Bài viết của Như Ý, một đệ tử ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 10-08-2011] Tôi năm nay 56 tuổi, là một giáo sư, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 12 tháng 5 năm 1997. Sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp liên tục triển hiện trong quá trình tu luyện của tôi. Một tháng sau khi bắt đầu tập, tôi nhìn thấy những Pháp Luân nhiều màu sắc, to như bánh xe ô tô, bay ra từ dưới nách mình trong một đêm. Hai tháng sau khi bắt đầu tập, tôi bắt đầu đeo một huy hiệu Pháp Luân. Một đêm, tôi mơ thấy Sư Phụ đưa tôi lên con thuyền Pháp, leo chiếc thang dẫn lên trời, và vượt qua Thiên Hà. Nhiều người ngã xuống sông trong lúc vượt qua, và họ đã không nổi trở lại. Sư Phụ hỏi tôi xem tôi có dám đi qua không. Tôi nói tôi có. Ngay khi tôi thử vượt qua, tôi đã chìm xuống dòng sông. Tôi biết chắc hẳn mình sẽ chết, nhưng Sư Phụ đã dùng ngón trỏ tay phải để kéo tôi lên. Tôi đã được cứu! Sau đó Sư Phụ cho tôi xem một cơ thể trong suốt (tịnh bạch thể). Sư Phụ chỉ cho tôi xem nhiều điều phi thường. Từ đó, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách vững chắc và tinh tấn truyền bá Đại Pháp. Hầu hết học sinh của tôi và các phụ huynh, bạn bè và gia đình tôi đều đang tu luyện.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, cuộc bức hại bắt đầu. Tôi cảm thấy nhiệm vụ của tôi là phải bảo hộ Đại Pháp. Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện nhiều lần và chia sẻ nhận thức với các đồng tu. Tôi cũng khuyến khích tất cả họ đi thỉnh nguyện ở Bắc Kinh. Tôi muốn chia sẻ một vài tình huống kỳ diệu đã xảy ra trong 12 năm Chính Pháp vừa qua.

Vài suy nghĩ về “kim chung trạo” và “thiết bố sam

Vào ngày 26 tháng 11 năm 2000, tôi đến Bắc Kinh lần thứ hai cùng các đồng tu, và tôi đã mang theo ba biểu ngữ. Chúng tôi mở tấm biểu ngữ đầu tiên, có ghi “Chân – Thiện – Nhẫn” trên Quảng trường Thiên An Môn, và công an đã lấy nó đi. Họ đẩy chúng tôi vào một chiếc xe. Tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ và mở tấm biểu ngữ thứ hai, “Pháp Chính Nhân Gian.” Chiếc xe đi quanh một nửa quảng trường, và nhiều người đã nhìn thấy biểu ngữ. Nhiều đệ tử trên quảng trường đã chạy theo sau tấm biểu ngữ. Cảnh tượng đó rất thiêng liêng. Một chiếc xe khác đã dừng chiếc xe tôi đang ở trong lại. Các nhân viên cảnh sát trong xe rất tức giận và lấy dùi cui đánh tôi. Đầu tôi bắt đầu chảy máu và máu chảy xuống tai tôi. Lúc đó, tôi nghĩ về “kim chung trạo” và “thiết bố sam” mà Sư Phụ đã giảng ở bài giảng thứ sáu trong Chuyển Pháp Luân. Sau đó tôi nghĩ tôi có thể dùng chúng để che thân thể của mình. Ngay lập tức tôi không cảm thấy đau. Suốt dọc đường, tôi đã hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!

Cuốn sách Đại Pháp không thể bị lấy đi

Công an đã bắt tổng cộng 78 học viên và đưa chúng tôi đến Phòng công an quận Phòng Sơn, sau đó chia chúng tôi ra thành nhóm. Tôi bị đưa đến khu Đại Thạch Kiều ở thị trấn Lưu Liễu. Có một khoảnh sân bị hoàn toàn che kín. Công an tra hỏi chúng tôi xem chúng tôi là ai, nhưng chúng tôi từ chối không trả lời. Họ lục soát người chúng tôi ba lần. Tôi giấu một cuốn sách Đại Pháp trong túi áo. Tay của họ đã chạm vào cuốn sách, nhưng tôi đã nghĩ, “Ta là thần; không ai có thể nhìn thấy cuốn sách, cũng không thể lấy cuốn sách đi ngay cả khi chạm vào nó.” Họ đã không tìm thấy cuốn sách của tôi.

