Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-08-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tu luyện hơn 20 năm. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã dần dần vững bước trên con đường tu luyện. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong khi làm tốt ba việc, nắm chắc thời gian tu luyện tinh tấn để hồi báo lên Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.

Nhận ra trạng thái tu luyện qua việc đau răng và gẫy răng

Mấy năm trước, tôi đã trồng một chiếc răng mới vào chỗ chiếc răng cửa bị rụng. Tuy nhiên, trong hai năm qua, chiếc răng đó liên tục bị đau và lung lay. Mùa xuân năm nay, chiếc răng mới trồng đã rơi ra. Không lâu sau, chiếc răng cũ sát chiếc răng này cũng bị rụng. Đến mùa hè, hai chiếc răng nữa bắt đầy lung lay, ảnh hưởng đến việc nhai và ăn uống thường ngày của tôi. Đối diện với khổ nạn này, tôi cần phải nghiêm túc truy xét xem có chấp trước nào mà tôi vẫn chưa buông bỏ hay không.

Trước hết, tôi xem xét lời nói của mình xem có sơ hở nào không. Tôi nhận ra tôi có thói quen xấu là nói dối. Bởi vì trong môi trường khắc nghiệt ở Trung Quốc, nơi các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại, đôi khi tôi phải giữ kín một số vấn đề của bản thân với mẹ tôi, một người không tu luyện. Tôi nhớ rằng mùa xuân năm nay tôi đã về thăm mẹ, và tôi đã ở lại đó vài ngày. Một buổi sáng, khi tôi sắp sửa đi gặp một đồng tu, mẹ tôi hỏi tôi đi đâu. Tôi trả lời: “Con đi lấy thẻ giao thông”. Lúc ấy tôi nghĩ đó là một lời nói dối vô hại. Đối với người thường, đây có vẻ là một lời nói dối vô hại, nhưng với một học viên điều đó là không “Chân”, và về phương diện này tôi đã lừa dối mẹ mình.

Trong giao tiếp với các đồng tu, tôi cũng có thói quen nói dối. Chẳng hạn, có lần đồng tu hỏi tôi: “Hôm nay cậu đã luyện đủ năm bài công pháp chưa?” Tôi thuận miệng đáp: “Tôi luyện đủ rồi”. Nhưng thực ra, hôm đó tôi còn chưa luyện hết một bài. Cho dù điều đó có vẻ như vô hại, nhưng vẫn là không “Chân” và thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với đồng tu.

Vậy thì vấn đề chính ở đây là gì? Sư phụ giảng:

“Pháp Luân Đại Pháp chúng ta luyện gì? Chúng ta là tu luyện chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ, tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn chỉ đạo của đặc tính tối cao của vũ trụ – Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng ta luyện một điều rất to lớn, tương đương với luyện vũ trụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không hoàn toàn đồng hóa với “Chân”. Tôi từng nghĩ tu “Nhẫn” là khó nhất, nhưng giờ thì tôi nhận ra “Chân” cũng khó mà đạt được 100%. Dù là lời nói dối có thiện ý thì vẫn là nói dối; không phải sự thật. Về phương diện này, tôi đã không tu “Chân”, đồng thời, tôi cũng không coi trọng tu khẩu.

Khi hai chiếc răng nữa bị lung lay trong suốt mùa hè, điều đó chỉ ra rằng tôi đã buông lơi trong tu luyện. Trong những năm gần đây, tôi đã kém tinh tấn trong tu luyện và không nghiêm khắc với bản thân. Điều này hoàn toàn đúng.

Mấy năm nay, tôi đã không thường xuyên tham gia luyện công sáng sớm toàn cầu. Đặc biệt là vào mùa hè, khi thời tiết nóng bức, tôi đã không muốn dậy lúc 3 giờ sáng vì lười biếng. Khi chuông đồng hồ reo, tôi với tay tắt chuông đi và quay lại ngủ tiếp. Đôi khi, tôi quá lười đến nỗi không muốn thức dậy lúc 6 giờ sáng để phát chính niệm và bỏ lỡ khung thời gian này. Tôi biết mình có tâm an dật và chủ ý thức của tôi đã bị khống chế bởi “ma lười”.

