Bài viết của Lý Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-05-2012] Tôi từng là một người theo chủ nghĩa vô thần bảo thủ. Và chưa bao giờ tôi có thể hình dung rằng cuộc đời mình lại thay đổi nhiều đến vậy vào tháng Năm năm 1999. Cụ thể hơn, vào tối ngày 22 tháng Năm, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
1. Đọc một cuốn sách có thể chữa khỏi bệnh!
Công ty tôi chuẩn bị tổ chức một buổi triển lãm hội họa và thư pháp. Vào một buổi sáng, một trong những đồng nghiệp của tôi đã mang tác phẩm của anh ấy đến triển lãm. Tôi nói chuyện với anh ấy và biết rằng anh ấy từng bị bệnh viêm gan mãn tính rất khó chữa. Anh ấy đã nhanh chóng khỏi bệnh sau khi tập Pháp Luân Công. Anh ấy hy vọng rằng tôi cũng sẽ tập, nhưng tôi đã không tập. Tôi nghĩ rằng trình độ học vấn của mình cao hơn anh ấy, vì vậy làm sao tôi lại có thể tin vào một điều mê tín như thế được? Mặt khác, tôi không muốn từ chối anh ấy. Bên cạnh đó, tôi là một nhà văn và thích đọc tất cả các loại sách. Vì vậy, tôi hứa với anh ấy tôi sẽ đọc các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp và sẽ mượn anh ấy cuốn sách vào buổi chiều sau giờ làm.
Lúc đó, tôi bị bệnh viêm cơ tim và rất nản lòng. Tôi đã tới nhiều bác sỹ nổi tiếng để khám bệnh, nhưng họ không thể chữa cho tôi. Tôi chỉ có thể tiếp tục và cố gắng tự chăm sóc bản thân mình. Tôi mới chỉ 30 tuổi nhưng phải chịu nhiều bệnh tật và tốn nhiều tiền điều trị. Tôi tự hỏi điều này bao giờ mới kết thúc. Tôi thường khóc vì lo lắng. Tôi sống ở tầng sáu. Tôi phải nghỉ ba tới bốn lần mỗi khi leo cầu thang. Sau khi về nhà, tôi phải nằm dài trên ghế sô pha nửa tiếng trước khi có thể dậy nấu ăn. Thực ra, chồng tôi đã chuẩn bị trước mọi thứ để tôi chỉ việc nấu.
Vào buổi chiều ngày 22 tháng Năm năm 1999, tôi đi tới nhà người đồng nghiệp sau giờ làm để mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nhớ rõ ngày hôm sau là thứ Bảy. Tôi thường nằm nghỉ trên giường vào ngày cuối tuần. Sau bữa sáng, tôi bắt đầu nằm trên giường đọc cuốn sách. Cuốn sách dường như rất chung chung, và ngôn ngữ thì rất thẳng thắn và đơn giản. Nhưng tôi tiếp tục đọc. Cuốn sách đã thu hút sự tập trung của tôi. Nó dạy tôi trở thành một người tốt, một người tốt bụng, chân thành và khoan dung. Tôi hiểu sức khỏe của một người có liên quan thế nào tới tiêu chuẩn đạo đức của người ấy. Cuốn sách này giúp tôi hiểu rằng chúng ta cần tịnh hóa tâm, sau đó, thân thể chúng ta sẽ được tịnh hóa,… Tôi nghĩ điều này là hợp lý. Tôi cảm nhận được một sự mong đợi mơ hồ về việc tu luyện đề cập trong cuốn sách, giống như một ký ức xa xôi nào đó từ sâu thẳm trái tim mình.
Ngày hôm sau, chồng tôi nói với tôi: “Em không nên nằm suốt ngày như thế. Anh cần phải hoạt động. Hãy ra ngoài đi dạo đi.” Vì vậy, tôi đạp xe cùng chồng. Chúng tôi đi được một đoạn thì tôi để ý rằng hôm đó tim mình cảm thấy khác lạ. Phần tim trái của tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhõm, như thể nó trống rỗng. Tôi không quen với việc này. Tôi hỏi chồng mình điều gì đã diễn ra. Anh ấy tự hỏi đó có phải là kết quả của việc tôi đọc cuốn sách không. Tôi trả lời rằng không đời nào. Làm sao mà đọc một cuốn sách lại có thể chữa khỏi bệnh được?
Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra cuốn sách có nói rằng nó có thể chữa bệnh nếu người đó chấp nhận được nội dung của cuốn sách và những người khác nhau thì sẽ có hiệu quả khác nhau tùy từng trường hợp. Vậy nghĩa là, tôi đã trải nghiệm được một sự thay đổi kỳ diệu. Đó là một sự thật không thể bàn cãi. Tôi không thể hiểu được việc đó, nhưng đối diện với sự thật, tôi cảm thấy ngạc nhiên và bất ngờ một cách khoan khoái.