Tôi nói chuyện với vài lính canh về Pháp Luân Đại Pháp. Những lính canh được tuyển dụng tạm thời ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Họ nhận thức rất nhanh. Một trong số họ nói anh ta cũng muốn đến Quảng trường Thiên An Môn để hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một người khác nói với anh ta, “Đừng có dại dột. Họ sẽ bắt cậu.” Cậu thanh niên đó nhìn vào tôi và nói, “Tại sao chị ấy vẫn đi? Nếu chị ấy không sợ, tôi cũng không sợ.” Sau đó cậu ta nói, “Sẽ thật tuyệt nếu tôi có một cuốn sách Đại Pháp, tôi thật sự muốn đọc.” Tôi hỏi cậu ta xem cậu ta có thật sự muốn đọc không. Cậu ta trả lời có, nhưng không có cách nào có được sách. Tôi bảo cậu ta quay về phía tôi, sau đó nhanh chóng lấy sách ra khỏi túi áo của tôi. Tôi cho cậu ta mượn cuốn Chuyển Pháp Luân trong một đêm. Cậu ta dành cả đêm đọc và trả lại tôi vào sáng hôm sau. Cậu ta nói sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Nhìn thấy cậu ta nhận ra chân tướng, nước mắt rơi xuống má tôi. Tôi biết cậu ta đã được cứu.

“Gần đây một học viên Pháp Luân Công đã vượt qua bức tường lớn và trốn thoát”

Công an đã chuyển mấy người chúng tôi, những người không chịu khai ra tên, quay trở lại Phòng công an quận Phong Sơn. Tôi đã giảng chân tướng cho hai công an, và họ đã hiểu ra chân tướng. Một trong số họ hát cho tôi hai bài, sau đó nói với tôi rằng một học viên Pháp Luân Công đã vượt qua bức tường lớn và trốn thoát vài ngày trước đây. Tôi lập tức hiểu ra rằng Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi thông qua lời nói của anh ta rằng tôi phải về nhà ngay.

Khi chúng tôi đến, tôi cẩn thận nhìn xung quanh. Chúng tôi ở trong một khoảnh sân được bao bọc kín đáo, trong một khoảnh sân khác: khoảnh sân bên ngoài là khu tổ hợp của Phòng, khoảnh sân bên trong là trại giam. Tôi quyết tâm rằng: dù thế nào, tôi cũng phải trốn thoát. Vào lúc 9 giờ tối, công an cho chúng tôi đi vệ sinh. Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau nhà vệ sinh, vì có lính canh ở phía trước cổng. Tôi chờ nhiều lượt và tiến đến gần cổng. Lính canh lùng sục và đã tìm ra tôi. Chúng còng tay năm đồng tu khác vào các cây và còng tay tôi vào khung cửa sổ. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang để tôi biết là nên trốn qua bức tường, không phải qua cổng. Chắc chắn tôi sẽ có thể trốn thoát.

Một cơn gió nâng tôi qua khỏi bức tường

Tôi nhớ lại Sư Phụ đã giảng trong bài giảng thứ chín trong Chuyển Pháp Luân, “Đối với người luyện công mà xét, thì ý niệm chỉ huy công năng người ta để thực hiện các việc.” Sau đó tôi chỉ thị suy nghĩ của mình nới lỏng còng tay, để tôi có thể tháo được nó ra. Khi tôi đã sẵn sàng, lính canh đi xem TV. Tôi nhanh chóng chạy về phía bức tường, bức tường rất cao. Đột nhiên tôi cảm thấy tôi cần quay lại, nên tôi quay lại nơi tôi bị còng tay. Ngay sau đó, một nhóm lính canh ra khỏi căn phòng gần bức tường. Họ chuẩn bị đi đến chợ đêm để ăn đồ nướng trước giờ tuần lúc 11 giờ đêm. Tôi biết rằng Sư Phụ đã giúp tôi, nếu không họ đã tìm thấy tôi gần bức tường rồi.