Trước kia, khi tôi tu luyện tinh tấn, tôi ngạc nhiên và vui mừng thấy một chiếc răng mới mọc lên. Nhưng giờ đây sau khi buông lơi tu luyện, chiếc răng đó đã bị rụng, điều đó thực sự đáng tiếc. Thân thể chúng ta đối ứng với vũ trụ, vì vậy một chiếc răng rụng đi có thể tương ứng với các sinh mệnh trong vũ trụ đã bị đào thải.

Nhận ra điều này, tôi thực sự đau lòng. Điều đó cho thấy, trong mấy năm qua công của tôi đã bị rớt và tôi đã không theo kịp tiến trình chính Pháp. Đây là một bài học nghiêm túc cho tôi.

Buông bỏ chấp trước vào việc sớm kết thúc bức hại

Hy vọng về việc chính Pháp sớm kết thúc là một lý do khác khiến tôi không thể tu luyện tinh tấn.

Kể từ khi đại dịch xảy ra, tôi đã trở nên chấp trước vào cái gọi là những sự kiện hệ trọng và tin tức quan trọng từ Trung Quốc và nước ngoài. Đôi khi, tôi bỏ qua cả việc học Pháp để đọc tin. Mỗi sáng thức dậy, tôi háo hức xem tin tức trên máy tính. Sáng đã xem rồi, tối đến tôi vẫn muốn xem thêm. Chấp trước này rất mạnh và tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Tại sao tôi lại chấp trước vào tin tức hàng ngày đến vậy? Đơn giản là vì tôi mong được thấy tà Đảng sụp đổ, hy vọng cộng đồng quốc tế sẽ trừng phạt tà đảng, rằng nó sẽ sớm sụp đổ hoặc làm cho hệ thống tài chính của nó sẽ chịu một cuộc đại suy thoái, khiến nó không còn nguồn lực để bức hại các học viên Đại Pháp nữa. Chẳng phải điều đó là tuyệt vời sao! Đến lúc đó, việc giảng chân tướng và cứu người sẽ dễ dàng hơn. Những quan chức hủ bại sẽ phải trả lại tất cả những tài sản có được từ tham ô cho người dân.

Khi điều đó xảy ra, thì tôi cũng có thể thoải mái một chút, và nỗi đau của tôi cũng được vơi đi, cho phép tôi có thể ngẩng cao đầu. Kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phải sống một mình với nguồn tài chính eo hẹp và cuộc sống quá khó khăn. Trong con mắt của người thân và bạn bè, tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Giữa những người thường, tôi vẫn mong mỏi một cuộc sống tốt đẹp và ước mơ có cuộc sống đủ đầy.

Thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng mục đích của chúng ta trong việc chấm dứt bức hại là để giúp nhiều người hơn nữa minh chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thức tỉnh lương tri, khơi dậy thiện niệm của họ để họ có thể được cứu. Tôi hiểu được học viên Đại Pháp chúng ta gánh vác sứ mệnh lịch sử. Chúng ta đã thệ ước trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, vì đắc Pháp hồi thiên mà đến, gánh chịu khổ nạn để hoàn trả nghiệp và đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, từ đó cứu độ thiên thể của chúng ta.

ĐCSTQ tồn tại là để chúng ta tu luyện. Nó chỉ là phông nền cho tu luyện của chúng ta và cuối cùng sẽ hóa thành tro bụi. Học viên Đại Pháp chúng ta đang bước đi trên con đường thành Thần. Học Pháp tốt, làm tốt ba việc và giữ vai chính là những gì chúng ta phải hoàn thành trong giai đoạn lịch sử này.

