[MINH HUỆ 08-08-2011] Điều tôi muốn chia sẻ hôm nay là những điều đã xảy ra trong cuộc sống của tôi. Tôi nhận thức rõ ràng rằng con đường một người tu luyện phải đi là quá trình mà một người bình thường không thể chịu đựng được. Chỉ với sự che chở từ bi của Sư phụ thì một đệ tử Đai Pháp mới có thể tiến bước trên con đường này.

Tôi đắc Pháp vào tháng 11 năm 1997. Bởi vì gia đình tôi rất khó khăn, tôi đã phải bươn chải rất nhiều để kiếm sống. Tôi làm việc tại một công ty vận tải, và mọi người đã lợi dụng tôi rất nhiều, điều này làm cho tôi nợ nần chồng chất. Vì thế, khi mà những người khác đã đi ngủ, tôi vẫn tiếp tục làm việc cực khổ. Tôi cảm thấy bất lực, và hỏi ông Trời, “Hỡi Thượng đế, xin hãy nói cho con biết, con đã phạm phải tội lỗi gì mà phải chịu đựng đau khổ như thế này.”

Qua việc học Pháp, tôi đã hiểu ra được rất nhiều điều, và tâm tính của tôi được đề cao. Bất luận là đi đến nơi nào, tôi đều nghiêm khắc hành động chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, không tranh đấu với người khác, làm việc tốt, và giữ cho tâm hồn thanh thản nhẹ nhàng khi gặp phải sự phiền não.

Mùa hè năm 1998 tôi đã chuyên chở củi đốt giúp một người bạn học. Phanh của chiếc xe kéo bị hỏng, và chiếc xe bắt đầu tự lăn xuống dốc. Thình lình tôi bị lao theo nó. Chiếc xe bị phá hỏng, và tôi bị mắt kẹt bên dưới nó. Có một hòn đá phía bên trái đầu của tôi, và một gốc cây ở phía bên phải. Tôi đang nằm trong một cái hố trên mặt đất. Tôi ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của Đại Pháp. Những người thân của anh bạn tôi nắm lấy toa xe và kéo tôi ra từ dưới bánh xe. Thấy tôi vẫn còn sống, cha của anh ấy nói, “Cứ để cái bánh xe ở đó, tôi sẽ mua một chiếc xe kéo mới, hãy đi đến bệnh viện để kiểm tra nào.” Tôi nói với ông ấy, “Tôi có Sư phụ bảo hộ, bác đừng lo về điều đó. Bác không cần phải mua cho tôi một chiếc xe kéo, chỉ cần sửa chữa nó là được.” Sau đó tôi trở về nhà.

Bốn năm sau, gia đình của người bạn học này xây nhà. Họ nhờ tôi giúp chuyển vật liệu, cát, và đá. Trong bữa ăn tối, anh ấy nói với tôi, “Tôi cần phải cho anh cơ hội kiếm chút tiền. Anh rất tốt bụng. Tôi muốn anh nhận khoản tiền này cho chi phí vận chuyển trong ngày đầu tiên.” Tôi đã trả lời rằng, “Anh có thể giữ nó. Sư phụ của tôi dạy chúng tôi nghĩ đến người khác. Lần trước tôi đã không thể giúp gia đình anh khi chúng ta chuyển gỗ, và thậm chí còn làm cho gia đình anh mất tiền. Anh hãy giữ lấy chi phí hôm nay để bù vào số đó. Anh có thể trả tiền cho tôi bắt đầu vào ngày mai.” Gia đình của anh ấy hết sức cảm kích và nói, Pháp Luân Công thật tốt, các học viên Pháp Luân Công thật là tốt.”