Khoảng 10 giờ 30 tối, với lòng tin vững chắc vào Sư Phụ và Đại Pháp, tôi chạy về phía bức tường lớn. Vài lính canh vẫn ở trong căn phòng gần bức tường – tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện và họ có thể nhìn thấy tôi qua cửa sổ. Tôi không hề sợ, cố hai lần để trèo lên, rồi lần thứ ba, tôi khẽ kêu, “Sư Phụ, xin hãy giúp con!” Tôi cảm thấy một cơn gió nhẹ nâng tôi lên bức tường. Tôi ngồi trên bức tường. Phía trên bức tường có gắn mảnh kính vụn để ngăn tù nhân trốn, nhưng chỗ tay của tôi bám vào không hề có mảnh kính vỡ nào. Tôi nhảy xuống phía kia của bức tường, rơi xuống một con mương đầy bùn. Tôi leo lên khỏi con mương và chạy về phía trước, đến một hàng rào điện trên đường. Tôi nói, “Sư Phụ, làm thế nào lại có một trở ngại khác nữa?

Tâm tôi vẫn tĩnh. Tôi nghĩ tôi nên men theo hàng rào. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một đoạn bị rách rộng khoảng chín mét, hướng thẳng ra một ngã tư tới một con phố bên ngoài. Tôi trốn thoát dễ dàng, biết rằng Sư Phụ đã mở hàng rào điện cho tôi. Tôi nhìn vào bầu trời đầy sao, chắp tay hợp thập, và nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi cúi đầu lạy Sư Phụ vĩ đại của chúng ta!

Xe cảnh sát đi qua tôi

Tôi có nghe thấy tiếng lính canh hò hét và còi báo động hú lên từ xe cảnh sát. Tôi đang nằm sấp trong con mương trên phố đằng sau những bụi rậm. Tôi nghĩ trong đầu, “Ta có khả năng tàng hình; không ai có thể nhìn thấy ta.” Xe cảnh sát đã đi qua và không hề nhìn thấy tôi. Tôi đứng dậy, đi qua sân của một ngôi trường, qua vài khu rừng cây và một cánh đồng ngô, và tìm thấy một căn nhà có sáng điện. Tôi đã đi suốt ba tiếng đồng hồ và trước đó đã tuyệt thực trong hai ngày: tôi không còn sức lực nữa.

Khi một đôi vợ chồng già tìm thấy tôi, tôi kể với họ về chuyện xảy ra. Họ bị sốc. “Cháu này, có hai lính gác ở trong khu này, và họ sẽ bắt bất cứ người nào bảo vệ học viên Pháp Luân Công và tống tiền người đó. Cháu phải đi khỏi đây trong sáng mai.” Khi biết rằng tôi đã không ăn gì trong hai ngày, họ nấu chút đồ ăn cho tôi.

thiên mục của tôi nhìn thấy hai trạm kiểm tra

Tôi đã hứa sẽ đi khỏi sau bữa ăn sáng. Nhưng trong lúc chợp mắt, thông qua thiên mục tôi nhìn thấy hai trạm kiểm tra được dựng nên để bắt tôi, và tôi bị bắt ở trạm thứ hai. Tôi nói với cặp vợ chồng già những gì tôi nhìn thấy. Họ bảo tôi ở lại, nói rằng nếu bọn lính canh đến lục soát, họ sẽ nói tôi là cháu của họ từ thành phố Định Châu, tỉnh Hà Bắc. Họ bảo tôi nằm xuống và không cử động. Tôi làm theo lời họ. Ngay sau đó lính canh đến. Bà cụ già nói rằng tôi đang bị cúm.

Ngày hôm sau, tôi giúp bà cụ làm việc nhà và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cặp vợ chồng già nói, “Pháp Luân Công thật tốt! Nếu cháu không nói với chúng ta, chúng ta sẽ vẫn nghĩ cháu giống như những gì mô tả trên báo đài. Đó toàn là lừa dối!” Tôi quyết định sẽ đi sớm vào sáng hôm sau. Bà cụ đưa tôi một ít quần áo của bà để tôi mặc và khuyên tôi nói với mọi người rằng tôi đang đi đến Thành phố Trác Châu để nhập hàng. Bà cụ đã không ngủ chút nào cả đêm đó. Bà làm bánh bao cho tôi, và gọi một lái xe ba bánh cho tôi. Bà nói với tôi ở trên xe ba bánh cho đến khi gặp xe buýt.