Chúng ta có thể nắm bắt tin tức trên thế giới một cách ngắn gọn; không cần phải lãng phí nhiều thời gian cho nó. Tất cả những sự kiện chính trên thế giới đang diễn ra đều là để trợ giúp cho Chính Pháp.

Tìm lại trạng thái tu luyện như thuở đầu

Trở lại những ngày trước ngày 20 tháng 7 năm 1999 [khi cuộc bức hại bắt đầu], hầu như ngày nào tôi cũng tham gia luyện công chung buổi sáng trong công viên, và hiếm khi đến muộn hay vắng mặt. Hồi đó, các đồng tu háo hức tham gia, trường năng lượng của điểm luyện công rất mạnh. Sau khi luyện công, mọi người có thể giao lưu học hỏi lẫn nhau. Vào buổi tối, chúng tôi cùng nhau học Chuyển Pháp Luân, chia sẻ thể ngộ, tìm ra và chính lại những thiếu sót của mình. Những khổ nạn mà chúng ta phải chịu qua đời đời kiếp kiếp cũng là để đắc được Đại Pháp, chờ cơ duyên chín muồi, chúng ta sẽ lần lượt tụ lại với nhau.

Đó là những tháng ngày thật đáng nhớ. Khi đó tôi mới chỉ là một nam thanh niên. Tôi nhớ vào một buổi sáng sớm năm 1998 khi chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ năm, có khoảng hơn chục đồng tu, và sau khoảng 40 phút thì tôi cảm thấy chân mình đau ghê ghớm. Tôi muốn bỏ chân ra, nhưng khi tôi mở mắt ra và thấy mọi người vẫn ngồi đó trong thế song bàn mà không cử động chút nào, tôi cảm thấy hổ thẹn nếu bỏ chân xuống và lại tiếp tục chịu đau. Tôi thậm chí đau đến phát khóc, nước mắt tuôn trào trên mặt. Nhưng sau khi hoàn thành bài tọa thiền trong một giờ đồng hồ, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và dễ chịu.

Tối hôm đó, trong nhóm học Pháp của chúng tôi, một đồng tu cao tuổi hỏi: “Hôm nay ai đã khóc lúc đả tọa thế nhỉ?” Tôi ngại ngùng trả lời: “Là cháu ạ”. Các đồng tu nhìn tôi và mỉm cười.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian này đã mang đến cho tôi một cảm xúc đặc biệt. Những ký ức trân quý đó đã trở thành một loại động lực cho tôi tinh tấn. Ngày đó, những gì chúng tôi mong đợi nhất là kinh văn mới của Sư phụ. Giờ đây, mặc dù hoàn cảnh tu luyện tập thể tốt đẹp đó đã bị ĐCSTQ phá hủy, chúng tôi có trang web Minh Huệ để có thể dựa vào. Gần như ngày nào tôi cũng truy cập trang Minh Huệ. Tôi học các kinh văn của Sư phụ trực tuyến, đọc các bài chia sẻ của các đồng tu, chứng kiến Đại Pháp hồng truyền, lắng nghe những kỳ tích mà Đại Pháp triển hiện trên thế giới và đọc những câu chuyện tu luyện cảm động của học viên Đại Pháp. Những nội dung này thấm nhập vào nội tâm, khiến tôi thêm phấn chấn.

Đặc biệt khi tôi lắng nghe loạt bài “Hồi ức về Sư phụ” trên chương trình phát thanh Minh Huệ, nhiều lần tôi đã cảm động đến rơi lệ. Sư phụ đã gánh chịu vô số khổ nạn để truyền Pháp, và chính Sư phụ đã vớt chúng ta lên từ địa ngục. Sư phụ bảo hộ cho từng đệ tử và xoay chuyển tình thế trong những thời khắc nguy nan. Sư phụ vì cứu chúng sinh mà trả giá hết thảy. Tôi không thể cô phụ sự từ bi khổ độ của Ngài. Tôi phải phấn chấn trở lại.

