất lâu về trước, một chính niệm bất phá đã khởi lên từ tầng thứ vi quan trong sinh mệnh của tôi. Đó là trách nhiệm của tôi và tôi quyết tâm phải hoàn thành nó. Mọi nghi ngờ và lo lắng của tôi đều đã tan biến. Tôi cảm thấy vững tâm hơn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giúp đỡ các học viên quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Một lần nữa, tôi được nhắc nhở rằng mọi vấn đề và khó nạn mà chúng ta gặp phải trong quá trình tu luyện đều là được an bài để giúp chúng ta đề cao. Tôi đã vượt qua một trở lực to lớn vốn vẫn luôn ngăn cản tôi và cuối cùng tôi cũng có thể tiến thêm một bước về phía trước.

Ngày hôm sau, tôi được biết một học viên khác– người gần đây phối hợp cùng tôi giảng chân tướng tại những khu vực lân cận–đã bị bắt. Tôi lo rằng tất cả là do tôi và những sơ suất của tôi. Tôi thậm chí còn lo lắng hơn về sự an toàn của những học viên xung quanh tôi.

Bởi hai vợ chồng tôi đã tăng cường các biện pháp an toàn xung quanh nhà và kiểm tra bảo mật Internet nhiều lần, nên chấp trước của tôi đối với tiền bạc và lợi ích lại khởi lên. Tôi không muốn sống trong nghèo túng và sợ phải chịu tổn thất về tài chính. Đủ loại tư tưởng ích kỷ đột nhiên xuất hiện. Tuy nhiên, việc có thể nhận ra được những chấp trước này đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi đến gặp một số học viên và nóng lòng biết thêm thông tin về vụ bắt giữ và tình hình của những học viên khác. Trong khi đi lại ngoài đường, tôi có thể cảm nhận rõ áp lực và nỗ sợ hãi đang dâng lên. Tôi cố gắng áp chế chúng, đồng thời nghĩ cách xem làm thế nào để chính niệm của tôi có thể khởi lên.

Một bài chia sẻ của con trai tôi đã nhắc nhở tôi rằng đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ đang ước thúc hết thảy mọi thứ. Với suy nghĩ này, vật chất sợ hãi dần dần tiêu tan và Pháp của Sư phụ bắt đầu chi phối. Khi tôi đồng hoá với Pháp, chính niệm lớn mạnh đã khởi lên, từ tầng vi quan trong sinh mệnh tôi. Tôi cảm thấy dường như mình đã được dịch chuyển đến không gian bao la và xa xôi– nơi tôi thấy bản thân nằm giữa mặt trời, mặt trăng, các vì sao và đại địa vô biên.

Tuy nhiên khi tôi về nhà, chính niệm của tôi lại giảm đi. Áp lực lại quay trở lại và tôi lại cảm thấy hoang mang. Khi tôi kể điều này với chồng tôi, anh đã an ủi và động viên tôi–đây là điều mà anh ấy hiếm khi làm. Anh ấy thậm chí còn ở bên cạnh tôi để đảm bảo rằng tôi ổn. Tôi cố gắng phớt lờ cơn hoảng sợ đang bóp nghẹt lấy tôi và tập trung vào thực tế rằng chúng tôi đang thực hiện thệ ước của mình. Ngạc nhiên thay, điều này đã mang lại cho tôi thêm tín tâm, rằng học viên kia sẽ được an toàn. Tuy nhiên, sự tự tin đó của tôi vẫn chưa đủ mạnh mẽ, tôi vẫn còn dao động.

Tôi ngủ thiếp đi và có một giấc mơ sống động. Tôi đang ở cùng với người học viên bị bắt kia và gia đình anh ấy. Vợ chồng anh ấy đều phớt lờ tôi. Tôi không biết phải làm gì, và rồi tôi thấy con của họ đang nhìn tôi. Biểu cảm thơ ngây của đứa trẻ truyền tải sự thiện lương và niềm tin chân thành. Chính niệm trỗi dậy trong tôi và tôi nói với vợ chồng họ rằng chúng ta đang thực hiện thệ ước của mình. Người học viên kia dịu giọng xuống và nói anh ấy đã sớm được thả ra sau khi bị bắt.

Sáng hôm sau, tôi đến gặp những học viên khác để tìm hiểu thêm thông tin về vụ bắt giữ của học viên kia. Chúng tôi cùng nhau đến gặp vợ anh ấy và được biết rằng anh đã sớm được thả sau khi bị bắt, giống như trong giấc mơ của tôi. Vài tháng sau, tôi được biết rằng vụ bắt giữ của anh ấy xảy ra trong khi anh đang giảng chân tướng cho một người qua đường, và người này đã báo anh với cảnh sát.

Tiếp tục tu luyện và đề cao

Nếu không có sự giúp đỡ và bảo hộ của Sư phụ, không có một nền tảng tu luyện vững chắc nhờ học Pháp, tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua khổ nạn này.

