Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-01-2025] Tôi là một đệ tử Đại Pháp lâu năm, đắc Pháp từ năm 1996. Trong quá trình tu luyện của mình, tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu. Hôm nay, tôi xin viết ra một số ví dụ để chia sẻ với mọi người và chứng thực uy lực siêu thường của Đại Pháp.

Trải nghiệm kỳ diệu khi ôm bão luân

Khi tôi mới bắt đầu học Pháp và lần đầu tiên đến điểm luyện công, tôi thấy một phụ đạo viên đang hướng dẫn mọi người các động tác luyện công. Có khoảng 30, 40 người ở đó. Tôi đứng lặng lẽ một chỗ và bắt đầu học. Sau khi học xong các bài công pháp, phụ đạo viên đến gần tôi và nói: “Lát nữa cô lên phía trước luyện nhé”.

Tôi nói: “Không được đâu. Tôi không thể ôm bão luân [bài công pháp thứ hai của Pháp Luân Đại Pháp, trong đó cánh tay được giữ lên trong thời gian dài] lâu như vậy”. Đúng lúc đó nhạc luyện công bắt đầu vang lên, tất cả mọi người đứng dậy. Phụ đạo viên dẫn tôi lên phía trước. Tôi không thể từ chối vì mọi người đều đang nhìn. Tôi tự nhủ nếu không thể ôm bão luân, tôi sẽ nghỉ một lát rồi tiếp tục.

Khi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy chỉ sau vài phút ở động tác đầu tiên cánh tay trái của mình không thể giữ được nữa. Ngay khi định dừng lại, tôi mở mắt ra và thấy một người quen đang nhìn tôi. Tôi nghĩ nếu hạ tay xuống thì xấu hổ quá, vì vậy tôi đành nhắm mắt lại và cố luyện tiếp.

Một lúc sau, điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi cảm thấy như cánh tay trái của mình biến mất, chỉ còn lại bàn tay trái. Có một dòng năng lượng giữa hai bàn tay và cánh tay phải của tôi. Tôi cảm thấy toàn thân hết sức thoải mái và tong lòng có chút chấn động. Cứ như vậy tôi không hạ tay xuống, còn cảm thấy rất thù thắng. Đây là lần đầu tiên tôi có thể ôm bão luân trọn vẹn cả bài.

Trên đường trở về sau khi luyện công, tôi lặng người vì đắm chìm trong uy lực siêu thường của Đại Pháp. Tôi tự nhủ: “Sư phụ thật phi phàm, Ngài thực sự là Thần rồi!” Tôi có niềm tin vững chắc trong tâm rằng tôi phải kiên định theo con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ tịnh hóa chân tôi

Một đêm nọ, tôi cảm thấy một cơn gió mạnh cỡ ít nhất cấp 5 hoặc 6, xoáy quanh mái nhà của tôi giống như một cơn lốc xoáy. Sau đó, nó di chuyển về phía chân trái bị thương của tôi và tiếp tục xoáy ở đó khá lâu. Lúc đó, tôi hơi sợ. Sau đó, tôi tỉnh dậy và nhận ra mình đang mơ. Tôi lập tức hiểu ra chính là Sư phụ đang tịnh hóa chân cho tôi. Tâm của cơn lốc xoáy tập trung vào khớp gối của tôi và sau đó di chuyển lên vai tôi, xoáy vài vòng rồi biến mất. Sáng hôm sau thức dậy, chân tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi không phải quá gắng sức để bắt chéo chân và đi xuống cầu thang cũng không thấy đau.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi chưa từng ngồi song bàn, hơn nữa chân tôi đã từng bị thương. Bất cứ khi nào trời sắp mưa, tôi đều cảm thấy đau ở chân. Thậm chí tôi còn thức dậy giữa đêm vì đau. Đôi chân của tôi giống như có thể dự báo thời tiết vậy. Khi lần đầu tiên ngồi song bàn luyện công, chồng và con gái nhỏ của tôi đã giúp tôi nhấc chân lên để ngồi xếp bằng. Tôi chỉ ngồi được vài phút đã toát mồ hôi đầm đìa. Nhưng tôi vẫn luôn kiên trì luyện công.