Tôi tới nhà người bạn đồng nghiệp và nói với anh ấy: “Tôi muốn mua cuốn sách này. Tôi phải trả anh bao nhiêu tiều?”
Một thế giới mới đã mở ra cho tôi, điều mà trước đó tôi chưa từng biết tới. Trước kia tôi đã chối bỏ thế giới này và coi thường những người tin rằng nó tồn tại. Nhưng thế giới này thật đáng kinh ngạc – nó giúp tôi tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, và nó rất rộng lớn tinh thâm. Tôi đã thật hẹp hòi, bảo thủ và cứng đầu. Vâng, thế giới này thật phong phú và rộng lớn. Chúng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ bao la. Làm sao chúng ta có thể cứng đầu như vậy?
Sức khỏe của tôi ngày càng tốt hơn, và tôi nhanh chóng loại bỏ tất cả số thuốc đang dùng. Chứng đau nửa đầu, bệnh huyết áp cao và các vấn đề về dạ dày của tôi đã biến mất từ lúc nào mà tôi cũng không biết. Tôi đã thật sự được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi không có bệnh tật.
2. Người bạn đại học bị đau chân mười năm, đã được chữa khỏi sau hai hoặc ba tháng tập luyện
Tôi có một người bạn đại học tốt nghiệp thạc sỹ trước tôi hai năm. Tôi gặp anh ấy vào một buổi sáng mùa hè. Thực ra, tôi đã biết anh ấy trước đó một thời gian. Anh ấy nổi tiếng có tài cũng như phải chịu thống khổ vì cuộc bức hại. Một hôm, vợ anh ấy dẫn theo một người đàn ông cao, gầy với một nụ cười hiền từ. Tôi biết đó là anh ấy.
Bởi chúng tôi đều là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi không có cảm giác xa cách. Cuộc chuyện trò của chúng tôi chân thành và thẳng thắn mà không hề có sự phòng bị hay ngại ngần.
Người bạn đại học kể với tôi về những trải nghiệm của anh ấy, từ việc yêu vợ từ cái nhìn đầu tiên khi còn học trung học, việc học hành, sức khỏe, và việc anh ấy trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nào, cho tới những bức hại mà anh ấy phải chịu đựng vì kiên định tập Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy kể cho tôi việc anh ấy và các bạn đồng tu đã giữ tâm từ bi khi đối diện với cuộc bức hại như thế nào, điều đó làm tôi cảm động sâu sắc. Tôi đã rơi nước mắt khi nghe câu chuyện đó.
Người bạn đại học của tôi bị đau chân vào năm cuối của thời trung học. Anh ấy phải nằm trên giường gần bảy tháng. Lúc đó, anh mới 16 tuổi. Trong những năm học đại học và cao học, chân của anh ấy đã được điều trị nhiều lần, và những lần đó ngày càng gần nhau. Một lần, các bạn học của anh phải giúp anh ấy nấu cơm, rửa bát, và đi vệ sinh trong gần năm tháng. Những gì anh ấy phải chịu đựng thật kinh khủng.
Nhưng những cơn đau đó không bao giờ thật sự hết. Anh ấy luôn phải đi khập khiễng. Khi anh ấy bắt đầu dạy học ở trường đại học, anh ấy không thể đứng giảng bài cho hai lớp liên tiếp, và phải ngồi xuống để nói.
Anh ấy tìm cách chữa trị ở mọi nơi. Hơn mười năm, anh ấy đã đến gặp các bác sỹ Tây y và Trung y. Anh ấy đã thử đủ phương pháp điều trị và đã uống không biết bao nhiêu là thuốc. Anh ấy cũng học bảy hoặc tám loại khí công và luyện Thái cực quyền. Anh ấy thậm chí còn dạy người khác Thái cực quyền. Anh ấy đã tới gặp các bác sỹ y học cổ truyền, nhưng sức khỏe của anh ấy không được cải thiện nhiều.
Vào thời điều đó, anh và vợ đã đi làm hơn 10 năm. Họ đã dành toàn bộ số tiền lương vào việc điều trị và không còn chút tiền tiết kiệm nào. Vì sức khỏe kém, anh ấy rất khó tính. Anh ấy thường cáu giận. Vợ anh thường khóc. Thỉnh thoảng, anh ấy mắng con vô cớ. Anh ấy thường thở dài và tự hỏi tại sao cuộc đời của anh lại cay đắng đến vậy, và anh ấy phải làm gì để kết thúc cuộc đời này, để không còn là gánh nặng cho vợ con khi tình trạng của anh xấu đi.