Có hai lần tôi vì quá căng thẳng đến mức không ngủ được, nên tôi đã dậy và viết ra chi tiết dòng suy nghĩ của mình. Tôi thành thật nói với Sư phụ rằng tôi đang rất sợ hãi. Sau đó, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi và ngủ rất say sưa. Rất nhiều lần như thế đã nhắc tôi rằng Sư phụ luôn luôn trông chừng tôi.

Tôi đã có được nhiều đột phá và đề cao rất nhiều trong quá trình này, nhưng tôi vẫn không cảm thấy rằng mình đã thực sự vượt lên khỏi chấp trước và đột phá được chúng. Khi một học viên khác chỉ trích tôi, tôi nghĩ rằng vẫn còn quá nhiều điều mà tôi cần cải thiện. Ngày hôm đó, khi đang học Pháp, các Pháp lý đã vén mê cho tôi và tôi đã có thể tiếp nhận những chỉ trích tiêu cực của người học viên kia. Nhờ có Pháp, tôi đã nhận ra chân ngã của mình và một lần nữa chứng kiến sự từ bi của Sư phụ.

Trong vài tháng qua, tôi đã tăng cường học Pháp và tự suy xét lại bản thân nhiều lần. Bằng cách viết ra những gì tôi đã trải qua trong quá trình tu luyện và quá trình suy nghĩ của mình, tôi có thể tìm ra nhiều chấp trước hơn, có những góc nhìn mới và ngộ Pháp tốt hơn. Tôi nhìn ra được những thiếu sót của mình một cách rõ ràng hơn, cũng như thiếu sót của người học viên đã chỉ trích tôi, tất cả đều là do cựu thế lực cưỡng chế ép nhập vào.

Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ, trong đó nhiều học viên đã đến gặp tôi và tôi đặc biệt lo lắng về một người trong số đó. Một năm sau, khi trong đời thực, người học viên này trải qua một quan nghiệp bệnh nghiêm trọng, cô ấy đã tìm đến nhờ tôi giúp đỡ. Trong nhiều tháng sau đó, chúng tôi đã cùng hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau đề cao.

Mất vài tháng, cuối cùng tôi mới cảm thấy rằng, cuối cùng tôi đã đưa việc tu luyện của mình quay về đúng hướng và có thể có được chính niệm mạnh mẽ như một học viên chân chính. Một thứ vật chất kiên cố bất phá, sừng sững cao lớn giữa đất trời, đã tràn ngập thân tâm tôi. Nó sáng ngời và thuần khiết, không gì có thể ngăn trở. Vào khoảnh khắc tôi cảm nhận được nó, nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt tôi. Tôi vô cùng xúc động.

Với lòng biết ơn và tôn kính vô hạn, tôi đã gửi một tấm thiệp chúc mừng Năm mới đến Sư phụ thông qua Minghui.org. Tôi hứa với Sư phụ rằng trong năm mới, tôi sẽ tiếp tục học Pháp và hướng nội tìm. Để giữ lời hứa, tôi không dám lơ là và luôn duy trì nhiệt huyết trong tu luyện. Mỗi lần nghĩ đến trải nghiệm này, tôi không khỏi cảm thấy xúc động và nước mắt lại tuôn rơi.

Trong năm tiếp theo, tôi đã tu luyện vững chắc và luôn nỗ lực để loại bỏ những chấp trước của mình. Sư phụ giúp tôi hiểu ra rằng giúp các học viên khác quay trở lại tu luyện Đại Pháp và hỗ trợ họ trong tu luyện là trách nhiệm và sứ mệnh thần thánh của một người học viên. Đó là điều mà ai trong chúng ta cũng nên làm. Làm tốt đến đâu chính là sự phản ánh trực tiếp của trạng thái tu luyện của bản thân. Đây cũng là quá trình tu luyện và cải thiện bản thân.

Khi tôi bị các học viên địa phương chỉ trích và gạt ra rìa, Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua những giấc mơ, để tôi loại bỏ tâm sợ hãi và đi tìm các học viên đã dừng tu luyện. Lời nói và hành động của những học viên đã giúp tôi tìm thấy những thiếu sót của mình và củng cố lại chính niệm của bản thân.

Nhờ có sự từ bi và dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã bước sang một chương mới trong tu luyện của mình. Tôi đã giúp đỡ một số học viên trở nên kiên định hơn và hiện tại họ đã chân chính tu luyện trong Đại Pháp. Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng chúng có thể trở thành động lực và giúp tôi đề cao trong tu luyện. Miễn là tôi làm theo sự chỉ dẫn của Sư phụ và tu luyện vững chắc, tôi sẽ thành công và đạt được viên mãn.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/14/446762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/8/221987.html

Đăng ngày 13-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share