Bài viết của Tiểu Phương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-06-2024] Trong suốt 20 năm tu luyện, tôi đã trải qua niềm vui khi đắc được Pháp, nỗi đau đến từ việc từ bỏ tâm chấp trước, và sự thăng hoa về tâm lẫn thân sau khi đề cao tầng thứ. Không chỉ thân thể tôi được tịnh hóa, mà cả tâm tính của tôi cũng cải biến sau khi vượt qua nhiều ma nạn. Tôi đã thay đổi từ một kẻ ích kỷ thành một người cởi mở hơn. Ngay cả họ hàng và bạn bè của tôi cũng đồng tình rằng tôi đã thay đổi tốt hơn.
Tôi có một tuổi thơ đầy khốn khổ. Mẹ tôi đã qua đời khi tôi lên 7 tuổi và cha tôi đã tái hôn vào mùa thu cùng năm ấy. Những bất hạnh của tôi bắt đầu từ giây phút mẹ kế bước vào nhà chúng tôi. Mẹ kế thường sẽ kiềm chế bản thân trước mặt cha tôi và ngược đãi tôi ngay khi cha không có mặt. Bà ấy thường bịa ra những vấn đề không tồn tại để đánh đập và mắng chửi tôi một cách tàn nhẫn. Sau khi mẹ kế sinh ra các em tôi, một em trai và hai em gái, các phương thức mà bà ấy dùng để tra tấn tôi càng gia tăng, như thể bà ấy muốn giết chết tôi vậy.
Tôi bị cắt khẩu phần ăn và ngay cả trong những ngày Tết Cổ truyền cũng không được tha. Cha mẹ và các em tôi sẽ ăn há cảo làm từ bột mì trắng trong khi tôi ăn những miếng há cảo làm từ bột mì đen. Tôi phải làm hết đủ mọi loại công việc, thậm chí là lên núi hái rau, cắt cỏ, và làm những công việc nội trợ. Kết quả là tôi thường xuyên vắng mặt ở trường do khối lượng công việc bất tận chờ đợi tôi mỗi ngày. Tôi không có thời gian nghỉ ngơi và sống trong nỗi sợ hãi bị mẹ kế đánh đập. Tôi nói năng lí nhí, né tránh người khác và dành cả ngày đắm chìm trong ủy khuất.
Vì sự bạo hành của mẹ kế, tôi phải chịu thống khổ về cả thể chất và tinh thần. Vào thời thanh niên, tạng người tôi rất thấp và gầy, sắc mặt xanh xao. Đợt kiểm tra thể chất được tiến hành vào ngày đầu tiên tôi đi làm đã cho thấy tôi chỉ nặng vỏn vẹn 37kg. Các đồng nghiệp trong nhà máy đã bàn tán rằng: “Cô bé này quá nhỏ, đáng lẽ nên được đưa tới trường mẫu giáo.”
Tôi không dám phàn nàn về sự bạo hành của mẹ kế, tuy nhiên mầm mống của tâm oán hận đã nảy sinh trong tâm tôi. Mỗi khi thấy bà ấy, tim tôi sẽ bất giác co thắt lại và sự oán hận mà tôi kìm nén sẽ trỗi dậy, khiến tôi không thể nào bình tĩnh được. Sau khi bắt đầu đi làm, tôi đã rời khỏi nhà để tránh mặt mẹ kế bằng mọi giá.
Đắc Pháp và hoàn trả nợ nghiệp
Không lâu sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo lời gợi ý của một đồng nghiệp tử tế. Khi đó, cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với các học viên Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đang ở cao trào.
Sau lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã biết rằng đó là một quyển sách dạy người ta làm người tốt. Ban đầu, tôi tự nhủ: “Nếu như mẹ kế mình từng đọc cuốn sách này, thì bà ấy sẽ không tàn ác như thế và mình sẽ không phải chịu đựng nhiều như thế.” Nhưng khi đọc tiếp, tôi bắt đầu hiểu ra các Pháp lý thâm sâu hơn về nghiệp lực luân báo và tôi đang phải hoàn trả cho những việc làm xấu mà mình đã phạm phải trong các tiền kiếp. Có lẽ tôi đã hãm hại mẹ kế hoặc bạo hành bà ấy trong tiền kiếp, vì thế đời này bà ấy mới có quyền đòi tôi món nợ này.
Thể ngộ này đã xóa bỏ một phần tâm oán hận mà tôi dành cho mẹ kế và quy chính lại tư tưởng trước đây của tôi cho rằng ông Trời thật bất công với tôi. Nợ thì phải được hoàn trả và tôi rất sẵn lòng hoàn trả chúng.