Kỳ thật trước khi tu luyện Đại Pháp tôi rất là ích kỷ và không thể nhường nhịn người khác. Tôi thường xuyên có xung đột với một gia đình có gia cầm làm hư hại hoa màu của tôi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi hành động chiểu theo nguyên lý của Pháp. Sau một sự cố đặc biệt, gia đình đó nhìn tôi với thái độ tôn trọng. Tôi đã mượn chiếc xe đạp của một người đàn ông để đi mua một số vật dụng, nhưng tôi đã làm mất nó. Do vậy tôi đã mua một chiếc xe đạp mới, giống hệt như chiếc xe đạp cũ của anh ấy, và đưa nó cho anh ấy. Sau một vài ngày anh ấy trả lại tôi chiếc xe và nói với tôi rằng chiếc xe mới không tốt bằng chiếc cũ. Tôi biết rằng anh ta muốn lợi dụng cơ hội này để có được một chiếc xe đạp tốt hơn. Tôi nghĩ, “Trong Chuyển Pháp Luân, một học viên đã ủng hộ tiền cho đơn vị công tác của anh ấy để chi trả cho chiếc xe đạp trẻ em mà con trai anh ấy có được do trúng giải sổ số. Tôi cũng là một đệ tử của Sư phụ và tôi nên làm tốt hơn người trong ví dụ trên.” Do vậy tôi nói với anh ấy, “Anh cứ tự mua một chiếc xe đạp đi. Tôi sẽ chi trả  bất kể  nó có giá là bao nhiêu.” Anh ấy mua một chiếc xe đạp tốt hơn chiếc cũ, và cũng đắt tiền hơn. Tôi xử lý nó với tâm trí thản nhiên và đưa tiền cho anh ấy. Trong lòng anh này hiểu rằng Đại Pháp đã khiến cho tôi hành động như thế. Anh này làm việc trong lĩnh vực âm nhạc và thường xuyên tham gia trong các nghi lễ kỷ niệm ở nông thôn. Sự việc này để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ấy. Anh ấy thường nói về nó và bảo mọi người đừng tin những điều dối trá trên TV. Anh ấy có được một vài nhận thức về Đại Pháp.

Kể từ khi bắt đầu cuộc bức hại vào năm 1999, khắp nơi tràn ngập những lời vu khống Đại Pháp từ phía chính phủ. Mọi người hét lên với tôi, chế nhạo tôi, và nguyền rủa tôi. Em gái tôi và chồng cô ấy, đặc biệt là chồng cô ấy, thường cười nhạo tôi và không bao giờ tin Đại Pháp. Một lần khi tôi đang chở đá, tôi phải lái xe lên một con dốc. Tôi đạp phanh quá mạnh, và chiếc xe tải bị lật. Nước sôi từ động cơ chảy ra làm tôi bị thương. Tôi bị bảy hay tám vết bỏng từ thắt lưng đến chân trái, và một vết bỏng rộp lớn trên chân trái đong đưa qua lại khi tôi di chuyển. Tôi rất đau đớn. Tôi chịu đựng nó và lái xe thêm hai chuyến nữa để hoàn thành công việc của mình. Mọi người rất ngạc nhiên, bởi vì sự đau đớn đó không phải là điều mà một người bình thường có thể chịu đựng được. Các học viên Đại Pháp quả là đặc biệt.

