Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2024] Vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1998 vì cô ấy mắc bệnh. Thế giới quan của cô ấy lập tức chuyển biến. Cô ấy không còn khóc lóc hay than thở bị đau chỗ này hoặc ngứa chỗ kia, mà lúc nào cũng vui vẻ. Gia đình chúng tôi lại trở nên êm ấm và thuận hòa.
Nhìn thấy sự thay đổi của vợ, tôi quyết định tìm hiểu xem Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tôi âm thầm đi theo cô ấy một ngày và nhìn thấy một nhóm người thiền định một cách an hòa. Âm nhạc du dương và tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Một bà cụ nói chuyện với mọi người và mô tả đặc điểm của Pháp Luân Đại Pháp. Lúc lắng nghe, tôi cảm thấy môn tu luyện này khác với các môn khí công khác. Khi tôi nhìn thấy tựa đề của cuốn sách, Chuyển Pháp Luân, tôi đã mua một cuốn .
Nội hàm của cuốn sách thật thâm sâu và tôi bị cuốn hút ngay lập tức. Từng câu đều đúng, từng câu đều chỉ dạy con người trở thành người tốt, và từng câu đều phù hợp với quan điểm sống của tôi lúc đó. Và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trải nghiệm thần kỳ
Trong gần hai năm, tôi bị thất nghiệp và cuộc sống rất khó khăn. Một buổi tối, dạ dày của tôi bị đau khiến tôi không thể ngủ được và chảy mồ hôi đầm đìa.
Vợ tôi đề nghị tôi tập bài thiền định, nên tôi đã ngồi đả tọa với hai chân ở thế song bàn. Bởi vì trước đây tôi chưa từng ngồi song bàn nên hai chân rất đau. Tôi không còn biết là dạ dày đau hay chân đau nữa. Quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nhẫn chịu và kiên trì. Cơn đau dần dần biến mất và tôi như tê dại. Tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình vẫn đang ngồi đả tọa. Tôi từ từ đứng dậy để đi vệ sinh. Tôi tiểu ra hai viên sỏi như pha lê. Một cái to cỡ hạt đậu nành và cái còn lại to cỡ hạt đậu xanh. Tôi bất ngờ nhớ ra lúc còn nhỏ, tôi đã từng nhập viện vì bị sỏi tiết niệu.
Những gì Sư phụ giảng đều là sự thật. Nếu bạn chân chính tu luyện, Ngài sẽ quản bạn. Chính Sư phụ đã loại bỏ hai viên sỏi thận cứng đầu ra khỏi cơ thể tôi và giúp tôi loại bỏ một lượng lớn nghiệp lực. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Sư phụ không chỉ loại bỏ nghiệp lực và bệnh tật cho tôi, khiến tôi trở thành một người tu luyện chân chính, mà còn thay đổi vận mệnh của tôi.
Chưa đến một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, một người bà con đã giúp tôi tìm được việc làm. Tôi biết điều này là Sư phụ an bài nên tôi rất trân quý. Tại nơi làm việc, tôi yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn của người luyện công và không ngừng nâng cao các kỹ năng kỹ thuật. Tôi được các lãnh đạo công nhận và nhanh chóng thăng chức.
Kiên định tu luyện trong suốt cuộc bức hại
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Tôi đã giảng chân tướng cuộc bức hại cho đồng nghiệp. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp dạy mọi người tu tâm hướng thiện. Tôi dùng chính trải nghiệm của mình để giải thích Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi ước thúc bản thân và hành xử dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, dùng hành động để chứng minh rằng các học viên là những người tốt nhất trên thế giới.
Bởi vì tôi làm việc xa nhà, tôi tu luyện một mình, vậy nên hàng ngày tôi học Pháp tại nơi làm việc và giảng chân tướng. Tôi phối hợp làm ba việc vào công việc của mình.
Khi làn sóng thoái đảng vào năm 2004 bắt đầu, tôi đã in sách Cửu Bình và đem đi phân phát. Tôi đặt cuốn sách trên tấm bảng tuyên truyền của một ủy ban, nhưng bị phát hiện và theo dõi. Nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không gặp vấn đề gì.
Sau này tôi gặp các đồng tu ở những nơi khác và phối hợp với họ để phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù điều kiện hạn chế, tôi vẫn làm ba việc.
Đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp
Mùa xuân năm 2006, vợ tôi bị bắt và bị bức hại. Con tôi cũng bị liên lụy ở trường. Tôi trở về nhà để giải cứu vợ bị giam giữ phi pháp. Tôi dò hỏi xung quanh để tìm tung tích của cô ấy. Lúc đó, các học viên bên ngoài Trung Quốc bắt đầu phơi bày tin tức rằng các học viên ở Trung Quốc bị nhắm đến để thu hoạch nội tạng trong khi họ vẫn còn sống. Gia đình tôi và các đồng tu chịu áp lực rất lớn. Tôi không tìm thấy vợ. Tôi quyết định đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.
