Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-09-2024] Đã vài năm trôi qua kể từ khi tôi được thả khỏi tù. Có rất nhiều sự việc xảy ra trong suốt thời gian đó, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những người thiện lương đã giúp đỡ các học viên Đại Pháp trong thời gian đó. Tôi viết bài chia sẻ này với hy vọng mặc dù dưới áp lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), những người thiện lương hãy tiếp tục nghe theo tiếng nói lương tâm để đắc thiện báo.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Lúc đó tôi tràn đầy niềm vui và phấn khởi. Nhưng chỉ vài tháng sau đó, ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp. Tôi không biết phải làm gì. Tôi nên làm gì đây? Một môn tu luyện tốt như thế lại bị cấm. Tôi tìm đồng tu để hỏi xem chúng tôi nên làm gì. Sau đó, tôi bắt đầu tham gia các hạng mục Đại Pháp để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Bởi vì tôi không học Pháp nhiều, nên bị cựu thế lực dùi vào sơ hở dẫn đến bị bức hại và cầm tù trong nhiều năm.
Trong lúc bị giam giữ phi pháp, tôi đã gặp nhiều người lương thiện. Họ đã thiện đãi các học viên Đại Pháp trong môi trường khắc nghiệt, bảo vệ chúng tôi, và giúp chúng tôi chuyển thông tin hoặc tài liệu. Dưới đây tôi xin chia sẻ hai ví dụ về những gì tôi đã nhìn thấy.
Giúp đưa sách Đại Pháp vào trong tù
Tôi không thể học Pháp trong lúc bị giam giữ và cảm thấy rất khổ sở. Tôi mơ thấy mình đang đọc sách Chuyển Pháp Luân. Không lâu sau, một nữ kỹ thuật viên từ một nhà máy hợp đồng mà tôi biết sắp sửa về nhà. Tôi nói với cô ấy về mong muốn của mình. Cô ấy nói cô ấy hiểu tâm tình của tôi, nhưng rất khó mang sách Chuyển Pháp Luân vào trong tù.
Cô ấy thường hay thích ngồi bên cạnh tôi và sẵn sàng nói chuyện với tôi. Cô ấy cũng rất đồng cảm với các học viên Đại Pháp. Tôi nhận thấy cô ấy tốt bụng và giản dị, nhất định có thể giúp tôi, nhưng cô ấy cần làm một số việc bên ngoài để tránh bị theo dõi. Rốt cuộc, cô ấy vẫn là người thường, và tôi cần tương tác với cô ấy nhiều hơn và được cô ấy tin tưởng. Sau này, cô ấy nói: “Đừng lo. Tôi biết phải làm gì rồi“.
Không lâu sau, cuốn sách thực sự đã được mang vào nhà tù, và đa số mỗi học viên đều có một cuốn. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ đã khổ công an bài. Sau đó, nữ kỹ thuật viên này còn hay giúp đem các bài kinh văn ngắn của Sư phụ vào trong nhà tù để tôi có thể đọc ngay lập tức. Cô ấy cũng thường đưa thông tin các đồng tu bị bức hại trong tù cho các đồng tu bên ngoài để họ nhanh chóng đăng tải lên Minh Huệ Net. Bằng cách này, các lính canh thường nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, việc này đã giúp giảm thiểu rất nhiều sự bức hại trong tù. Đồng thời, môi trường của các học viên Đại Pháp cũng được nới lỏng.
Giúp đỡ các học viên viết thư và giảng chân tướng
Tù nhân Wang Lirong (hóa danh) bị giam vì buôn bán ma túy. Cô ấy tốt nghiệp đại học và rất giỏi viết tiểu thuyết. Một hôm, cô ấy đến chỗ tôi và nói: “Chẳng phải chị thích nói chuyện với người khác sao?” Tôi nói tôi sẽ nói chuyện với những ai có cùng quan điểm. Cô ấy mỉm cười, và như vậy, chúng tôi thường hay tụ họp với nhau.
Khi nói chuyện với Lirong, cô ấy bảo tôi rằng trước đây cô ấy từng biết đến Pháp Luân Công và thực sự đồng ý rằng công pháp này là tốt. Sau này, bởi vì cô ấy có trình độ, nên các lính canh đã ưu ái và đưa cô lên làm trưởng buồng giam và sau đó là trưởng tù nhân. Ngay cả thế, cô ấy không thay đổi và vẫn đối xử tốt với tôi. Điều này mang lại cho tôi rất nhiều cơ hội chép Pháp và giảng chân tướng. Tù nhân không được phép có bút. Họ chỉ có thể xin bút khi viết thư về nhà. Nhưng họ phải trả lại bút ngay lập tức sau khi viết xong dưới sự giám sát. Như vậy, với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi có thể dùng bút một cách thuận tiện.
Có lần, một học viên Đại Pháp ở một nhóm khác bị bức hại nghiêm trọng. Tôi trao đổi với cô ấy về việc viết thư tố cáo với quản giáo. Cô ấy đã viết thư tố cáo cho tôi không chút do dự. Sau khi tôi chỉnh sửa, một tù nhân khác có tinh thần công lý đã đặt nó vào hộp thư của quản giáo trong lúc không có ai nhìn thấy. Thành thật mà nói, trong môi trường như vậy, một người sẽ không dám làm điều đó nếu không có lòng can đảm.
Một lần khác, tôi nói với Wang rằng lính canh bên cạnh cô ấy không đối xử tốt với các học viên Đại Pháp trong nhóm của cô ấy. Wang nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ đi nói chuyện với cô ta”. Thấy tôi có chút hoài nghi, Wang mỉm cười và nói: “Chị phải tin vào khả năng thuyết phục của tôi“. Quả đúng như vậy, một hôm khi lính canh đó đang trực, Wang đến giúp lính canh đó dọn dẹp và nói chuyện với cô ấy. Wang bắt đầu nói về những cuốn sách cô ấy thích đọc. Cuối cùng, lính canh đó nói: “Chị thật hiểu biết. Chị nên được yêu cầu quản lý các học viên Pháp Luân Công. [Ý của cô ấy là cố gắng chuyển hoá các học viên từ bỏ đức tin của họ]”.
Wang nói: “Tôi từng biết nhiều học viên Pháp Luân Công. Tất cả họ đều rất tốt với tôi. Tôi cũng đã đọc sách Chuyển Pháp Luân. Sách viết rất hay. Không có điều gì xấu cả”. Cô ấy cũng nói rằng sự thịnh suy của mỗi triều đại đã được an bài. Sau này lính canh đó đã thay đổi rất nhiều trong cách đối xử với các học viên Đại Pháp. Có lần, một học viên Đại Pháp trong nhóm của cô ấy đang đọc sách. Sau khi phát hiện, cô ấy muốn lấy cuốn sách đi. Người học viên Đại Pháp bảo cô ấy không được tiêu hủy nó, và cô ấy gật đầu đồng ý. Có lần, bản chép tay của một đồng tu bị một tù nhân lấy đi và nộp cho lính canh. Sau khi Wang biết chuyện, cô ấy đã lấy nó lại cho tôi khi giúp đỡ lính canh đó dọn dẹp văn phòng của cô ấy vào buổi tối. Không ai dám làm điều đó trong một môi trường như vậy. Wang quả thật tuyệt vời!
Sau này, khi tôi sắp sửa ra khỏi tù, cô ấy đã viết một bài có tựa đề “Sức mạnh của đức tin“, trong đó cô ấy bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/14/480355.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/11/221185.html
Đăng ngày 02-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.