Có những điều nói dễ hơn làm. Quá trình loại bỏ tâm oán hận đã ăn sâu này quả thật là xẻo tim khoan xương. Tôi đã liên tục nỗ lực loại bỏ tâm chấp trước này từng tầng từng tầng, thế nhưng tâm oán hận sẽ lại trỗi dậy sau một thời gian. Tôi tha thiết muốn tránh mặt mẹ kế, bởi vì sự bạo hành tàn nhẫn và vô nhân đạo của bà ấy vẫn còn khiến tôi không thể bình tâm được. Nhưng là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải làm mọi thứ dựa trên các tiêu chuẩn của Pháp và buông bỏ quá khứ. Hơn nữa, những ân oán nhân duyên này là do tội lỗi trong quá khứ của tôi gây ra. Vì thế, sau khi né tránh mẹ kế trong rất nhiều năm, tôi đã thay đổi tâm thái và bắt đầu liên lạc với bà một cách tích cực. Tôi mua quà và ghé thăm cha mẹ già vào dịp Tết và những ngày lễ khác, để làm tròn trách nhiệm của một người con. Dần qua thời gian, tâm oán hận của tôi đã phai nhạt.
Một hôm, mẹ kế yêu cầu tôi cho bà tiền trợ cấp để đỡ đần những năm tháng tuổi già. Khi nghe lời đề nghị của bà, tôi đã buột miệng nói một cách tức giận: “Mẹ đã bạo hành con, vậy mà còn dám yêu cầu con trợ cấp cho mẹ khi về già. Con sẽ không cho mẹ một xu nào đâu!” Sau đó, bà ấy đã ép buộc cha tôi cố gắng tiếp cận tôi để xin tiền.
Vào ngày sau khi sự việc này xảy ra, tôi nhìn thấy mẹ kế đang nhặt ve chai trên phố và thầm nghĩ: “Thật đáng đời bà!” Sau khi có suy nghĩ ác độc này, tôi đã bị nghiệp bệnh trong ba ngày. Sau đó, tôi nghĩ: “Bà ấy đã ngoài 60 tuổi, vậy mà vẫn cố gắng kiếm sống bằng cách nhặt ve chai. Bà ấy nên được thương xót. Mình đáng lẽ không nên hả hê trước nỗi bất hạnh của bà ấy.” Sự việc này đã khiến tôi nhận ra rằng tâm oán hận của mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, và tôi phải tiếp tục loại bỏ nó một cách triệt để.
Tôi biết mình đã sai. Phản ứng của tôi là một biểu hiện của ma tính và thiếu tâm từ bi. Phần đời còn lại đối với cha mẹ già là rất khó khăn. Ba người con ruột của họ rất ít quan tâm đến họ, và vì không nhận được hỗ trợ về tài chính, họ buộc phải đi nhặt ve chai trên đường phố để kiếm sống. Không còn lựa chọn nào khác, họ đành phải gạt bỏ lòng tự tôn để đến gõ cửa nhà tôi xin tiền. Tình cảnh của họ thật sự rất đáng thương, vì vậy tôi quyết định sẽ cho họ mỗi năm 2.000 nhân dân tệ. Vì gia đình chúng tôi không khá giả, tôi không thể chu cấp cho họ nhiều hơn được. Sau khi tôi bảo họ đừng đi nhặt ve chai nữa và cho họ số tiền này, tôi cảm giác như thể một khối đá lớn đã được gỡ bỏ khỏi trái tim tôi.
Khi cha tôi mất, ông ấy yêu cầu được chôn cất bên cạnh mẹ tôi. Tuy nhiên, mẹ kế và ba người con của họ kịch liệt phản đối quyết định của ông ấy. Cuối cùng, người chú bên họ ngoại của tôi đã chủ trì tang lễ chôn cất cha tôi cạnh mẹ tôi. Cơn giận đối với hành vi vô nhân đạo của họ đã khiến tôi cắt đứt hết mọi liên lạc với mẹ kế. Vào những ngày lễ, tôi đều nhờ con trai mình thay mặt đến tặng quà cho bà ấy.
Khoảng 4, 5 năm sau đó, mẹ kế lại đến gõ cửa nhà tôi. Bà ấy mua tặng tôi một ít trái cây và nói bà muốn hỏi thăm tình hình của tôi. Khi tôi chỉ ra rằng sự an nguy của tôi không phải là việc của bà, bà ấy mới xấu hổ thừa nhận rằng bà đang bị bệnh. Tôi đáp: “Nếu mẹ bệnh, thì mẹ nên đến bệnh viện khám.”
