Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-12-2024] Tôi may mắn được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1998. Tôi biết chính Sư phụ Lý đã từ bi bảo hộ và tiêu trừ nghiệp lực cho tôi. Nhờ đó, tôi mới có được ngày hôm nay. Tôi muốn chia sẻ về những thay đổi và những điều kỳ diệu mà tôi đã trải nghiệm trên con đường tu luyện của mình.

Trước đây, tôi là một người yếu đuối và nóng tính. Vào tháng 5 năm 1998, tôi được một người trong làng giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi hiểu rõ trong tâm mình rằng mọi thứ trên thế gian này đều là hư ảo. Chỉ có Đại Pháp mới có thể hé lộ ý nghĩa thực sự của nhân sinh!

Nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn giống như dòng suối ngọt lành nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Ở nơi làm việc cũng như trong sinh hoạt hằng ngày, tôi đều nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Nhờ vậy mà tính tình của tôi đã thay đổi từ nóng nảy thành điềm đạm. Tôi trở nên thiện lương hơn, gia đình tôi sống rất hòa thuận.

Không biết từ lúc nào, thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dù bận rộn đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ ngừng học Pháp và luyện công. Niềm tin của tôi vào Đại Pháp rất kiên định!

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi tin rằng Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện muốn tu luyện của tôi nên đã triển hiện cho tôi thấy một số cảnh tượng ở không gian khác để khích lệ tôi. Một lần, khi tôi vừa tỉnh dậy, tôi thấy phía trước giường có hai Pháp Luân, một lớn một nhỏ, đang xoay tròn. Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở mắt ra. Hai Pháp Luân vẫn quay như chong chóng thêm khoảng một phút nữa. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đang khích lệ mình, nên càng thêm kiên định, vững tin hơn vào con đường tu luyện của mình.

Tôi là người sinh ra đã mang nhiều nghiệp lực. Năm 2004, tôi làm ca đêm ở một nhà máy và đi ngủ vào sáng hôm sau. Buổi trưa ngủ dậy, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, nên lại lên giường nằm. Cảm giác giống như bị đột quỵ, cả căn phòng đều quay cuồng.

Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác như có một cơn bão với mây đen đang ập xuống. Ngay cả chiếc giường cũng đang xoay! Tôi không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Tôi khóc và thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, nghiệp lực của con rất nặng. Bất kể đi đến tầng trời nào, con cũng vẫn sẽ tu luyện Đại Pháp và trở về nhà cùng Sư phụ!”

Khoảng 20 phút sau, Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực thay tôi, tôi dần dần hồi phục; tay chân bắt đầu cử động lại bình thường. Tôi đứng dậy và gọi chồng, nhưng phát hiện mình không thể nói được. Tôi liền phát chính niệm và bắt đầu nhẩm đọc các bài thơ trong Hồng Ngâm cùng các bài kinh văn trong Tinh Tấn Yếu Chỉ trong khoảng thời gian lâu nhất có thể.

Đến ngày hôm sau, cơ thể tôi về cơ bản đã trở lại bình thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi chóng mặt nên đã không đi làm. Sau khi ăn sáng, tôi sang nhà một đồng tu khác và chia sẻ với cô ấy về những gì vừa xảy ra. Lúc đó cô ấy đang chỉnh sửa một số chữ Hán trong cuốn Chuyển Pháp Luân, vì vậy tôi đã ở lại giúp cô trong ba ngày.

Một ngày vào năm 2017, tôi lái xe đạp điện về nhà sau giờ làm. Thấy phía trước không có ô tô hay người qua lại, tôi liền tăng tốc. Bất ngờ, một chiếc xe từ lề đường lao ra, trên xe kéo theo những bó thép xây dựng. Khi tôi kịp nhận ra thì đã va phải chiếc xe này. Một thanh thép đập vào cổ tôi, hất tôi văng ra xa hai mét. Tôi ngã xuống đất, mắt bị mờ đi.

Những người xung quanh đều kinh hãi. Người lái xe vội nhảy xuống để giúp đỡ, nhưng tôi nói: “Đừng động vào tôi!” Tôi đã từ từ tự mình đứng dậy. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một niệm: “Tôi là người tu luyện, tôi không sao hết!” Chiếc xe đạp điện của tôi bị hỏng nặng. Cổ tôi nóng rát, nhưng không chảy máu, cũng không đau đớn. Tôi nói với người lái xe: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không đòi tiền của anh đâu.” Sau đó, tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho anh ấy, anh ấy đã minh bạch. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa!

Về đến nhà, con dâu tôi hỏi sao hôm nay tôi về muộn như vậy. Sau khi tôi kể lại vụ tai nạn cho cháu nghe, cháu hoảng sợ và bảo tôi đi bệnh viện kiểm tra, nhưng tôi nói mình không sao.

Con dâu tôi nói: “Mẹ thậm chí còn không lấy số điện thoại của người lái xe kia. Nếu có chuyện gì xảy ra thì mẹ sẽ không tìm được người ta.” Tôi đáp: “Mẹ có Sư phụ bảo hộ, sẽ không sao đâu!”

Vài ngày sau, tôi phát hiện có một vết bầm tím to trên cổ. Chồng tôi nhìn thấy và vô cùng hoảng hốt. Lúc ấy tôi mới kể cho ông ấy nghe chuyện gì đã xảy ra.

Suốt bao năm qua, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn lớn nhỏ. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, lần nào tôi cũng bình an vô sự. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/6/484544.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/13/223602.html

Đăng ngày 09-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share