Bài viết của phóng viên Minh Huệ
[MINH HUỆ 31-08-2024] 20 năm đã trôi qua nhưng anh Alex vẫn giữ tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp mà anh một lần tình cờ nhặt được. Anh giữ nó lại để làm kỷ niệm về khoảnh khắc anh lần đầu biết đến môn tu luyện này.
Sinh ra ở Liên Xô cũ, năm 17 tuổi, anh Alex cùng gia đình rời Nga và chuyển đến Israel. Anh nhập ngũ khi 19 tuổi và được phân công tuần tra biên giới. Trong khi tuần tra, anh thấy một tờ rơi trên mặt đất. Đó là một tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp, và mặc dù các cạnh đã bị cháy xém, anh vẫn đọc được các thông tin.
“Khi đọc tờ rơi, tôi cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Tôi vô cùng xúc động vì đã tìm thấy điều mà tôi hằng tìm kiếm trong suốt nhiều năm. Tôi đã gọi đến số điện thoại trên tờ rơi và sau đó đã đến gặp một số học viên ở Jerusalem khi tôi trong kỳ nghỉ.”
Khi anh Alex bắt đầu học các bài công pháp, anh cảm thấy rất đỗi thân quen – như thể anh đã từng tập chúng trước đây. Anh bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004, hồi đó anh còn trẻ. Đến giờ anh đã tu luyện được 20 năm và đã là một người đàn ông trung niên.
Anh Alex cùng vợ và hai con gái
Anh Alex tham gia hoạt động giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp
Vượt qua nỗi sợ thời thơ ấu
Cha của anh Alex là một doanh nhân Do Thái và ông làm việc chăm chỉ để nuôi gia đình. Khi anh Alex mới 9 tuổi, cảnh sát đã đột nhập vào nhà họ. Một cảnh sát chĩa súng vào anh và hỏi cha anh ở đâu. Cha anh đang trốn trong nhà, nhưng cảnh sát không tìm thấy ông và đành bỏ đi.
Điều này xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn khi Liên Xô sụp đổ. Để sống sót, gia đình anh Alex đã chạy trốn 2.000 km (1.200 dặm) đến một tỉnh khác. Anh Alex kể: “Sau khi trải qua quá nhiều chấn thương tâm lý khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy một nỗi sợ vô hình”.
Vì những trải nghiệm thời thơ ấu ở Liên Xô cũ, anh Alex luôn cảm thấy như mình đang bị theo dõi và thẩm tra, như thể có những con mắt ở khắp mọi nơi đang theo dõi mọi người. Nỗi sợ hãi này khiến anh im lặng và hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình. Sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh đã dần vượt qua nỗi sợ này.
Khi anh Alex còn là chỉ huy trong quân đội, những người lính trẻ mà anh phụ trách đã đi qua một vườn cây ăn quả trong lúc tuần tra một khu vực. Họ bắt đầu hái cam. Nếu anh không luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh sẽ chỉ đứng nhìn và không nói gì. Nhưng là một người tu luyện, anh nhận thấy ăn cắp là sai. Mặc dù biết những người lính trẻ sẽ cười nhạo mình, anh quyết định buông bỏ nỗi sợ mất mặt và nói với họ: “Nếu thứ gì không phải của mình, thì đừng nên lấy nó.” Những người lính trẻ này thường nói về tính cách không vượt qua giới hạn hoặc vi phạm quy tắc của anh cho đến khi anh kết thúc nghĩa vụ.
Sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự, anh Alex có một kỳ nghỉ. Đúng lúc đó, chính quyền thành phố Jerusalem tổ chức một cuộc diễu hành lớn và các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tham gia vào cuộc diễu hành. Anh Alex mặc chiếc áo phông màu vàng có in chữ về Pháp Luân Đại Pháp và bước đi trong cuộc diễu hành.
