Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Canada

[MINH HUỆ 19-08-2024] Tôi và chồng sinh được hai cô con gái, con gái nhỏ đang học tại trường Đại học Phi Thiên, cũng là một diễn viên thực tập diễn tấu âm nhạc Shen Yun. Nói về chuyện con gái tôi vì sao khi ấy lại lựa chọn trường Phi Thiên cũng như vì sao vợ chồng tôi lại đưa con đến Phi Thiên, thì còn phải nhắc đến một câu chuyện nữa cách đây hơn 20 năm.

Duyên khởi

Con gái tôi nhỏ từ nhỏ đã rất thông minh, ngoài trừ việc học hành rất dễ dàng đạt được điểm A, còn biết lắm trò để đối phó với sự quản giáo của bố mẹ và người lớn trong nhà; con bé thiện lương, nhưng rất nghịch ngợm, nhiều lúc cũng khiến cả nhà phát khùng. Có lần, con bé chọc con lớn đến phát tức, con lớn liền chạy đến mách tôi, nhưng lại không có chứng cứ, chỉ có thể nói với tôi: “Nói ví dụ thế này, con là cảnh sát, con biết rõ nó ở đó làm việc xấu, nhưng cũng không bắt được.”

Nhất là sau khi mẹ tôi sang Canada đoàn tụ cùng chúng tôi, xung đột của hai đứa trẻ liên tục gia tăng.

Mẹ tôi khi ở trong nước là giáo viên ưu tú trong một môi trường có tỷ lệ học sinh trúng tuyển cấp học tiếp theo cao nhất trên cả nước. Mẹ tôi đi đến đâu cũng là người được người khác tôn trọng; bản thân bà cũng là người vô cùng chú trọng truyền thống, trong nhà, để dạy dỗ chị em chúng tôi, thậm chí mẹ còn cho ăn đòn, nên chúng tôi từ trước đến nay chưa dám làm trái, lại càng không dám cãi lại.

Thế nhưng con gái nhỏ lại lớn lên ở Canada, trường học nhồi nhét rằng con người là bình đẳng, hơn nữa từ nhỏ mồm miệng lanh lợi, nói theo kiểu của mẹ tôi là: “Con nói nó một câu, nó có mười câu ở đó đợi con.” Không được cãi lời? Đến cả cái khái niệm cãi lời ấy tôi cũng không biết làm sao để giải thích rõ cho con nữa.

Còn nhớ có lần, mẹ tôi đang ăn anh đào, hai đứa cháu gái không biết vì chuyện gì lại bắt đầu tranh chấp, mẹ tôi nổi giận, cắn trúng hạt anh đào, bị gãy luôn nửa cái răng.

Sự việc kiểu thế này nhiều không kể xiết, khiến tôi thật không biết làm sao. Tôi không nổi giận vì con gái như mẹ tôi, nhưng tôi không có cách nào để giúp con hiểu được nội hàm của chữ Hiếu này trong văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Những lo ngại khi chọn trường cho con

Những ngày tháng như thế cũng mất đến vài năm, cuối cùng đến khi con gái nhỏ vào đại học, tôi vui mừng vì cuối cùng mâu thuẫn của hai đứa coi như tạm thời được hòa hoãn rồi.

Khi ấy, con tôi không có nhiều lựa chọn, trường đại học âm nhạc ở Mỹ lại nhiều hơn, nhưng học phí đều khoảng 500.000 đô la, rồi cả tiền sinh hoạt mỗi năm cũng hơn mấy chục ngàn đô, gia đình chúng tôi thật sự không thể gánh nổi; rất nhiều trường đại học âm nhạc ở Châu Âu tuy được miễn học phí, nhưng nếu không phải là tiền sinh hoạt cao, thì cũng là phải học từ đầu một môn ngoại ngữ.