Các đồng tu nói với tôi: “Như vậy quá nguy hiểm“, một đồng tu khác thì nói: “Còn cha mẹ và con của anh ở nhà thì làm sao?” Tôi bảo họ: “Tôi chỉ là đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Các học viên đều là những người tốt. Vợ tôi bị giam, tính mạng còn chưa biết ra sao. Làm sao tôi có thể ngồi yên được? Các vị không cần lo lắng, tôi có Sư phụ bảo hộ. Không ai có thể đụng đến tôi”.
Khi các học viên nhìn thấy tôi đã buông bỏ mọi thứ và quyết tâm như vậy, họ không cố gắng ngăn cản tôi nữa.
Sau khi đến Bắc Kinh, tôi đến Văn phòng thỉnh nguyện của chính quyền trung ương. Tôi cảm giác như mình bước vào địa ngục, da đầu căng cứng, các lỗ chân lông trên cơ thể sắp bị nổ tung. Áp lực vô hình khiến tôi cảm thấy sắp ngạt thở. Tim tôi đập liên hồi.
Cảnh sát buộc tôi và những người đến thỉnh nguyện bước vào trong một chiếc xe tải. Họ chụp hình chúng tôi, chạy đến một nơi xa rồi dừng lại và bảo chúng tôi xuống xe. Sau đó chiếc xe tải chạy đi.
Mặc dù tôi không bị giam nhưng đã không giảng chân tướng. Nhưng tôi đã buông bỏ tâm sợ hãi và vượt qua khảo nghiệm sinh tử, đó là một chuyến đi đáng giá.
Lần thứ hai đến Bắc Kinh
Sau khi trở về từ Bắc Kinh, tôi tiếp tục học Pháp và hướng nội. Đại Pháp đã chỉ ra con đường cho tôi. Sư phụ đã ban cho tôi năng lượng to lớn. Tôi mua một chiếc áo trắng và dùng bút viết lên mặt trước của chiếc áo dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Mặt sau của chiếc áo là dòng chữ: “Thoái ĐCSTQ bảo bình an!” Tôi bắt chuyến tàu đến Bắc Kinh lần thứ hai.
Đó là ngày 1 tháng 7 năm 2006. Cái nắng thiêu đốt giữa mùa hè ở Thiên An Môn như cái lò nướng. Lần này tôi không đến Văn phòng thỉnh nguyện mà đi thẳng đến Thiên An Môn. Tôi hỏi người phụ nữ bán quà lưu niệm nhỏ cách điền đơn kiện. Bà ấy hỏi tại sao. Tôi nói: “Vợ tôi bị Phòng 610 của tỉnh bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy là người tốt, tôi đến để thỉnh nguyện”.
Bà ấy gọi điện cho cảnh sát ở Thiên An Môn. Một cảnh sát kiểm tra túi xách của tôi và nhìn thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Thoái Đảng bảo bình an!” nên đã đưa tôi vào xe hơi và chụp hình tôi.
Lần này, một số phóng viên cũng chụp hình tôi. Tôi nói với họ: “Tôi đến đây vì Phòng 610 ở địa phương bắt những người tốt tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ không cho tôi biết vợ tôi hiện đang bị giam ở đâu nên tôi đến để yêu cầu chính quyền giải thích“.
Tôi cũng nói: “Tất cả ba thành viên nhà tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát Tiền Môn, một cảnh sát trực ban nói: “Anh đến quảng trường Thiên An Môn với những thứ này là có lý do, phải không?” Tôi nói: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao chính quyền đi bắt người tốt. Vợ tôi là giáo viên tiểu học xuất sắc, giảng dạy 30 năm, nhưng bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đang bị giam ở đâu? Anh nói xem tôi nên làm gì với tư cách là một người chồng đây“.
Anh ấy nói: “Nếu anh đến thỉnh nguyện một mình, thì sẽ không có sự khác biệt gì lớn đâu”. Tôi nói: “Tôi đến đây để giảng chân tướng và nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Ngay cả khi anh là người duy nhất minh bạch rằng những ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là người tốt, nếu anh không tham gia vào cuộc bức hại người tốt, thì chuyến đi của tôi quả thật đáng giá!”
Anh ấy gật đầu. Khi anh ấy ngẩng đầu lên tôi thấy anh ấy ngân ngấn nước mắt. Sự thiện lương của tôi đã chạm đến anh ấy và tôi rất biết ơn Sư phụ. Tôi trào nước mắt. Tôi đã không đến đây một cách vô ích.