Sau khi về nhà, tôi lấy một cây kim và đâm thủng vết bỏng rộp. Chất dịch bên trong chảy ra đầy một bát lớn. Tôi không lo lắng gì về vết bỏng nhỏ đó và bắt đầu phát chính niệm. Mỗi lần tôi phát chính niệm, chất dịch chảy ra từ vết bỏng tạo thành một vũng nước dưới chân tôi. Nó cứ chảy ra như thế trong vòng một tuần. Một ngày kia nó chuyển sang ngứa, tôi bóc ra một mẩu da to bằng cả tờ giấy , và một lớp da non mới xuất hiện. Chân của tôi đã bình phục. Những mụn nước nhỏ cũng biến mất trước khi tôi nhận thấy nó. Tôi nhớ lại ngày thứ ba sau khi chân tôi bị thương, em gái tôi cũng bị phỏng bởi ống pô khi đi xe máy. Trong suốt một tháng điều trị, cô ấy phải uống thuốc, bôi thuốc mỡ lên da và truyền tĩnh mạch. Sự tương phản rõ rệt này giữa sự hồi phục của tôi và cô ấy đã gây ấn tượng mạnh đối với chồng cô ấy, và cậu ấy đã thấy được bản chất siêu nhiên của Đại Pháp. Cậu ấy bắt đầu có được một số hiểu biết về Đại Pháp. Cậu ấy nói với tôi, “Anh à, tôi cũng sẽ tu luyện sau khi   hai  con tôi khôn lớn.” Tôi đọc cho cậu ấy kinh văn “Về hưu rồi mới tu” trong Tinh tấn yếu chỉ. Cậu ấy cười không nói gì, nhưng kể từ đó cậu ấy đã ủng hộ sự tu luyện của tôi và lên tiếng bênh vực khi có người đưa ra những nhận xét tiêu cực về Đại Pháp.

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, tất cả những gì chúng tôi nghe được là những lời tuyên truyền và tin đồn độc hại. Mặc dù tôi thấu hiểu sâu sắc trong tâm rằng Đại Pháp là chân chính nhất và tốt nhất, nhưng tôi cũng khá sợ ĐCSTQ. Nhưng rồi tôi suy nghĩ, “Làm sao tôi có thể trốn ở nhà trong khi Đại Pháp và Sư phụ đang chịu sự bất công?” Tôi nhớ lại lần đầu tôi quyết định phân phát các tài liệu giảng chân tướng, tôi mua giấy màu và hồ dán, rồi tôi về nhà viết nhiều sự thật về Đại Pháp. Tối hôm đó trời đặc biệt tối. Run rẩy vì sợ hãi, tôi đã bước ra để đặt dấu ấn của bản thân. Đó là lần đầu tiên tôi bước ra, tôi không biết nhiều đồng tu, và tôi không có bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào khác. Nhưng tôi nghĩ tôi phải dán các thông tin sự thật về Đại Pháp. Tôi sẽ không để mọi người bị lừa gạt bởi ĐCSTQ và bị chôn vùi cùng với nó. Dần dần, tôi cố làm hết khả năng để phơi bày tà ác, giảng chân tướng, và cứu độ chúng sinh.

Vào một buổi tối ngày 4 tháng Sáu, 2004, tôi thực hiện một chuyến đi từ nhà của cháu họ tôi đến một ngọn núi trong khu vực tôi, nơi có một ngôi chùa. Tôi mang theo một thùng sơn cùng với bút vẽ. Tôi đã viết rất nhiều sự thật về Đại Pháp từ chân núi lên đỉnh núi, nơi mà tôi thiền định trong một thời gian lâu. Sau nửa đêm, tôi bắt đầu đi xuống và cảm thấy thật kỳ diệu và thoải mái. Ngọn núi này là ngọn núi có độ dốc nguy hiểm nhất trong khu vực của tôi. Trèo lên xuống ngọn núi này, không ngừng nghỉ, hơn nữa lại vào đêm khuya, không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được. Chỉ với sự che chở của Sư phụ thì đệ tử Đại Pháp trong quá trình trợ Sư chính Pháp mới có thể làm được điều đó.

Tôi trở về nhà lúc trời vừa tảng sáng. Trùng hợp thay, một người bạn của tôi mời tôi đi leo núi ở ngọn núi ấy vào ngày hôm sau. Do vậy năm, sáu người chúng tôi trèo từ chân núi lên đến đỉnh. Tôi muốn nhìn thấy những chữ mà tôi đã viết trông như thế nào. Tôi là một nông dân và tôi không thường hay viết chữ, nhưng sau khi nhìn thấy những chữ mà tôi đã viết tối hôm đó, tôi rất hài lòng. Những người khách du lịch đi tới lui, bước lên các chữ: “Thế giới đang đưa Giang Trạch Dân ra tòa” mà tôi đã viết lên một tảng đại ngưu thạch trên đỉnh núi. Bạn tôi nói với nhân viên của anh ấy, “Hẳn là có nhiều học viên Pháp Luân Công từng đến đây.”