Hơn nữa, có một việc khiến tôi lo lắng hơn nữa, ấy chính là, sau khi con gái rời khỏi nhà, không có người thân bên cạnh nhắc nhở, đối diện với xã hội phức tạp nhường ấy liệu có thể chống lại những dụ hoặc, có thể phân rõ thị phi, có thể giữ vững tâm thuần tịnh hay không. Bạn bè quanh tôi có con cái học đại học, tôi liền đến tìm hiểu tình huống của họ. Nhưng phản hồi nhận được đều là: Sự lo ngại của cô không phải không có đạo lý. Có người thậm chí còn lấy mình ra làm gương, những điều này khiến tôi lo lại thêm lo.

Tính tới tính lui, cuối cùng chúng tôi chọn hai trường đại học ở Canada, một lựa chọn nữa là Đại học Nghệ thuật Phi Thiên. Đại học Nghệ thuật Phi Thiên tuy là ở Mỹ, nhưng học phí và tiền ký túc xá đều được miễn phí, còn được thực tập ở Đoàn Nghệ thuật Shen Yun, mỗi năm còn được đi lưu diễn vài tháng tại các nhà hát hàng đầu thế giới. Cơ hội như thế đối với một đứa trẻ học nghệ thuật mà nói, thật sự hiếm có, chưa kể khi thực tập, còn được trợ cấp chút thù lao. Ngoài ra, con gái của một người bạn của tôi cũng đang học tại đây, con của cô ấy và con tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dù là bạn tôi hay con gái của cô ấy đều hết lời khen ngợi ngôi trường này. Nghe cô ấy kể, tôi đã cực kỳ yên tâm, bản thân con tôi cũng sinh lòng mong đợi.

Nhưng vì trường Phi Thiên còn khá mới, không rõ trình độ các giáo viên chuyên ngành và trình độ chuyên môn của trường ra sao, nên tôi lại thấy một trường đại học khác ở Canada mà con chọn tốt hơn, con gái tôi liền bắt đầu do dự.

Buông xuống tảng đá trong tâm

Tháng Ba năm ấy, Shen Yun đến địa phương tôi biểu diễn, đúng vào kỳ nghỉ xuân, vì thiếu người, đơn vị tổ chức đã tìm đến đề nghị con tôi làm tình nguyện viên, con gái tôi vui vẻ nhận lời. Trước việc con gái sảng khoái đồng ý như thế, tôi có chút ngạc nhiên, phải biết rằng loại công việc ấy khá đơn điệu và buồn tẻ, mà tính con bé lại thích những thứ mới mẻ, thách thức. Thế nên tôi phải xác nhận lại với con bé, “Con có làm được thật không?” Con bé nói, “Những chuyện khác con làm không nổi, việc này thì con làm được, con muốn làm.”

Mấy ngày đó, trừ lúc ở nhà ngủ, phần lớn thời gian con đều chạy tới đó. Đến ngày khai màn, con bé cũng vào xem biểu diễn, năm ấy Shen Yun đã diễn mười buổi tại Vancouver, con tôi đã xem hết tám buổi.

Sau này, con gái nói với tôi, âm nhạc của Shen Yun khác với những loại âm nhạc thông thường khác, lúc mới mở màn vẫn chưa có cảm giác gì lắm, nhưng càng nghe càng thích nghe, thậm chí khi làm những việc khác, vẫn còn như văng vẳng bên tai. Nghe nhiều rồi, đến những tư tưởng bất hảo vốn có cũng đã biến mất, con người trở nên vui vẻ khoáng đạt, cảm thấy như tương lai thật rạng ngời.

Tôi từng nghe nói Thuấn làm “Đại Thiều”, bình định sự nổi loạn của Tam Miêu, không dựa vào thiên binh vạn mã, mà chỉ dựa vào âm nhạc. Khổng Tử nói, nghe nhạc “Thiều” mà ba tháng không biết đến mùi vị của thịt. Trước đây, đọc những câu chuyện này, tôi luôn cảm thấy không dám mơ tưởng đến, nghe con gái nói thế, mới biết lực lượng của âm nhạc là không thể lường được.