Anh ấy nhấc điện thoại và gọi đến Phòng 610 của tỉnh chúng tôi và hỏi thăm tung tích của vợ tôi. Đầu dây bên kia nói không có người như vậy ở đây. Anh ấy nổi xung, gọi trực tiếp cho văn phòng chính phủ và nói: “Nhân viên xử lý vụ việc ở Phòng 610 các anh làm sao vậy? Các anh bắt người ta nhưng không cho người nhà biết cô ấy ở đâu; Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chồng cô ấy đã đến Thiên An Môn. Các anh nên nhanh chóng tìm ra tung tích của cô ấy!”
Anh ấy đặt điện thoại xuống và nói: “Đừng lo lắng. Anh đi một mình và không gây ảnh hưởng gì đến xã hội nên tôi sẽ viết cho anh một biên bản không nộp phạt. Anh có thể cầm biên bản này về nhà!”
Một lúc sau, có người gọi điện và nói vợ tôi đang bị giam trong trại lao động cưỡng bức ở tỉnh chúng tôi. Sau đó anh ấy liên hệ người tại văn phòng liên lạc của tỉnh tôi ở Bắc Kinh. Ngày hôm sau, sở công an ở đơn vị tôi đến và đưa tôi về.
ĐCSTQ gây áp lực cho đơn vị của tôi. Các lãnh đạo của sở công an bị phê bình, vậy nên họ gây sức ép bảo tôi viết bản cam kết. Tôi nói: “Các anh yêu cầu tôi cam kết không trở thành người tốt hay sao?” Một viên cảnh sát tức giận nói: “Nếu anh không viết, tôi sẽ cho anh ngồi ghế cọp!” Tôi đứng lên và nói: “Anh đe dọa tôi bằng ghế cọp, nhưng Sư phụ của tôi không đồng ý!” Giọng điệu của viên cảnh sát lập tức dịu lại. Anh ta nói lớn tiếng: “Sư phụ của anh thật tuyệt vời!” Thông qua trải nghiệm này, tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi, coi sóc và bảo hộ tôi!
Miễn là tôi kiên tín Sư phụ, khi nguy hiểm đến, Sư phụ sẽ giúp tôi. Tà ác đằng sau viên cảnh sát đã bị giải thể. Sau khi tôi giảng chân tướng kỹ lưỡng, họ đã không làm gì tôi và đưa tôi trở lại đơn vị làm việc.
Trong hai chuyến đi đến Bắc Kinh, Sư phụ đã chăm sóc tôi và tôi đã chứng thực sự uy nghiêm của Đại Pháp. Mặc dù tôi chưa giải cứu vợ nhưng tôi đã giải thể những nhân tố tà ác ở không gian khác bức hại các học viên, và giảm bớt áp lực lên vợ tôi. Sau này cô ấy đã được thả.
Tu bản thân và cứu chúng sinh
Mặc dù tôi gây ra một số rắc rối cho các lãnh đạo tại nơi làm việc, điều tôi không ngờ là tôi lại trở nên nổi tiếng. Nhiều người giơ ngón tay ủng hộ và âm thầm khen tôi: “Anh Trương thật dũng cảm và tuyệt vời! Anh ấy kiên định đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho vợ. Đúng là một người chồng tốt!” Một số nhân viên nữ còn nói với nhau: “Nếu bạn muốn kiếm chồng thì phải tìm người như anh ấy!” Kỳ thực, họ không biết trong tâm của các học viên Pháp Luân Đại Pháp nghĩ gì; tôi không đến Bắc Kinh chỉ vì vợ tôi, mà quan trọng hơn là tôi có sứ mệnh. Tôi đang trợ Sư chính Pháp, vạch trần cuộc bức hại, và cứu chúng sinh!
Tôi không ngừng giảng chân tướng cho các lãnh đạo tại nơi làm việc, và tất cả họ đều đồng ý rằng Đại Pháp là tốt. Một số thậm chí còn đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tất cả họ đều âm thầm bảo vệ tôi. Tôi đã tạo ra một hoàn cảnh tu luyện tương đối thoải mái cho mình.
Sư phụ giảng:
“Chân Thiện Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi dùng tiêu chuẩn này để làm việc nên ai cũng nói tôi là người tốt. Tôi không bao giờ say xỉn hay chơi mạt chược. Vì các lãnh đạo đơn vị tin tưởng nên tôi được giao cho vị trí quan trọng. Tôi chịu trách nhiệm tất cả, từ thanh thép và xi măng, cho đến chuẩn bị thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại cho công nhân. Tôi làm việc tận tụy và không bao giờ trễ nải.
Do công việc, tôi tiếp xúc với rất nhiều người. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp và khuyên mọi người thoái đảng. Nơi làm việc trở thành nền tảng để tôi cứu người.
