Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-08-2024] Tôi may mắn được biết về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị ốm liên tục và sống phụ thuộc vào thuốc – mỗi ngày đều phải chịu đựng và đau đớn. Nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí đã gánh chịu nghiệp lực của tôi, và tất cả những bệnh tật của tôi biến mất nhanh chóng sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi không dùng một viên thuốc nào trong 28 năm. Bây giờ tôi đã hơn 70 tuổi, luôn tràn đầy năng lượng và sức sống.
Sư phụ giảng:
“Chỗ khác biệt ấy giữa người tu luyện và người thường, từ bề mặt nhìn không có khác biệt gì. [Tôi] không nói rằng đã tu Đại Pháp, thì hôm nay chư vị chính là như Thần rồi. Về hình dáng là không có thay đổi. Chư vị đi trên con đường [thành] Thần, thì thay đổi duy nhất chính là giữa chư vị và người thường là khác nhau về phương thức suy xét các vấn đề.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Tôi muốn kể về hai trải nghiệm liên quan đến vượt qua tâm oán hận gia đình tôi.
Chị chồng tôi
Chồng tôi là con út, còn có hai chị gái và một anh trai. Ba đứa con của anh chồng được mẹ chồng tôi nuôi nấng. Sau khi chúng tôi kết hôn, cha mẹ chồng tôi đã sống cùng chúng tôi. Chị chồng làm việc ở một nhà máy, còn 3 đứa con của chị thường ăn trưa ở nhà chúng tôi. Khi chị tăng ca, chúng ăn tối luôn cùng chúng tôi.
Mẹ chồng tôi không có thu nhập, và sau khi bố chồng tôi nghỉ hưu vì bệnh, tiền trợ cấp hàng tháng của ông chưa đến 20 tệ, hầu hết dùng để mua thuốc cho ông. Gia đình tôi sống dựa vào chút thu nhập ít ỏi 80 tệ mà chồng và tôi kiếm được.
Sau khi hai con gái tôi chào đời, chúng tôi trở thành một gia đình 6 người. Vào những năm 1980, chúng tôi hầu như không đủ sống, nhưng còn phải đỡ đần 3 đứa trẻ của anh chồng. Mặc dù tôi không bao giờ nói gì, tôi vẫn cảm thấy thật bất công và sinh tâm oán hận.
Ngay khi con gái đầu của tôi đi học tiểu học, mẹ chồng tôi bị ốm và nằm liệt giường. Bà có một trái tim nhân hậu, rất tốt bụng, và mặc dù bà không được đi học, bà vẫn có phong thái của một phu nhân truyền thống. Bà không bao giờ nói cay nghiệt một ai đó về bất kỳ điều gì. Tôi rất ngưỡng mộ bà.
Sau khi ngã bệnh, tâm tính của bà thay đổi. Bà bắt đầu dùng ngôn ngữ tục tĩu và lăng mạ người khác. Hầu hết những người chăm sóc chúng tôi thuê đều bỏ việc sau 1 ngày. Thật khó để tìm được người, và họ còn thường xuyên bỏ việc ngay sau vài ngày vì cư xử của bà. Khi chúng tôi không có người giúp việc, tôi phải chăm sóc mẹ chồng, bao gồm vệ sinh thân thể sau khi bà tắm và giặt quần áo bẩn của bà. Thi thoảng bà bôi phân khắp nơi. Tôi đã làm tất cả việc nhà.
Bố chồng tôi tính khí rất thất thường. Chồng tôi thì bận rộn với công việc, còn tôi cũng phải làm việc ngay cả khi bị bệnh mãn tính, tôi cảm thấy kiệt sức và choáng váng mỗi ngày.
Mặc dù con gái bà sống ngay cạnh nhà nhưng cô ấy đã mặc kệ mẹ mình. Một năm, vào tháng 1, một ngọn lửa bùng lên ở phòng mẹ chồng tôi, phá hủy phần mái. Người chăm sóc, mẹ chồng và hai con gái tôi phải chung nhau chiếc giường kang (giường truyền thống ở vùng quê được sưởi ấm từ bên dưới). Vì giường của chúng tôi chỉ đủ chỗ cho 4 người, chồng và tôi phải ngủ trên sàn để mẹ chồng và những người khác có thể ngủ ngon. Giữa tháng 1 là lúc lạnh nhất trong năm ở tỉnh Hắc Long Giang.