Hai tháng sau, bệnh tình của bà ấy trở nặng hơn và bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Lúc ấy tâm oán hận của tôi dành cho bà đã biến mất và tôi chỉ cảm thấy thương xót cho bà. Các con ruột của bà ấy quá mải mê kiếm tiền đến mức bỏ rơi bà. Ngoài việc đưa đón cháu gái của tôi đến trường, tôi còn chuẩn bị thức ăn và nước uống cho mẹ kế, tắm rửa và chăm sóc bà ấy, dành tâm huyết còn nhiều hơn cả con gái ruột của bà ấy.
Một hôm, bà ấy khóc và nói với tôi: “Nếu như con không tới, thì mẹ thậm chí còn không có nước để uống.” Tôi không thể không bật khóc cùng với bà. Sau đó, dì thứ hai của tôi đã nói với tôi: “Trước khi mẹ kế của con mất, bà ấy đã nói với dì rằng ‘Chị quá may mắn khi có được đứa con gái này! Con bé cho chị thức ăn, dọn dẹp nhà cửa và lau mặt cho chị. Trước đây chị từng đối xử với nó rất tệ, vậy mà nó không chỉ tha thứ cho chị mà còn đối xử tốt với chị và giúp đỡ chị nữa.’”
Họ hàng của tôi cũng biết về sự bạo hành của mẹ kế. Người dì thứ hai đã hỏi tôi: “Cháu không ghét bà ấy hay sao?” Tôi đáp: “Vì cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã loại bỏ tâm oán hận dành cho bà ấy. Hiện giờ, cháu chỉ cảm thấy thương tiếc cho bà ấy. Có lẽ cháu đã từng ngược đãi bà ấy trong kiếp sống trước đây và đây là món nợ mà cháu phải hoàn trả.” Sau khi nghe những lời của tôi, dì tôi tuyên bố một cách nghiêm túc: “Có vẻ như Pháp Luân Công không phải là một môn tu luyện bình thường. Trước đây cháu đã nhiều lần nhắc đến nhưng dì không để tâm lời cháu nói. Hôm nay, sau khi chứng kiến hành động thiện lương của cháu, dì rốt cuộc đã tin rồi. Dì sẽ làm theo lời khuyên của cháu và cùng với chú của cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Trước lúc tạm biệt, khi tôi nói với dì rằng chú ấy cũng cần phải đồng ý với quyết định này và nhờ dì hỏi chú ấy sau khi trở về nhà, dì tôi đảm bảo với tôi một lần nữa rằng dì tin chú ấy sẽ đồng ý.
Những thay đổi về thân thể và sức khỏe
Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi có một khối u mọc ở gần dây thanh quản. Các bác sỹ chuyên khoa ở rất nhiều bệnh viện đã đề xuất phẫu thuật loại bỏ nó nhưng lại không thể đảm bảo rằng dây thanh quản của tôi sẽ còn nguyên vẹn. Nỗi sợ mất đi giọng nói đã khiến tôi trì hoãn làm phẫu thuật hết lần này đến lần khác. Vậy mà sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khối u đã biến mất không một dấu vết.
Từ thuở ấu thơ, tôi đã nhận thấy rằng cấu trúc của tai tôi rất khác biệt. Ngoài việc bị tê liệt cảm giác, ống tai phải của tôi còn rất nông. Không giống như bên tai trái, tôi đưa ngón tay vào trong thì cảm thấy có một lớp màng chắn ngang trước phần còn lại của ống tai. Một hôm, tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, nếu như đây là do nghiệp lực của con thì hãy để con gánh chịu. Nếu như không phải, xin Ngài hãy giúp con thanh lý nó.”
Một đêm nọ, tôi mơ thấy một bàn tay to lớn đưa vào miệng tôi và rút ra một mảnh thịt thối rữa. Ngày hôm sau, tai tôi bắt đầu đau đớn và chảy máu. Hai ngày sau, cơn đau càng nặng hơn khiến cho đầu tôi sưng lên và đau nhức. Vào lúc ấy, tôi đã dùng một chiếc tăm bông và móc ra từ tai phải của mình một mảnh thịt, nhìn giống hệt như mảnh thịt thối rữa đã xuất hiện trong giấc mơ. Sau đó, ống tai bên phải của tôi cảm giác như được đánh thông trong khi tai trái của tôi tự lành trở lại sau ba ngày chảy máu. Hồi còn nhỏ, tôi từng bị bệnh đậu mùa liên tục và những vết sẹo đậu mùa này đã biến mất một cách thần kỳ sau khi tai tôi được chữa khỏi. Thân thể tôi bây giờ nhẹ nhàng và vô bệnh, còn sắc da vàng vọt của tôi thì trở thành trắng hồng rạng rỡ.
