Bài viết của Tâm Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh

[MINH HUỆ 15 – 05 – 2012] Anh Lưu Nhị Khuê sống ở thị trấn Lạp Lâm, thành phố Ngũ Thường, tỉnh Hắc Long Giang. Mọi người ở thị trấn Lạp Lâm đều biết anh Lưu. Lúc còn nhỏ, anh mồ côi cha mẹ và chị gái đã nuôi anh. Cô ấy giúp anh có công việc và lập gia đình. Nhưng đáng tiếc là Lưu không bao giờ trân trọng chị gái mình.

Lưu bê trễ trong công việc và đam mê rất nhiều thói xấu. Chị gái và anh rể thường xuyên lo lắng về anh. Vài năm trước, Lưu đã bị nhà máy nơi anh làm cho nghỉ việc.

Khi không thể tìm một công việc nào khác, Lưu bắt đầu uống rượu và gặp nhiều rắc rối. Mọi người cảm thấy anh có ảnh hưởng xấu và không muốn dính dáng tới anh. Vợ anh cũng dẫn con bỏ đi.

Lưu dành tất cả thời gian vào việc uống rượu và đánh bạc. Anh đã đánh nhau vài lần và thường xuyên ra vào đồn cảnh sát và trung tâm giam giữ.

Vài lần vào năm 1998, người chị cố gắng nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng Lưu không chịu thay đổi cuộc sống của anh và đã nói xấu Đại Pháp và Sư Phụ.

Vào ngày 05 tháng 05 năm 2008, Lưu bị tai nạn xe hơi và gãy cả hai chân. Người đâm trúng Lưu là một nông dân lương thiện.

Người nông dân đã trả chi phí y tế cho Lưu, mua rượu cho anh ta uống hàng ngày, và chăm sóc anh vì anh không thể đi lại.

Ông ấy thậm chí đã bán chiếc xe của mình và dành tất cả tiền tiết kiệm của mình cho Lưu. Cuối cùng, người nông dân không đủ khả năng trả chi phí y tế cho Lưu. Ông đã đưa gia đình của mình rời khỏi thị trấn.

Lưu đã không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở về nhà. Anh nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo và oán trách rằng không có người nào gọi là bạn bè nào đến thăm từ khi anh bị tai nạn xe hơi.

Chị gái đã đến thăm anh, cho tiền và các đồ dùng cần thiết khác. Cô ấy đã chăm sóc anh chu đáo và nói với anh về một số kinh nghiệm cá nhân khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói với anh về khả năng chữa bệnh kỳ diệu và những câu chuyện của những học viên khác.

Cô ấy mong muốn anh trở thành con người ngay thẳng và trung thực. Nhưng Lưu vẫn tin sự tuyên truyền của ĐCSTQ và nói với chị gái, “ĐCSTQ chống lại nó và tôi ủng hộ Đảng. Có gì tốt khi tập Pháp Luân Đại Pháp kia chứ? Nó có thể cung cấp cho tôi rượu và tiền không?” Chị gái không thể thay đổi được suy nghĩ của anh. Cô đã thuê một người trông coi anh và trở về nhà.

Hai tháng trôi qua, đôi chân của Lưu vẫn không hồi phục. Anh đã tiêu hết tiền và người trông coi cũng rời đi. Lưu nằm trên giường và không có gì ăn. Anh nghĩ về cuộc sống và bắt đầu tự hỏi liệu anh có bị tàn tật suốt phần đời còn lại của mình không. Anh nghĩ về người hàng xóm già yếu đã chết tại nhà một mình, và cơ thể không được tìm thấy cho đến khi nó bốc mùi hôi thối và phân hủy.

Lưu bắt đầu xem xét lại con đường đời của mình một cách nghiêm túc. Ngày hôm sau anh chống nạng và bắt đầu đi từ từ một quãng đường dài đến gặp chị gái.

Khi anh xuất hiện trước cửa nhà chị gái, chị gái thấy anh dựa vào nạng và khóc. Cô rất ngạc nhiên rằng làm thế nào anh ấy có thể đến được đó. Lưu nói với chị gái rằng mọi người đã giúp anh trên đường đi. Chị gái tha thiết nói với anh: “Chân của em đã khỏi chưa? Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp em.” Lưu hỏi rằng liệu tập Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa khỏi chân của anh ta không, chị gái quả quyết “Có, miễn là em chân thành tin những điều được giảng dạy, em sẽ bỏ cây nạng đi trong một tuần.”

Lưu Nhị Khuê nghi ngờ về lời hứa của chị gái nhưng anh không thể phủ nhận một điều rằng chị gái anh đã rất khỏe mạnh từ khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, và anh rể đã kinh doanh phát đạt bởi vì anh ấy ủng hộ việc tập luyện.