Sư phụ giảng:

“Vì để những ai còn có Thiện niệm được đắc cứu, mở một lối thoát, [nên] đệ tử Đại Pháp đã bắt đầu giảng chân tướng. Đệ tử Đại Pháp đã là hy vọng được cứu của chúng sinh ở các nơi. Lịch sử nhân loại đi cho tới bước ngày hôm nay, cũng là đang ở trong Đại Kết Cục tối hậu.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm)

Tôi muốn tìm lại tâm thái tốt đẹp của mình khi thuở đầu đắc Pháp. Tôi nhớ rằng khi đó, gặp ai tôi cũng muốn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho họ, nhìn thấy ai tôi cũng nghĩ đến việc hồng Pháp, gặp ai tôi cũng mỉm cười. Tôi vô tư và tràn đầy niềm vui như một đứa trẻ hồn nhiên. Mỗi ngày với tôi đều tràn ngập hạnh phúc. Khi đó, tôi còn ngây thơ nghĩ: “Mình không muốn tu thành La Hán, tầng đó quá thấp; ít nhất mình phải tu thành Bồ Tát”. Vào thời điểm đó, tôi không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.

Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, lại thêm bị tà đảng bức hại, tôi dường như trở nên mệt mỏi, thậm chí là không còn quan tâm đến cảm xúc của người khác khi sự việc xảy ra. Tôi đã quên mình là một người tu luyện vốn phải đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Trong thế giới hỗn loạn này, Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt và quay về với bản tính thiện lương của mình. Pháp Luân Đại Pháp là miền tịnh thổ duy nhất và là hy vọng của nhân loại. Do đó, một khi đã đắc Pháp rồi, tôi không thể đắm chìm thêm nữa.

Tôi hiểu rằng học Pháp và luyện công chung là hình thức duy nhất mà Sư phụ lưu lại cho đệ tử khi Ngài truyền Pháp. Một môi trường tốt cần phải do chính chúng ta khai sáng. Bởi vì nhóm học Pháp chung ban đầu của tôi đã tan rã cách đây không lâu, tôi phải tìm một nhóm mới. Vậy nên, tôi đã đến nhà một đồng tu khác để tham gia nhóm học Pháp cùng họ. Chúng tôi học Pháp và trao đổi thể ngộ hai lần một tuần. Chúng tôi thảo luận cách làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, cách để gánh vác sứ mệnh lịch sử giao phó, và cách để cùng nhau hoàn thành thệ ước.

Một lần, trong lúc ở nhà một đồng tu, tôi thấy cô ấy đang chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi liền nhờ cô ấy làm cho tôi một cuốn. Loại giấy mà cô ấy dùng giống như loại giấy tôi đã sử dụng để chép Pháp hồi tôi mới đắc Pháp. Tôi đã bắt đầu chép lại Chuyển Pháp Luân lần nữa.

Khi tôi chia sẻ thể ngộ với một đồng tu khác, cô ấy bảo tôi rằng sau khi chép được một đoạn, cô ấy lập tức học thuộc đoạn Pháp đó. Bằng cách này, kết hợp chép và học thuộc dường như hiệu quả hơn. Tôi cố gắng làm theo phương pháp này ở nhà và thấy rất hiệu quả; nó thực sự đã khiến tôi ghi nhớ tốt hơn, phương pháp đó rất phù hợp với tôi. Quả là sự bán công bội.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã tìm lại được cảm giác tuyệt vời thuở mới tu luyện, và dần dần lấy lại sự tự tin. Tôi đã được thụ ích rất nhiều từ hoàn cảnh học Pháp chung này.

Qua việc chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra rằng không có chuyện nhỏ trong tu luyện. Tôi cần bắt đầu từ những “điều nhỏ nhặt” quanh mình. Cổ nhân có câu: “Nhất sanh chi kế tại vu cần” (Cả đời chỉ quản việc cần cù).