Con gái đầu của chị chồng tôi nhìn thấy chồng và tôi ngủ trên sàn lạnh, cháu đã hỏi mẹ có thể tạm thời nhường chiếc giường kang nhà mình không, chiếc giường này có thể đủ cho 6 người. Những đứa con của họ đã lớn và không còn sống ở đây, và chỉ có chị ấy và chồng dùng chiếc giường lớn này. Tuy nhiên, chị chồng đã từ chối, sợ rằng chúng tôi sẽ để mẹ chồng tôi ở đó luôn.
Ngủ trên sàn lạnh thực sự khốn khổ. Kể từ lúc đó, “chiến tranh lạnh” giữa chị chồng và tôi bắt đầu. Chúng tôi nảy sinh sự oán hận không thể hoà giải với nhau, điều này cũng ảnh hưởng tới lũ trẻ.
Giải quyết oán hận
Tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và tôi đã cảm động vì nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nghĩ: dù cho mối quan hệ gia đình tốt hay xấu, chúng đều do nghiệp lực từ đời trước. Chúng đều là tiền duyên. Tâm oán hận chưa được giải quyết với chị chồng tôi là trái ngược với nguyên lý tối cao của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn.
Nếu không có Sư phụ từ bi truyền Pháp cho tôi, tôi đã lạc lối trong trần thế và không hiểu được những nguyên lý này. Khi đối mặt với khổ nạn, con người luôn tranh cãi xem ai đúng ai sai và không nhận ra có nguyên nhân sâu xa. Lạc lối trong mê, con người không biết được họ là ai, đến từ đâu hay rồi sẽ đi về đâu. Họ không hiểu rằng làm người là để trở về bản nguyên ban đầu của họ. Sống trong vô minh thật đáng thương, và con người vô tình tạo thêm nhiều nghiệp.
Tôi nhận ra rằng thậm chí trước khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã chăm sóc tôi trong nhiều kiếp sống. Những khổ nạn, trả nợ và tiêu trừ nghiệp lực đều được an bài bởi Sư phụ, bao gồm cả môi trường tu luyện và cơ duyên của tôi. Tôi nên đón nhận những khổ nạn mà chị chồng gây ra như một điều tuyệt vời. Tôi nên biết ơn chị ấy!
Tôi hướng nội tìm. Là một người tu luyện, tôi phải tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc và luôn nghĩ cho người khác trước. Tôi không thể nhìn nhận xung khắc với quan niệm người thường. Tôi đã chủ động hòa giải với chị chồng. Trong những kỳ nghỉ hay lễ hội, tôi đã biếu tiền và mua quà cho chị. Mọi việc không vui trong quá khứ đều tan biến như mây bay.
Lũ trẻ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi. Cả hai con gái tôi đều đã đọc Chuyển Pháp Luânvà Hồng Ngâm, và chúng ủng hộ việc tu luyện của tôi, giúp phân phát các tài liệu giảng chân tướng, bảo vệ sách Đại Pháp của tôi. Chúng đã nhận được phúc báo từ Đại Pháp. Các con gái tôi và con rể đều có công việc tốt, mỗi nhà chúng đều sinh một đứa trẻ thông minh và đáng yêu. Hai con gái tôi có đức hiếu thảo truyền thống Trung Quốc, chúng tôn trọng cha mẹ chồng, phụ giúp chồng và dạy dỗ con cái. Chúng đều được giáo dục theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và chúng đã tu luyện tâm tính để trở thành người tốt.
Tôi vô cùng biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư phụ!
Trừ bỏ tâm oán hận em trai
Tôi là con cả trong gia đình với hai em trai và một em gái. Cha tôi bị bức hại trong Cách mạng Văn hóa và chết. Mẹ và lũ trẻ chúng tôi bị chuyển tới một làng miền núi xa xôi và nghèo đói. Chúng tôi sống trong một nơi đổ nát, tạm bợ, chịu đựng khổ nạn và sự phân biệt đối xử.