Khi một học viên và tôi đến một ngôi làng nhỏ để lắp đặt một đĩa vệ tinh thu sóng Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). Chúng tôi cần phải trèo thang lên mái nhà. Tôi vốn sợ độ cao và nghĩ rằng tôi không thể làm được việc đó, nhưng khi tôi nghĩ về NTDTV như là một Pháp khí để cứu người, tôi đã leo lên thang không chút ngần ngại và không hề ngoái lại phía sau. Đó cũng là  lúc chứng sợ độ cao của tôi chấm dứt. Ngày hôm đó tôi làm việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối mà không ăn chút gì, tuy vậy tôi không cảm thấy đói chút nào. Sau đó tôi nhận thấy dung lượng của đĩa thu sóng vệ tinh đó quá nhỏ, do đó tôi phải leo xuống để lấy một đĩa thu sóng khác có dung lượng lớn hơn và leo lên mái nhà lần nữa. Sau quá trình lắp đặt chiếc đĩa, người phụ nữ muốn trả tiền cho tôi, tôi nói, “Nếu tôi làm việc này vì tiền, tôi sẽ không chịu chấp nhận mạo hiểm như vậy. Cho dù chị đưa tôi bao nhiêu tiền đi nữa tôi cũng không làm việc đó. Tôi làm như vậy là để giúp mọi người minh bạch chân tướng và được cứu. Chị không cần phải trả tiền cho tôi đâu.”

Thực ra tôi từng e ngại về khó khăn khi lần đầu tiên tôi học cách lắp đặt đĩa vệ tinh cho NTDTV, bởi vì thậm chí tôi còn không biết cách cài đặt cho chiếc điện thoại di động của mình. Sau này tôi nghĩ Đại Pháp siêu thường như thế nào và Sư phụ sẽ ban cho tôi trí tuệ, và rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra khi tôi điều chỉnh các đĩa vệ tinh. Dĩ nhiên tôi cũng gặp nhiều khảo nghiệm giúp tôi đề cao tâm tính. Mùa đông đường xá đóng băng và tôi đã bị ngã xe nhiều lần nhưng tôi vẫn an toàn nhờ sự che chở của Sư phụ. Một lần ở trong thành phố, tôi đã bị ngã vì tôi lái xe quá nhanh. Chiếc xe và tôi lăn tròn nhiều vòng. Lúc đó một vài chiếc tắc xi chạy đến từ cả hai hướng đều dừng lại và các lái xe nhìn chòng chọc vào tôi. Tôi đứng dậy và dựng xe lên. Một người lái xe đến bên tôi và nói, “Tôi đã nghĩ là anh chết rồi. Anh có sao không? Anh có bị thương không?” Tôi cảm ơn anh ấy và nói rằng tôi không sao cả. Tôi nói trong tâm, “Cảm tạ Sư phụ.” Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua hơn mười năm sóng gió gian khổ trên con đường tu luyện của mình trong thời Chính Pháp.

Tôi nên đề cập đến một câu chuyện nữa. Một trong những người hàng xóm của tôi bị bệnh ung thư. Gia đình cô ấy đã tiêu hết tất cả số tiền dành dụm của họ và cô ấy vẫn không khỏi bệnh. Cuối cùng, các bác sĩ dừng việc điều trị cho cô ấy. Cô ấy phải về nhà chờ chết. Gia đình cô ấy tuyệt vọng và đau buồn. Tôi nói cô ấy hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Cô ấy không tin vào hiệu quả của việc đó. Không mệt mỏi, tôi nói với cô ấy nhiều lần. Một ngày, tôi tình cờ đi ngang qua nhà cô ấy và thấy cô ấy đang ngồi trong sân với đầu rủ xuống. Tôi nghĩ tôi sẽ cố thử một lần nữa, để sống thật không dễ dàng gì, đặc biệt là những người nông dân Trung Quốc, họ phải chịu đựng rất nhiều. Do đó tôi nói với cô ấy, “Hãy thử niệm câu ấy với lòng tôn kính. Việc điều trị thuốc men sẽ làm cho cô tốn tiền và điều này thì không mất chi phí nào cả. Tôi đã từng lừa ai chưa? Tôi là người như thế nào?”