Đầu tiên, tôi dọn dẹp sạch sẽ phòng của mình, duy trì một môi trường sinh hoạt ngăn nắp và giữ được tâm trạng vui vẻ. Sau đó, tôi lập một kế hoạch nhỏ cho mình, sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý hơn. Tôi luyện công, chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng vào buổi sáng, học Pháp vào buổi chiều (gồm cả việc tham gia học Pháp nhóm hai lần một tuần), phát chính niệm theo thời gian đã định, dành thời gian thanh trừ can nhiễu của tà ác trong địa khu và ra ngoài giảng chân tướng vào chập tối.

Mùa hè trời lâu tối hơn, đôi khi tôi ra ngoài truyền chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vào buổi tối. Lịch trình hàng ngày như vậy sẽ được sắp xếp tốt hơn, tạo nên một vòng tuần hoàn tích cực, giúp tôi bảo trì được phong thái của đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp. Một sự khởi đầu tốt là rất quan trọng, nhưng mấu chốt lại ở sự kiên trì. Bởi vì có Sư phụ và có Pháp ở đây, tôi tự tin mình có thể kiên định và làm tốt.

Một buổi chiều mùa hè năm ngoái, tôi thấy một nam nhân viên trung tuổi bước ra từ một siêu thị và ngồi ở lối vào để hút thuốc. Tôi nghĩ: “Đây là người có duyên mà Sư phụ mang đến cho mình để nghe chân tướng, mình cần nắm bắt cơ hội này.” Tôi nhanh chóng dựng xe đạp ở lối vào siêu thị và bước tới ngồi cạnh anh ấy để trò chuyện. Tôi nói: “Đại dịch lại quay trở lại rồi, và cục y tế đã có thông báo rằng tất cả những người đã chết đều là ‘Đảng viên ưu tú’. Một trong số họ là chánh án tòa án, qua đời khi mới 50 tuổi”. Lúc này, một nhân viên khác ra khỏi siêu thị, hóa ra họ là đồng nghiệp. Tôi nghĩ: “Tốt quá, một người nữa lại đến nghe chân tướng”. Tôi nói với cả hai người họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, cuối cùng, cả hai đều đồng ý thoái ĐCSTQ, làm tam thoái bảo bình an. Họ đã lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Thông qua việc không ngừng tu tâm và học Pháp, tôi ngộ ra rằng càng về cuối, chúng ta càng cần phải tinh tấn, không thể khinh suất hay buông lơi. Việc đó giống như chơi cờ vậy, từ đầu đến cuối chúng ta không thể phóng túng cho đến khi giành chiến thắng cuối cùng. Đến giai đoạn kết thúc cờ tàn lại càng trọng yếu hơn, vì mỗi nước đi đều quan trọng. Với chiến thắng trong tầm tay, nếu chúng ta lơ là sơ suất, một lỗi nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại lớn, và sự lơi lỏng có thể khiến chúng ta thất bại trong gang tấc. Hơn nữa, một ván cờ có thời gian hữu hạn; chúng ta không thể luôn do dự và đánh mất cơ hội. Thời gian bị mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được. Mọi sinh mệnh trên thế gian này đã chịu đựng vô số dày vò khổ nạn trong luân hồi đến hôm nay chính là vì chờ đợi Đại Pháp.

Nếu một chiếc răng bị rụng, sẽ có các biện pháp để khắc phục nó, như tạm thời dùng một chiếc răng giả. Nhưng nếu cơ duyên quý giá này một khi qua đi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có lại! Về điểm này tôi không thể hàm hồ được nữa, không thể do dự chút nào nữa. Từ giờ trở đi, tôi cần nắm bắt thời gian làm tốt ba việc, kiên định tu luyện, bảo trì tâm thái tu luyện như thuở ban đầu và phấn chấn tiến lên không buông lơi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/11/473626.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/24/220993.html

Đăng ngày 26-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share