Khi cha tôi qua đời, em trai út của tôi mới chỉ 9 tuổi. Tôi là một đứa trẻ hiểu chuyện và nghe lời, và sau khi cha mất, tôi trở thành trụ cột của gia đình và giúp đỡ mẹ. Tôi tôn trọng mẹ tôi, chăm sóc các em trai em gái. Tôi giúp chúng học hành, tìm việc, kết hôn và mua nhà, tất cả đều dựa vào sự cố gắng và hy sinh của tôi. Khi hai con gái tôi kết hôn, tôi đã trả lại tiền mà em trai tặng chúng như là quà cưới.
Em trai tôi nói: “Mặc dù em mất cha khi còn nhỏ, sự chăm sóc của chị đã bù đắp rất nhiều.”
Con gái đầu của tôi mở một cửa hàng bán gạo. Một năm cháu cần 70.000 tệ để mua gạo dữ trữ mùa thu. Khoản tiết kiệm của tôi chỉ còn vài ngày nữa là đáo hạn, vì vậy tôi định mượn tiền em trai, vốn mới bán căn hộ, để giúp con gái tôi. Tôi tự tin nghĩ rằng sau bao nhiêu năm chăm sóc em, đây là lần đầu tiên tôi nhờ em làm gì đó. Tôi chắc chắn em sẽ đồng ý không ngần ngại.
Tôi gọi cho em trai và giải thích tình hình. Thật ngạc nhiên, ngay khi em trai hiểu yêu cầu của tôi, em trai đã nói: “Em không có chút tiền dư dả nào. Em cần phải cải tạo lại căn hộ mới”. Giọng điệu của em khá gay gắt. Sự tự tin của tôi tan tành mây khói và thấy rằng những gì em trai nói thật khó chấp nhận. Mặ dù tôi đã không nói gì vào lúc đó, nhưng tâm tôi lại náo loạn lên.
Vài ngày sau tôi bình tĩnh lại. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi tự hỏi bản thân: Tại sao tôi lại động tâm? Một vị Thần có thể động tâm bởi cảm xúc của người thường không? Không phải là chúng ta phải tu luyện bản thân sao? Nếu nhân tâm không dứt, chúng ta có thể đạt tới quả vị của Thần không? Chẳng phải tình huống này đã được Sư phụ an bài cho tôi để đề cao tâm tính của mình sao?
Sư phụ đã giảng:
“Đừng nên oán hận Hãy giữ vững thiện lương”
(“Giải khai mê mờ trói buộc bạn”, Hồng Ngâm IV)
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi gần như đã bỏ lỡ một cơ hội để đề cao. Tôi nên cảm ơn em trai mình.
Tôi đắm mình trong ân điển của Đại Pháp. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi với Sư phụ! Giờ đây, tôi lạc quan, vui vẻ, mạnh khỏe và tràn đầy sức sống. Tôi sống một đời tươi sáng và vui vẻ, và thái độ của tôi chứng thực cho Pháp. Gia đình, người thân, đồng nghiệp, bạn học và bạn bè của tôi đều ngợi ca Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường làm sao và Sư phụ thật vĩ đại!
Nhìn vào ngôn từ và hành động của mình, em trai và em gái tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Các em và gia đình đều thoái xuất của Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.
Cháu trai 30 tuổi của tôi thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đã đọc Chuyển Pháp Luân.
Một lần em gái tôi nói với tôi qua điện thoại rằng tay phải của cháu trai tôi bị chém bởi một kẻ xấu, cắt đứt mạch máu và gân của cháu, và cháu phải nhập viện. Bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật để nối chúng lại trong khi cháu trai tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong đầu, liên tục xin Sư phụ cứu cháu. Khi bác sĩ tháo băng, họ đã kinh ngạc khi thấy rằng mạch máu và gân đã liền lại. Bác sĩ nói rằng đó thực sự là một phép màu!
Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cả gia đình tôi! Sư phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục, tịnh hóa thân và tâm tôi, cho tôi sức khỏe và sự lạc quan, dạy tôi trở thành một người tốt. Nguyên lý vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn đã ăn sâu vào tâm tôi.
Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/3/479347.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/18/220444.html
Đăng ngày 27-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.