Tôi đã khóc khi chia tay cặp vợ chồng già tốt bụng. Tôi để lại cho họ 50 nhân dân tệ. Họ nói chúng tôi là một nhà, và bảo tôi lần sau đến Bắc Kinh thì ghé qua. Sau khi về nhà, tôi đã gửi 1000 tệ để tỏ lòng biết ơn sự giúp đỡ của họ. Họ khóc qua điện thoại và nói đệ tử Pháp Luân Công thật tử tế!

Tháng trước, một học viên Pháp Luân Công đột nhiên biến mất trên sân

Một tháng sau, khoảng gần tết Nguyên Đán 2001, tôi lại đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi lại bị bắt và bị đưa lên xe cảnh sát. Tôi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” nhiều lần. Công an nhận ra tôi. Họ hỏi tại sao tôi quay lại. Tôi nói với họ, “Chừng nào sự trong sạch của Đại Pháp chưa được phục hồi, tôi vẫn sẽ đến Bắc Kinh.” Họ hỏi tôi làm sao trốn thoát được lần trước. Tôi nói với họ tôi bay qua tường và bước đi khỏi đó. Công an cười tôi. Các học viên bị dẫn đến khu Phong Sơn. Tôi vẫn giảng chân tướng suốt dọc đường đi. Khi chiếc xe dừng lại trên đường cao tốc, tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ và hô to, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!

Sau khi đến Phong Sơn, tôi bị đưa đến một trại giam. Ở đó có khoảng 40 học viên Pháp Luân Công và hai nghi phạm trong một phòng lớn. Một nghi phạm nói rằng một học viên Pháp Luân Công đã đột nhiên biến mất tháng trước. Lính canh lùng sục khắp nơi nhưng không tìm thấy. Họ đoán học viên đó có công năng đặc dị “độn thổ.” Tôi nói với người đó rằng tôi là người đã trốn thoát tháng trước. Mọi người đều ngạc nhiên và hỏi tôi làm thế nào trốn thoát. Tôi đã kể với họ về những điều kỳ diệu của Đại Pháp.

Còng tay của 19 học viên cùng bật mở trong một ngày

Các đồng tu bị giam giữ trong trại đã thảo luận và nhất trí rằng chúng tôi cần chứng thực Pháp bằng cả sinh mệnh của mình, rằng chúng tôi sẽ ngừng ăn và tuyệt thực. Các học viên có chính niệm mạnh mẽ và cùng chung một nhận thức. Lính canh đã còng tay và xích chúng tôi lại. Họ còng chặt đến mức cổ tay chúng tôi bị cắt, gây phồng rộp và những vết thương mưng mủ ở một số người. Tuy nhiên chúng tôi đã không màng đến sống chết và tiếp tục tuyệt thực. Lính canh điều động lực lượng từ Hội Chữ thập Đỏ để bức thực chúng tôi. Sau khi tuyệt thực được tám ngày, tôi nói với lính canh rằng một người thường đã đói đến chết rồi, nhưng trông tôi vẫn đầy năng lượng và hồng hào. Lính canh đã phải gật đầu đồng ý. Để tỏ sự kính phục, họ không quấy rầy khi tôi đọc Pháp của Sư Phụ cho các đồng tu khác trong phòng giam của tôi. Người tù nhân phụ trách phòng giam đã lấy sách Đại Pháp của tôi, nhưng tôi đã lấy lại sách sau khi giảng chân tướng. Mỗi ngày, tôi đều đọc sách Đại Pháp cho những người khác.

Một ngày, tất cả còng tay của 19 người chúng tôi đột nhiên bật mở. Một tù nhân là một nghi phạm đã báo cáo việc này cho lính canh. Họ đã không thể tin nổi. Họ đoán rằng chúng tôi hẳn đã dùng đinh hay ghim để phá khóa còng. Họ vặn tay của chúng tôi về phía sau và còng chặt hơn lần trước. Họ nói nếu chúng tôi có thể mở khóa một lần nữa, họ sẽ tin vào công năng của Pháp Luân Công. Tôi chỉ kéo chiếc còng của mình sang trái rồi sang phải vài lần và chiếc còng lại bật mở. Không lính canh nào dám bàn cãi gì nữa. Sau 17 ngày tuyệt thực, tất cả học viên chúng tôi đều được thả vô điều kiện.