Dù bận rộn thế nào đi nữa, tôi cũng dậy sớm vào buổi sáng để luyện công. Khi Sư phụ đang tịnh hóa chân cho tôi, đó là lúc tôi thấy khó khăn nhất vì bị đau chân trong khi ngồi đả tọa. Lúc đó, mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi phải gác chân phải lên đầu gối chân trái mới ngủ được. Tuy nhiên, trong môi trường mà mọi người đều nhìn nhau để học hỏi và hoàn thiện mình, tôi không còn thấy khó khăn chút nào và mọi người cũng đều cảm thấy như vậy.

Tôi nhớ phụ đạo viên lúc đó là một sỹ quan quân đội 25 tuổi. Khi cậu ấy ngồi thiền trong tư thế xếp bằng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì song bàn đả tọa. Lúc ấy, các học viên trong nhóm chúng tôi rất tinh tấn.

Sư phụ giúp tôi tìm thấy thẻ căn cước công dân và thẻ bảo hiểm y tế

Vài ngày trước, lúc khoảng 3 giờ chiều, tôi định đến nhà một đồng tu. Trước khi đi, tôi đi lấy thẻ bảo hiểm y tế, định là trên đường về tiện thể mua thuốc cho chồng tôi. Mặc dù chồng tôi cũng học Pháp, nhưng ông ấy vẫn chưa thể bỏ thuốc. Khi đi lấy thẻ, trong túi áo chỉ còn lại thẻ lương; thẻ căn cước và thẻ bảo hiểm y tế đều không có. Bình thường tôi luôn để chúng trong túi áo khoác này, tôi sờ lại túi áo lần nữa cũng không thấy. Lúc này, tôi mang tất cả áo khoác lông vũ mà tôi đã mặc gần đây ra tìm nhưng đều không thấy. Tôi lại lục tung tất cả quần áo mùa thu của mình nhưng vẫn không tìm ra chúng.

Nửa giờ trôi qua, tôi nghĩ mình nên đến nhà đồng tu trước đã. Sau khi trở về, tôi cởi áo khoác ra và để lên giường, rồi lục tung toàn bộ quần áo nhưng vẫn không thấy. Lúc này, tôi đã dọn dẹp lại tủ quần áo lớn nơi cất giữ những tấm thẻ, nhưng vẫn không tìm được gì. Không còn cách nào khác, tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con vận dụng công năng đem tấm thẻ trở về!”

Chồng tôi trở về, thấy quần áo rải khắp nhà, ông ấy hỏi tôi đang tìm gì. Tôi nói mình đang tìm thẻ và hỏi ông ấy có cầm chúng không? Ông ấy nói không và bảo ông ấy chưa bao giờ dùng chúng. Tôi biết thẻ không ở chỗ ông ấy, nhưng vẫn bảo ông ấy tìm thử. Chồng tôi vào phòng và một lúc sau quay lại, nói rằng không tìm được và hỏi tôi: “Thế bà đã tìm thấy chưa?” Tôi nói chưa. Sau đó, ông ấy nhìn về phía giường và bảo: “Chẳng phải chúng kia sao?” Tôi nhìn sang thì thấy hai tấm thẻ nằm trên chiếc áo khoác mà tôi vừa cởi ra để trên giường! Chồng tôi bước tới lấy chúng rồi đưa cho tôi. Đây đúng là thẻ căn cước công dân và thẻ bảo hiểm y tế mà tôi đang tìm!

Lúc đó, tôi chắp tay lại và cảm tạ Sư phụ! Lại là Sư phụ giúp tôi nữa rồi! Tôi nói với chồng rằng tôi vừa cầu xin Sư phụ giúp tôi sử dụng công năng để đưa chúng về. Cảm tạ Sư phụ rất nhiều! Tôi quỳ xuống lạy Sư phụ ba lần. Cảm tạ Sư phụ!

Sự việc này một lần nữa nhắc tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”
(Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/8/487900.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/24/223822.html

Đăng ngày 11-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share