Những ngày tháng sau đó, con gái bận rộn làm các video diễn tấu, chuẩn bị các tài liệu mà nhà trường yêu cầu để ghi danh. Sau đó, ba trường đại học mà con tôi nộp đơn, đều thông báo đậu, cũng đều có học bổng. Nhưng sau khi phỏng vấn với trường Phi Thiên, cuối cùng con gái nhỏ đã chọn Phi Thiên. “Con thích trường Phi Thiên”, con gái nói với các giáo viên chuyên ngành của mình, “nơi ấy hệt như tiên cảnh vậy.”

Sau khi nhập học, con gái thường hay gọi điện thoại cho tôi, kể cho tôi nghe về người bạn mới mà con bé vừa mới kết giao. Đương nhiên, rời khỏi gia đình, đối diện với một hoàn cảnh lạ, cùng với tính thử thách của sự chuyên nghiệp, tôi cảm nhận được áp lực của con là rất lớn, nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được tình yêu sâu đậm của con bé dành cho Phi Thiên cùng những giáo viên, bạn bè nơi đây.

Trong giao thiệp, những vấn đề thể hiện ra ở gia đình, tôi nghĩ sẽ vẫn có, thế nên thỉnh thoảng tôi vẫn nghe con gái kể với tôi đã có mâu thuẫn với bạn học nào đó, chỉ là, cuối cùng vẫn có thể giải quyết khá tốt đẹp. Tôi cảm nhận thấy con gái đã bắt đầu biết tìm vấn đề của bản thân rồi, chứ không phải chỉ nhìn thấy cái sai của người khác.

Ba tháng sau, tôi cùng mẹ sang Mỹ thăm người thân, thuận tiện thăm con gái nhỏ. Ba tháng không gặp, con bé từ một người tùy hứng, hay nhõng nhẽo đã biến thành một đại cô nương biết lễ nghĩa, hiểu tiến thoái, gặp chuyện biết nghĩ cho người khác, sự thay đổi của con khiến tôi và mẹ nhìn bằng ánh mắt khác, mẹ tôi cảm động đến suýt rơi lệ. Nói đến những thay đổi của con bé, chính bản thân con tôi cũng không ngăn được nước mắt, con gái nói với tôi, cảm ơn mẹ vì khi ở nhà đã luôn yêu cầu con phải học đạo lý Chân-Thiện-Nhẫn, mẹ bảo con niệm, khi ấy con không hiểu nổi, nhưng hiện giờ con đã hiểu rồi, nếu không phải mẹ khi ấy đã nghiêm khắc yêu cầu con, con của hiện tại cũng không biết đã trở thành bộ dạng thế nào nữa rồi.

Phân tích về việc vì sao lại có những thay đổi lớn đến thế, con gái nói: Trước đây, dù cũng đang học các đạo lý Chân-Thiện-Nhẫn, thế những khi gặp việc cụ thể, trong tâm vẫn thấy mất cân bằng, các bạn xung quanh cũng bảo con rằng như thế không công bằng, nên con rất ít khi nghĩ đến cảm nhận của người khác. Thế nhưng tại Phi Thiên, ai ai cũng đều học các kinh sách của Pháp Luân Công, đạo lý trong sách mọi người đều biết, nếu hôm nào con cảm thấy ủy khuất, các bạn đều sẽ khuyên nhủ, đứng ở góc độ của người khác mà nghĩ nhiều hơn, cần Chân-Thiện-Nhẫn mà, nghĩ như thế thì không còn tức giận nữa. Dần dần con gái biết rằng việc đề cao phẩm chất bản thân qua tu luyện đối với một người mà nói là rất quan trọng, mà loại cảm giác đề cao này cũng khiến con bé cảm thấy tốt đẹp vô tỷ.

Đến giờ, nỗi lo nơm nớp ấy của tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.

Trưởng thành

Mấy năm sau đó, lịch trình một ngày của con gái kín mít, ngoài việc hoàn thành chương trình học đại học chính khóa, con còn phải làm bài tập, mấy tháng đi lưu diễn, thời gian gấp rút, người mệt mỏi. Nhưng đồng thời với đó, thế giới quan của con bé lại được mở mang, mở rộng tấm lòng, đã không còn là tiểu nha đầu khi xưa nữa rồi.