Anh thấy những người lính của mình đang đảm bảo an ninh cho sự kiện. “Tôi tự nhủ rằng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mà tôi tin tưởng không có xung đột gì với việc thực thi trong quân đội cả,” anh Alex nói: “Khi cuộc diễu hành kết thúc, những người lính trẻ đã chào tôi. Họ mỉm cười và một người trong số họ nói, ‘Hãy nhìn anh ấy, mới hôm nào anh ấy tham gia kháng nghị, một số người đã ném đá vào anh ấy, và hôm nay anh ấy đang đi diễu hành và cầm một quả bóng bay.’”
Anh Alex cho biết: “Công việc thường ngày trong quân đội rất khó khăn, nhưng họ đã mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy họ đồng thuận việc tôi tập Pháp Luân Đại Pháp và họ nghĩ rằng tôi đang làm điều đúng đắn, thật là một điều tốt đẹp.”
Giải quyết tranh chấp bằng lòng tốt
Sau khi tu luyện Đại Pháp, tư duy của anh Alex đã thay đổi. Anh cảm thấy không có người nào thực sự xấu cả – thay vào đó, mọi người về cơ bản đều tốt bụng. Anh Alex nói: “Trước khi tôi tu luyện, tôi cảm thấy cảnh sát ở Nga là những người xấu. Nhưng sau đó tôi hiểu ra rằng họ là nạn nhân của hệ tư tưởng bệnh hoạn trong một xã hội cộng sản”.
Cả gia đình anh Alex chuyển đến Israel và ban đầu cha mẹ anh vẫn cảm thấy họ không thể tin tưởng bất kỳ ai. Anh Alex giải thích: “Bởi vì cả cuộc đời họ có tin tưởng ai đâu. Israel là một quốc gia tự do và mọi người giao tiếp cởi mở. Cha mẹ tôi đến từ một quốc gia cộng sản và họ không biết tiếng Israel. Rất khó để họ kết nối với mọi người ở đó. Ví như, khi tôi sắp xếp hợp đồng thuê một căn hộ cho cha mẹ tôi, họ không tin tưởng chủ nhà. Tôi biết điều này là do tư duy cộng sản của họ”.
Cha mẹ anh Alex không tin tưởng chủ nhà và chủ nhà không thể hiểu được cha mẹ anh ấy. Là người liên lạc giữa họ, anh Alex trở thành mục tiêu và cả hai bên đều trút giận lên anh.
“Trong quá trình này, tôi cố gắng cân bằng và giải quyết xung đột, đồng thời không ngừng tu luyện bản thân”, anh Alex nói: “Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và không tức giận với bất kỳ bên nào. Tôi cố gắng trở thành người tốt và biết quan tâm. Cuối cùng, chủ nhà đã có được những gì ông ấy cần và bố mẹ tôi cũng hài lòng. Họ không còn cãi nhau nữa”.
Anh Alex cho biết anh cố gắng tu luyện trong từng suy nghĩ của mình, tử tế và biết quan tâm. Chỉ cần một lời nói sai cũng có thể khiến bố mẹ anh và chủ nhà cãi nhau và ra tòa. “Khi họ thấy thiện chí của tôi, cả hai bên đều bắt đầu tin tưởng tôi và cuối cùng đã đi đến thống nhất. Tôi cần phải có thiện tâm với cả hai bên. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành sợi dây liên kết giữa họ để họ có thể tin tưởng lẫn nhau. Và trên cơ sở đó, giờ đây họ đã tin tưởng nhau rồi”.
Cuối cùng, anh Alex nói: “Thực ra, sợ hãi là một vật chất mà chủ nghĩa cộng sản đã tiêm nhiễm vào chúng tôi. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ rất khó để coi những trải nghiệm này là cơ hội để vượt qua tâm sợ hãi. Thay vào đó, chúng sẽ gia tăng thêm nỗi sợ hãi trong tôi. Đại Pháp đã mở ra cho tôi một cánh cửa, cho phép tôi xuyên qua lớp vỏ sợ hãi và nhìn thấy bản chất tốt đẹp bẩm sinh của mình.”
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/31/481411.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/5/219831.html
Đăng ngày 02-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.