Tôi có một người họ hàng là Đảng viên. Tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho ông ấy về cuộc bức hại Pháp Luân Công nhưng chưa bao giờ nhận được sự tán đồng của ông. Một hôm, khi đang cố gắng thuyết phục ông ấy một lần nữa, ông ấy nói: “Chị không cần phải nói thêm lời nào nữa. Sức khỏe thể chất của chị được cải biến là đủ để thuyết phục tôi rồi. Sắc mặt chị từng xám xịt vậy mà bây giờ chị trông hoàn toàn khỏe mạnh. Xin hãy giúp tôi thoái Đảng!” Ông ấy còn nói: “Thực ra, điều mà Sư phụ chị giảng là giống với trí huệ được cổ nhân lưu truyền lại. Những bài giảng này rất đúng và tôi tin vào chúng.”
Tránh xa hiểm nguy nhờ sự bảo hộ của Sư phụ
Trong khoảng thời gian mới bước vào tu luyện, tôi có quen biết một đồng tu là cựu chiến binh. Các cảnh sát làm việc cho tà Đảng đã cố ép buộc đồng tu này hợp tác để giúp tẩy não các đồng tu khác trong các trung tâm tẩy não. Tuy nhiên, đồng tu này đã từ chối hợp tác, mang tài liệu chân tướng Đại Pháp đến nhà của tôi để cất giữ cho an toàn, rồi sau đó tự mình bỏ trốn khỏi chính quyền.
Không lâu sau đó, Phòng 610 đã phát hiện thông qua các bản thu âm điện thoại rằng ông ấy từng liên lạc với tôi. Khoảng 5, 6 cảnh sát đã lên kế hoạch đến lục soát nhà tôi. Tuy nhiên ngay khi họ bước đến thềm cửa nhà, hàng xóm tôi nghe thấy một người trong số đó nói rằng: “Chúng ta đột nhập vào nhà người ta dựa trên một cuộc điện thoại thì chẳng phải rất vô lý hay sao? Hay là tiếp cận với lãnh đạo đơn vị công tác của bà ấy trước đi.” Họ lần lượt rời đi mà không vào nhà nữa. Nếu như họ dùng vũ lực xông vào nhà tôi, họ sẽ nhìn thấy các tờ rơi chân tướng, đĩa CD và các sách Cửu Bình nằm ở khắp nơi, không có gì che chắn.
Sau đó, họ đã tìm đến chỗ làm việc của tôi và tra hỏi các lãnh đạo và đồng nghiệp trong đơn vị của tôi. Mọi người đều nói rằng tôi là một người trung thực, ngay chính, còn khẳng định rằng họ chưa từng nghe nói đến việc tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nhờ vậy, tôi đã thoát khỏi sự bức hại của chính quyền. Tôi đã sợ hãi và sốc sau khi biết về việc này, nhưng cũng rất cảm động. Sư phụ đã bảo hộ tôi và hóa giải tất cả hiểm nguy.
Có lần, trong khi giảng chân tướng ở một khu chợ, có một tên trộm đã lấy ba lô của tôi đang treo trên tay lái xe đạp. Bên trong chiếc ba lô là tài liệu chân tướng và điện thoại di động của tôi. Với điện thoại của tôi trong tay, tên trộm đã ác ý trình báo tôi với chính quyền rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi các viên chức chính quyền tìm đến lãnh đạo đơn vị của tôi để phối hợp điều tra, lãnh đạo đơn vị của tôi đã nói rằng: “Bà ấy nghỉ hưu đã nhiều năm về trước rồi. Không ai biết nhà mới của bà ấy ở đâu. Chúng tôi biết tìm bà ấy như thế nào đây?” Lãnh đạo đơn vị của tôi đã khéo léo bảo vệ tôi và chính quyền cũng nhanh chóng dẹp bỏ sự việc này.
Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi và hóa giải tất cả những nguy hiểm mà tôi gặp phải. Tôi sẽ tiếp tục ghi nhớ lời Sư phụ, đề cao tâm tính, cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa và đền đáp sự từ bi của Sư phụ.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/16/478253.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/19/219581.html
Đăng ngày 13-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.