Kỳ nghỉ hằng năm của con gái rất ngắn, nhưng lần nào con cũng về thăm hỏi lại các giáo viên chuyên môn ngày xưa. Thật ra, những giáo viên này vốn cũng đều là những nhà âm nhạc có tiếng. Nhớ có lần, một người giáo viên sau khi nghe nói con gái tôi gần đây có một buổi diễn tấu, đã nói với con tôi, ông ấy không ngờ rằng con bé lại tiến bộ lớn đến vậy.

Khi lại nói về chuyện năm đó vì sao con tôi chọn trường Phi Thiên, con gái nói con thật sự muốn trở thành một nghệ thuật gia của Shen Yun. Tôi còn nghe con gái nói những lời như nói với người thầy từng dạy violin cho con bé, rằng tại Trung Quốc có hàng trăm học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến tan nhà nát cửa, thậm chí bị thu hoạch nội tạng, gia đình con cũng từng bị bức hại ở Trung Quốc. Con thích đàn violin, nhưng không dám tưởng tượng sẽ là người chơi trong đoàn Shen Yun, vì chỉ có đoàn Shen Yun mới đưa chân tướng Pháp Luân Công ra thế nhân, chỉ khi người thế gian đều biết đến chân tướng, thì mới có thể giảm nhẹ mức độ chịu nhận bức hại của các học viên Pháp Luân Công cho đến khi kết thúc, đây mới là việc mà một nhà nghệ thuật nên làm.

Đến nay, tôi cũng thật sự hiểu vì sao con tôi yêu quý đại học Phi Thiên đến vậy, vì sao năm ấy lại nhiệt tình làm tình nguyện viên cho Shen Yun. Vốn dĩ chân tướng Pháp Luân Công bị bức hại, gồm cả những đau khổ mà gia đình tôi gánh chịu, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim thơ ấu bé nhỏ. Đằng sau tình yêu của con bé với Phi Thiên có nội hàm sâu hơn, chỉ vì năm đó con tôi còn nhỏ, không biết biểu đạt cảm nhận thật sự trong lòng, chỉ có thể đơn giản biểu đạt rằng “con muốn làm (tình nguyện viên cho Shen Yun).”

Thấy con gái trong bận rộn cuộc sống mà nâng cao trình độ nghệ thuật, lại có thể dùng những gì học được để giúp Shen Yun lan tỏa lý niệm Chân-Thiện-Nhẫn đưa ra toàn cầu, đem câu chuyện học viên Pháp Luân Công bị bức hại nói với thế nhân, khiến tôi vui mừng vô cùng. Tôi mong sự tận tâm của họ sẽ có thể giúp nhanh chóng kết thúc cuộc bức hại bi thảm này tại Trung Quốc.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày con tôi tốt nghiệp, cả nhà chúng tôi cùng đến Phi Thiên dự lễ tốt nghiệp. Tuy đường sá xa xôi, thời gian gấp rút, hơn nữa cũng không kịp chuẩn bị hoa tươi cho con, nhưng con bé lại không quá để tâm, ngược lại còn an ủi chúng tôi.

Chúng tôi đến thăm khiến con bé vô cùng vui mừng, chạy tới chạy lui thu xếp lo liệu, mua đồ ăn ngon cho chúng tôi, thỉnh thoảng lại giới thiệu bạn của con bé cho chúng tôi. Có lần, con bé kéo một cô bạn gái đến, tự hào giới thiệu với chúng tôi rằng: “Đây là em gái của con.” Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô bé, tôi không dám thờ ơ, lập tức trả lời: “Được, con hãy đến nhà chúng ta làm con thứ ba”. Đùa giỡn khiến mọi người cùng vui cười ha ha. Trong tiếng cười lớn ấy, tôi hiểu rằng, con gái muốn chúng tôi hiểu được cuộc sống, niềm vui của con.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/19/481003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/20/219604.html

Đăng ngày 05-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share