Sáu trục trặc xảy ra cùng một lúc với xe cảnh sát

Trong khoảng 10 năm qua, tôi cũng đã phạm phải những sai lầm và đi chệch hướng trong con đường tu luyện. Tất cả những điều này làm cho tôi hối tiếc khi tôi nghĩ đến sự từ bi và bảo hộ của Sư Phụ. Sư Phụ đã luôn hướng tôi quay lại con đường Chính Pháp thần thánh, đã luôn giúp tôi nhận thức về những Pháp lý một cách đúng đắn, và ban cho tôi trí huệ vô hạn. Trong khi làm ba việc, tôi đã dùng những công năng khác nhau mà Sư Phụ ban cho, bao gồm: ngạnh khí công, khinh công, công năng ban vận, tàng hình công, định công, tha tâm thông, hô phong hoán vũ, v.v.. Vì thế những người khác đã bị thuyết phục bởi sự vĩ đại của Đại Pháp, và vài người đã bắt đầu tu luyện.

Thường xảy ra tình huống là khi sử dụng công năng để chứng thực Pháp, mọi việc diễn ra để người thường thấy rằng mọi việc xảy ra đúng như ý nguyện của chúng tôi. Ví dụ, trên đường đến trại giam, tôi nghĩ và tự nói với mình rằng đó không phải là nơi tôi nên đến. Chiếc xe cảnh sát liền gặp sáu trục trặc: cả bốn bánh đều có nhiều lỗ thủng, dây điện bị cháy, và đường dẫn nhiên liệu bị nứt. Công an hỏi tôi xem tôi có phát công để gây ra những việc đó không. Tại tòa, tôi đã tự bào chữa cho mình và nói, “Tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn không có gì là sai. Xét xử một học viên sẽ xúc phạm đến trời.” Tôi chưa nói hết câu thì sấm chớp đã bao phủ phiên tòa. Bão sấm chớp kéo dài hai giờ đồng hồ, trùng lặp với thời lượng của phiên xét xử, mà cách đó 3 mét thì không có hạt mưa nào. Tôi nói với công an và nhiều người trong hệ thống luật pháp, “Đây thật sự là một sự việc thần thoại. Đây là điều mà các ông có thể kể lại cho con cháu trong bữa tối vì các ông đều đã trực tiếp chứng kiến.

Năm nay, khi tôi về quê để phát tài liệu giảng chân tướng, trời mưa to suốt một ngày. Còn tệ hơn nữa khi sương mù che hết tầm nhìn. Tôi nhìn lên trời và nói, “Trời nên dừng mưa lại, đệ tử Đại Pháp đang cứu chúng sinh, ông nên đóng vai trò tích cực và hỗ trợ.” Mưa lập tức dừng lại. Những đám mây tan đi, và trời lại nắng. Sau đó một con chó bắt đầu sủa. Tôi bảo nó im lặng. Nó ngồi im không di chuyển. Tôi đi xuống phố và những con đường nhỏ để phát tài liệu giảng chân tướng mà không bị phát hiện. Khi có quá nhiều nơi để phát, tôi nhờ người lạ giúp tôi phát. Bất kỳ ai muốn gây rối, tôi đơn giản chỉ cần định họ lại tại chỗ và khi xong việc lại trả lại trạng thái bình thường cho họ. Vào buổi tối, những ngôi sao sà xuống chiếu sáng đường cho tôi. Những cuốn sách nhỏ mà tôi mang đi phát ra ánh sáng vàng theo tay tôi. Cơ thể tôi cũng phát ra ánh sáng. Tôi cảm thấy Sư Phụ đang ở ngay bên cạnh. Chư Thần trên trời và dưới đất đều giúp đỡ tôi.

Nói chung, trong quá trình Chính Pháp, tôi đã nhận thức sâu sắc rằng mỗi một câu nói mà Sư Phụ giảng cho chúng ta đều là một chân lý của vũ trụ. Pháp là công. Và công chính là Pháp. Chỉ cần chúng ta tin vào Sư Phụ và tin vào Đại Pháp, phần thần của chúng ta sẽ triển hiện. Cho phép tôi tỏ lòng tôn kính đến Sư Phụ và thể hiện lòng biết ơn của tôi: “Sư Phụ! Ngài đã ban phúc cho chúng con trong khi phải chịu đựng hết thảy khó khăn.” Tôi phải tinh tấn tiến bước với sự tinh tấn hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/10/只要深信大法就无所不能-236734.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/31/127775.html
Đăng ngày 21-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share