Trong làng, tôi được mọi người xem là người thật thà và đáng tin cậy. Một lần khi cảnh sát bắt cóc tôi bởi vì tôi tập Pháp Luân Công, hàng trăm người dân trong làng đã cùng ký tên vào một bản kiến nghị nhằm bảo lãnh cho tôi. Họ nói rằng tôi là một người tốt chỉ vì tập Pháp Luân Công mà bị bắt, sau đó ĐCSTQ dường như thật sự bị kết tội. Do đó khi tôi nói với cô ấy, cô ấy đã gật đầu và đồng ý thử.

Một vài ngày sau, cô hàng xóm của tôi gửi cho tôi một tin nhắn, nói tôi sang bên nhà cô ấy. Khi tôi bước vào nhà cô ấy, cô ấy nói, “Thế là, bệnh viện không thể chữa khỏi cho căn bệnh của tôi. Tôi muốn tập Pháp Luân Công.” Sau đó cô ấy thậm chí không thể mở mắt, do vậy tôi đã nói cô ấy nghe các bài giảng của Sư phụ trước tiên. Mười ngày sau, dần dần cô ấy đã có thể mở mắt. Tôi bắt đầu dạy cô ấy tập 5 bài công pháp và chúng tôi tiếp tục như vậy. Tôi cũng giúp cô ấy học Pháp. Cô ấy đồng ý với những điều Sư phụ giảng. Sức khỏe của cô ấy được cải thiện hàng ngày. Một ngày nọ tại nhà tôi, tôi mời cô ấy một lát dưa hấu ngọt. Cô ấy không dám ăn nó vì sợ rằng thức ăn ngọt sẽ làm cô ấy ốm. Tôi nói, “Hãy đến đây và ăn nó. Kể từ bây giờ, thức ăn ngọt không còn làm cô bị ốm nữa đâu.” Một cách hoài nghi, cô ấy đã ăn lát dưa hấu. Ngày hôm sau tôi hỏi cô ấy lát dưa hấu đó có làm cô bị ốm không. Cô nói rằng lát dưa hấu ngọt đó thực sự không hề làm cô bị ốm! Một vài ngày sau, tôi nhìn thấy cô ấy đang đi dạo với một cây gậy. Tôi cảm thấy chiếc gậy không thật sự phù hợp với cô, do đó tôi nói cô ấy hãy ném chiếc gậy đó đi. Cô ấy hỏi, “Nhỡ tôi ngã thì sao?” Tôi trả lời, “Cô vẫn không tin Sư phụ sao?” Cô ấy đã ném chiếc gậy đi. Không lâu sau khi cô ấy bắt đầu đi lại mà không có chiếc gậy, cô ấy đã hoàn toàn hồi phục. Tôi hiểu trong tâm rằng không phải những lời nói của tôi đã giúp chữa lành căn bệnh của cô ấy. Chính Sư phụ đã cứu cô ấy. Một đệ tử chỉ có thể có mong muốn và thực sự điều đó là do Sư phụ làm.

Không có Sư phụ truyền Đại Pháp, tôi thậm chí không biết lúc này mình đang ở đâu. Tôi chỉ có thể cảm tạ ân Sư, cảm tạ từ bi vĩ đại của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/8/平凡之中见殊胜-245076.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/27/127710.html
Đăng ngày 20-09-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share