Đầu năm 1996, người bạn đại học của tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Cơn đau ở chân của anh dần dần biến mất sau hai hoặc ba tháng luyện tập. Với sự cải thiện sức khỏe này, anh ấy ngày càng phấn chấn. Gia đình anh ấy ngập tràn hạnh phúc. Nhiều đồng nghiệp đã tới thăm nhà anh ấy. Họ đều nói rằng họ cảm thấy rất thoải mái khi ở nhà anh ấy.
Anh ấy cũng đạt nhiều thành tích trong giảng dạy và nghiên cứu sau khi phục hồi sức khỏe. Thậm chí trong những ngày bức hại, bí thư đảng ủy trường vẫn nói rằng ông ấy không có gì để phàn nàn về công tác giảng dạy và nghiên cứu của anh ấy.
3. Sống sót trước căn bệnh ung thư biểu bì toàn thân
Năm 2007, dì của tôi bị u thần kinh đệm xương sống. Dì đã được phẫu thuật ở bệnh viện Thiên Đàn ở Bắc Kinh, nhưng ca phẫu thuật đã không thành công lắm. Sức khỏe của dì không thay đổi nhiều, và dì gần như bị liệt. Tôi khuyên dì bắt đầu tập Pháp Luân Công và kể cho dì nghe câu chuyện về một người phụ nữ mà tôi biết đã khỏi bệnh ung thư biểu bì toàn thân giai đoạn cuối nhờ tập Pháp Luân Công.
Dì tôi trở về từ Bắc Kinh và được điều trị hóa học ở bệnh viện nơi tôi làm việc. Dì sống tạm ở căn nhà để không của bạn tôi. Tôi đã nhờ người phụ nữ đó đến và kể cho dì nghe câu chuyện của cô ấy.
Năm 2001, cô ấy đi phẫu thuật ung thư vú. Lúc đó, cô ấy mới ở tuổi 30. Chồng của cô ấy làm kinh doanh nên gia đình cô rất giàu có, vì vậy cô đã có được sự điều trị tốt nhất, và dùng loại thuốc đắt tiền nhất lúc đó. Tuy nhiên, các tế bào ung thư vẫn tiếp tục lan khắp cơ thể cô. Theo như lời cô nói, lúc đó cô đang chờ chết.
Mẹ của cô ấy là một học viên Pháp Luân Công. Bà rất buồn về tình trạng của con gái. Bà thường bảo con gái: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu con. Vì lũ trẻ, vì gia đình này, vì tương lai của con, hãy tu luyện Đại Pháp!”
Nhưng cô ấy không hề lay động trước những lời nói thương tâm của người mẹ. Bình thường, cô ấy không chỉ bất đồng với bà mà còn khinh ghét bà bởi cô ấy bị đầu độc bởi những lời bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ. Một hôm trời gió lạnh, mẹ của cô ấy tới thăm. Nhìn thấy cô ấy nằm ôm đứa con trên giường, bà lại khuyến khích cô ấy tập Pháp Luân Công. Để mẹ ngừng nói, cô ấy nói đại: “Vâng, con hứa con sẽ tập.”
Mẹ của cô ấy rất vui khi nghe điều đó. Bà bảo với con gái rằng bà sẽ đi mượn sách Chuyển Pháp Luân. Sau đó, bà rời đi để tìm sách trong thời tiết lạnh giá.
Cô ấy không rõ đã bao nhiêu tiếng trôi qua cho tới khi cô ấy được mẹ đánh thức. Cô ấy thấy gương mặt tươi cười quan tâm của người mẹ, và cảm thấy hơi lạnh trên người mẹ vẫn còn. Cô ấy từ lâu đã không thấy nụ cười của mẹ. Câu trả lời đại khái của cô ấy đã làm người mẹ hạnh phúc tới mức bà chạy đi tìm sách Pháp Luân Đại Pháp để cứu con mình trong giá lạnh.
Cảm giác tội lỗi và thương yêu đã lay động trái tim cô ấy. Cô ấy cảm thấy mình đã cư xử không tốt với mẹ, không phải vì điều gì khác, mà vì đã để mẹ chạy đi trong trời lạnh giá vì mình. Cô ấy không nên làm tổn thương mẹ! Sức khỏe của cô ấy đã kiệt quệ. Cái chết đã liền kề. Vậy thì còn gì phải sợ? Hãy thử một lần.
Sau đó, cô ấy bắt đầu đọc sách Pháp Luân Đại Pháp và tập Pháp Luân Công. Cô ấy nhanh chóng thay đổi thái độ về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nhận ra ý nghĩa của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy thật sự tin vào Pháp Luân Đại Pháp và nghiêm khắc cư xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sức khỏe của cô ấy ngày càng tốt lên. Một thời gian ngắn sau, thay vì chết vì ung thư, cô ấy đã trở nên khỏe mạnh.
Hàng xóm, bạn bè và gia đình cô ấy đều thấy điều kỳ diệu đó, và một vài người đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp.