Anh nhận sách Chuyển Pháp Luân từ chị gái và bắt đầu đọc. Khi anh đọc tới đoạn “Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất nhận định người tốt và người xấu”, anh nghĩ về chính mình, “Mình đã có một cuộc đời lầm lạc, mình thường chửi tục, đánh người, nghiện rượu, nghiện thuốc, đánh bạc và lừa gạt.”

Mình thậm chí không nghĩ rằng đã làm được một việc tốt nào trong cuộc sống. Sư Phụ vẫn sẽ dạy bảo một người như mình chứ?” Ngay sau khi suy nghĩ này nổi lên. Anh cảm thấy một luồng nhiệt tuôn từ trên đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân. Anh cảm thấy rất ấm áp và bình an. Anh tiếp tục đọc và nước mắt chảy dài. Anh cảm thấy đang học một điều gì đó mà trước đây anh không thể tưởng tưởng được.

Nếu mình học Đại Pháp sớm hơn, mình sẽ không tin vào sự lừa dối xấu xa của ĐCSTQ và mình sẽ không bao giờ nói xấu Đại Pháp và Sư Phụ. Làm sao mình có thể sửa hết những lỗi lầm của mình đây.” Anh tự trách mình rằng đã không nghe chị gái và nước mắt anh chảy dài xuống ngực. Trong bữa cơm tối, anh rể biết rằng anh rất thích có rượu trong khi ăn và rót cho anh một ly. Anh nhận ly rượu từ anh rể và đặt nó xuống bàn. Anh nói “Tôi không uống rượu nữa”. Điều này chưa từng xảy ra trước đó. Chị gái anh mỉm cười.

Sau bữa tối, anh tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân, lần này anh ngồi ngay thẳng thay vì nằm trên giường. Anh hoàn toàn bị hòa tan bởi các Pháp lý mà không gì không bao hàm không gì bị bỏ sót. Anh biết rằng đó không chỉ là cuốn sách dạy người ta trở thành người tốt, mà đó là Phật Pháp chân chính. Anh đọc tới nửa đêm và sau đó ngủ thiếp đi.

Nhị Khuê dậy lúc 5 giờ sáng và hướng về phía nhà tắm. Anh rời khỏi giường, xỏ giầy và đi ra ngoài sân. Đột nhiên anh dừng lại, chợt nhận ra mình đã đứng vững mà không cần nạng.

Anh nhìn chăm chú vào đôi chân của mình. Chị gái anh đang làm bữa sáng nhìn lên và thấy anh đứng đó, cô rất vui mừng và lao tới chỗ anh. Cả hai đều reo lên. Nhị Khuê nhấc chân trái sau đó là chân phải và hô to lên, “Đây quả là một phép màu! Nó không cần đến một tuần, nó chỉ cần đúng một ngày!” Sự vui mừng của họ khiến cho anh rể và gia đình thức giấc. Hàng xóm của họ cũng tới xem chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Nhị Khuê nhớ lại giấc mơ từ đêm hôm trước sau khi anh đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, “Lúc đó có một người đàn ông mà tôi không thể nhìn rõ mặt. Hai bàn tay to lớn của ông đã vẫy quanh chân tôi và bỏ đi rất nhiều thứ xấu.”

Cuối cùng, ông vỗ nhẹ vào chân tôi và nói rằng: “Tốt rồi.” Chị gái nói với anh rằng. “Đó là Sư Phụ đã thanh lọc cơ thể cho em. Em đã được cứu.” Nhị Khuê lập tức đi tới trước ảnh của Sư Phụ và khấu đầu tạ Sư ân.

Từ đó về sau, Nhị Khuê bỏ thuốc lá và rượu. Anh ấy chăm chỉ học Pháp mỗi ngày và luyện các bài công pháp. Anh ấy tự câu thúc bản thân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Nếu mọi người nói những điều xấu về Pháp Luân Đại Pháp, anh sẽ hỏi họ rằng: “Bạn đã đọc sách chưa? Bạn có biết rằng đó là Phật Pháp chân chính?” Khi anh gặp lại những người mà trước kia anh đã làm tổn thương, anh sẽ xin lỗi và xin được tha thứ.

Chẳng bao lâu Nhị Khuê đã tìm được việc làm. Anh không chỉ tự chăm sóc cho bản thân mình, mà anh thường quan tâm đến những người cần giúp đỡ. Anh nói với mọi người về sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp mà anh đã trải nghiệm.

(Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)

___________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/15/【征稿选登】大法慈悲化顽愚-扔掉双拐走正路-256850.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/9/133867.html

Đăng ngày: 23– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share