[MINH HUỆ 14-01-2008] Trong lúc tôi bị giam, chúng tôi gọi nhà tù là ‘địa ngục trần gian’. Tôi đã trải qua mười năm đời tôi nơi đó. Tôi ở nơi đó vì các tội ác mà tôi đã làm, mà tôi không muốn kể ra nơi đây. Tôi chỉ muốn chia sẻ một số điều mà tôi đã nhìn thấy trong khi tôi ở trong tù.

Vào mùa Đông 2002, các tù nhân khác nói với tôi có một số tù nhân mới đến, tất cả đều là học viên Pháp Luân Công. Trước đó, tôi đã nghe nói về Pháp Luân Công qua các chương trình Truyền hình, mà gọi Pháp Luân Công là ‘một tà giáo’. Tôi bị cách biệt với xã hội trong nhiều năm, vì vậy tôi không biết điều gì về họ. Nhưng tôi nghĩ bình thường các người tu thường làm điều tốt để thu thập công đức, vậy tại sao họ làm tội ác và phải đi tù?

Không bao lâu một học viên Pháp Luân Công được chỉ định vào nhóm của tôi. Các lính canh báo tất cả các tù nhân tội phạm rằng không ai được phép nói chuyện riêng với các học viên Pháp Luân Công. Bốn hoặc năm tù nhân được chỉ định theo dõi ông ta, cả khi ông ta dùng nhà vệ sinh. Áo quần và các vật dụng cá nhân của ông ta bị lục soát hàng kỳ, và ông ta cũng bị theo dõi sát vào đêm. Ngoài ra thì đời sống của chúng tôi vẫn như thường lệ.

Có một câu ngụ ngôn Trung Quốc nói rằng người ta có thể biết được bản chất thật của một người nếu có đủ thời gian. Người học viên Pháp Luân Công này dần dần cho chúng tôi thấy được bản chất chân chính của ông trong những ngày sau đó. Ông luôn sẵn sàng giúp đỡ và không bao giờ giành giật cho lợi ích cá nhân. Một số tù nhân lợi dụng lòng tốt của ông ta. Họ mượn các đồ vật của ông ta hoặc tiền bạc và không bao giờ trả lại. Nhưng người học viên Pháp Luân Công không bao giờ than phiền, cả cho dù ông bị đối xử bất công. Các lính canh cố buộc ông ta viết ra các tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công và nhìn nhận ‘tội ác’ của mình. Khi ông từ chối, các lính canh áp lực lên ông ta và không cho ông ta ngủ trong bốn năm ngày liên tiếp. Một đêm, bốn tù nhân được chỉ định làm thành một nhóm ngồi quanh người học viên. Họ đẩy ông khi ông vừa chợp mắt. Các tù nhân thay phiên nhau mỗi hai giờ để canh gác không để cho ông ngủ ngày và đêm. Ông tuyệt thực để phản đối, vì vậy các lính canh ép ăn ông ta. Còn tệ hơn nữa, sau một đêm không ngủ, các lính canh nhốt ông trong một thùng sắt to trong ngày và đánh vào cái thùng, tạo nên những tiếng động lớn không chịu nổi để buộc ông chịu đựng ở bên trong. Những sự tra tấn tương tự tiếp theo. Ông không làm gì sai cả, nhưng ông chịu đựng mọi thứ hình phạt tra tấn.

Đây cũng là điều mà đã xảy ra cho một học viên Pháp Luân Công khác. Các lính canh lăn những thỏi sắt nặng nề trên ống chân của ông, khiến chúng bị thương đến độ ông không thể nào bước đi. Họ đổ nước ớt vào trong mũi ông và nhét tăm vào dưới móng tay ông. Các lính canh cũng lấy đi tiền bạc và vật dụng của ông mà không đưa cho ông biên nhận gì cả. Các sự tra tấn còn tệ hơn những gì chúng ta nhìn thấy trong phim ảnh, cách nào các lính Nhật xâm lăng đối xử với dân Trung Quốc trong lúc Thế Chiến Thứ Hai. Đúng và sai đảo lộn. Các người đó làm những việc ghê gớm dưới danh hiệu của ‘luật pháp’. Thật không khó gì mà nhìn ra ai là chính và ai là tà.

Tôi tự hỏi, “Cái gì đã cho các học viên Pháp Luân Công một đức tin kiên định như vậy bất kể các sự tra tấn vô nhân đạo như vậy, đến độ mất gia đình và một số mất cả tính mệnh của mình?” Câu trả lời chỉ có thể là điều mà họ tu luyện là một cái gì quả thật là quí báu.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/1/14/170278.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/3/95005.html)

Đăng ngày 19-03-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share