Chú và dì tôi rất ngạc nhiên khi nghe câu chuyện của cô ấy. Dì tôi cũng bắt đầu tập.
Dì của tôi đi đến bệnh viên ở Bắc Kinh để khám. Bác sỹ trước kia khám cho dì hỏi: “Sao chị lại phục hồi tốt vậy? Chị đã sử dụng thuốc gì vậy?” Chú và dì tôi lúc đó đã không nói gì. Họ rất hoài nghi, nhưng tôi biết đó là nhờ huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.
Không may là, dì của tôi chưa bao giờ thật sự tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp. Dì tập lúc có lúc không. Cuối cùng dì đã bỏ tập. Một năm sau, dì đã qua đời.
4. Sự thay đổi của chị dâu tôi
Tôi nhớ có lần chia sẻ với một người bạn về kinh nghiệm tập luyện Pháp Luân Công của tôi. Anh ấy nói: “Tôi cảm thấy chúng ta sống trong hai thế giới khác nhau khi tôi nghe chuyện của chị.”
Tôi khá hiểu cảm giác của anh ấy. Tôi cũng từng cảm thấy như vậy khi người đồng nghiệp chia sẻ với tôi câu chuyện của anh ấy. Tôi cảm thấy rằng thế giới đó xa xôi và không có liên hệ gì với mình.
Tuy nhiên, khi tôi buông bỏ những định kiến và quan niệm của mình, và khi tôi không tin vào một mặt của câu chuyện, tôi đã tìm hiểu và nghĩ về nó. Tôi đã cảm động sâu sắc và bàng hoàng trước phẩm chất cao thượng của các học viên Pháp Luân Công.
Tôi đã gặp các học viên Pháp Luân Công là những giáo sư, chuyên gia, các học giả, quan chức, thư ký, người lao động, người bán hàng rong và nông dân. Cho dù họ làm nghề khác nhau và có trình độ học vấn cao thấp khác nhau, họ đều tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Họ không chú trọng vào vật chất và quyền lực, mà chú trọng vào việc tịnh hóa tâm. Họ chân thành, tốt bụng, và hòa hợp với mọi người. Họ không sợ bị đe dọa hay đàn áp, không sợ người khác hiểu lầm, ghẻ lạnh do những lời dối trá của ĐCSTQ. Họ vững tin vào Pháp Luân Đại Pháp và vững tin vào công lý và lương tri.
Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách thật tốt. Nó dạy người ta trở thành người tốt và tịnh hóa tâm của họ. Chị dâu tôi từ khi cưới đã không đối xử tốt với bố mẹ chồng. Trong nhiều năm, chị ấy không ngó ngàng gì tới họ cả. Có lần, anh tôi bị ốm nặng. Tôi đã tặng Chuyển Pháp Luân cho anh ấy với hy vọng anh ấy sẽ đọc nó và tập. Tôi chưa bao giờ nghĩ chị dâu tôi lại đọc cuốn sách đó trước anh mình. Chị ấy đã mở lòng và trở nên vui vẻ và tốt bụng. Chị ấy bắt đầu gọi điện cho bố mẹ tôi. Lúc bố tôi ốm nặng, khi đến lượt anh tôi, chị dâu tôi đã chăm sóc ông rất tốt.
Mùa đông năm 1999, tôi tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp và nghe được một câu chuyện có thật của các đồng tu ở Bắc Kinh. Có một người trước đây từng là một kẻ đầu gấu trong vùng. Anh ấy đã làm nhiều việc xấu và bị pháp luật trừng trị một vài lần. Anh ấy phải vào Cục An ninh Công cộng thường xuyên tới mức mọi người đều biết anh ấy. Sau đó, anh ấy tập Pháp Luân Đại Pháp, và trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Anh ấy đã trở thành một người thật sự tốt bụng. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, anh ấy bị bắt. Anh ấy đã hỏi cảnh sát: “Trước đây, các ông bắt tôi vì tôi làm việc xấu. Giờ đây, tôi là một người tốt. Tại sao các ông vẫn bắt tôi?!”
Pháp Luân Đại Pháp là miền đất tịnh độ trong thế giới con người. Ở đó không có những âm mưu, những mánh khóe, không có hối lộ hay tham nhũng, và không có những thứ bẩn thỉu xấu xa. Những thứ đó đã bị các đệ tử Pháp Luân Công gạt sang một bên và đẩy ra xa. Thậm chí với một vài người không có học vấn cao, và thậm chí sống trong sự nghèo khổ với địa vị xã hội thấp, nếu họ sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, quy luật của vũ trụ, họ vẫn là những người có phẩm chất cao thượng, siêu xuất khỏi thế giới trần tục này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/21/【征稿选登】故事里的事-256806.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/9/133865.html
Đăng ngày 26-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.