Một cậu thanh niên đến gặp tôi bàn việc kinh doanh nhưng tâm trạng rất chán chường. Cậu ấy không ký được hợp đồng trong một thời gian dài, việc chi trả chi phí sinh hoạt trở nên khó khăn. Cậu ấy nói gần đây, cậu có đôi lần tranh cãi với vợ, trong lúc tức giận, cô ấy đã bỏ lại cậu và hai đứa con, và trở về nhà cha mẹ đẻ.
Tôi cảm thông nói với cậu ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cho cậu mượn sách Chuyển Pháp Luân và bảo cậu ấy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cậu ấy đọc sách và liên tục niệm chín chữ chân ngôn.
Cậu ấy muốn luyện công, nên tôi đã thu âm nhạc luyện công và các bài giảng Pháp của Sư phụ, và hướng dẫn cậu luyện các động tác.
Cậu ấy đã học cách trở thành người tốt và vợ của cậu đã quay trở lại. Sáu tháng sau, cậu ấy và vợ đến gặp tôi. Cậu vui mừng nói với tôi: “Học Đại Pháp thật là tốt. Cả gia đình chúng tôi đã được ban phúc! Gần đây tôi đã ký được một số hợp đồng lớn. Cảm tạ Sư phụ Lý rất nhiều!”
Đến Bắc Kinh lần thứ ba
Năm 2015, vợ tôi lại bị bức hại và bị kết án tù ba năm rưỡi. Lúc đó, các học viên ở Trung Quốc đang đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Tất cả chúng tôi đều muốn đưa thủ phạm chính ra công lý và chấm dứt cuộc bức hại. Tôi biết đây cũng là điều vợ tôi muốn và tôi phải giúp cô ấy thực hiện. Sư phụ đã an bài cơ hội cho tôi.
Cuối năm 2016, tôi thực sự không muốn vật lộn với tiền tài và danh vọng ở đơn vị nên tôi đã nghỉ việc. Điều đầu tiên tôi làm sau khi nghỉ việc là đến Bắc Kinh và đưa đơn kiện của vợ tôi đến Viện Kiểm sát Tối cao và Tòa án Tối cao. Ngay trước Tết Nguyên Đán năm 2016, tôi một lần nữa bắt tàu đến Bắc Kinh.
Vì tôi không liên hệ với các đồng tu hoặc người quen trước, tôi đã lang thang trên đường phố Bắc Kinh trong vài ngày mà chưa nộp được đơn kiện. Nếu tôi tự mình giao nộp, thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ bị bắt. Lần này, tôi phải thực hiện một cách hợp lý và an toàn.
Tôi đi tới đi lui ở nhà ga Bắc Kinh. Tôi nên về nhà hay chờ cơ hội? Trước khi tôi có câu trả lời, tiếng chuông năm mới đã vang lên. Tôi tìm một nơi vắng vẻ trước nhà ga và bắt đầu đả tọa phát chính niệm. Một dòng năng lượng ấm áp chảy xuyên cơ thể tôi. Tôi biết Sư phụ đang động viên tôi kiên trì.
Bầu trời Bắc Kinh trông có vẻ u ám và nặng nề, tuyết rơi kèm theo gió lạnh. Đêm giao thừa là ngày đoàn viên và ăn mừng của mọi nhà nhưng do cuộc bức hại, gia đình tôi đã ly tán khắp nơi. Con tôi buộc phải đi xa và không thể về nhà. Vợ tôi bị bắt, bị bức hại lần hai, và bị bỏ tù. Tôi ngồi trong nhà ga, vừa đói vừa lạnh.
Sư phụ luôn coi sóc chúng ta. Mỗi khi tôi gặp khó nạn, đôi bàn tay ấm áp của Ngài luôn ban cho tôi chính niệm và dũng khí. Tôi nhớ lại lúc mới bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể tôi. Ngài đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi và liên tục giúp đỡ và khích lệ tôi. Sau đó tôi quên đi mọi đau buồn. Gió lạnh và tuyết cũng dần dần tản mất. Trời đã sáng. Tâm tôi lại tràn đầy hy vọng.
Trong những năm qua, có bao nhiêu đệ tử Đại Pháp cùng chung cảnh ngộ như tôi? Họ không nản lòng mà tiếp tục chứng thực Pháp không chút do dự. Tôi lấy hết can đảm và lại tiến bước về phía quảng trường Thiên An Môn. Tôi hỏi người bán hàng ở quảng trường có biết nơi nào tá túc giá rẻ không.
Người bán hàng bảo tôi có một khách sạn gần đó đang tìm một đầu bếp nấu bữa sáng. Sau một ngày thử việc, ông chủ ký hợp đồng lao động với tôi. Ông ấy bao cho tôi tiền ăn và tiền ở, và lương hàng tháng của tôi là 4.000 tệ. Tôi biết điều này không phải ngẫu nhiên. Sư phụ nhìn thấy tôi có cái tâm chứng thực Pháp nên đã an bài việc này.
Tôi biết nhiệm vụ của tôi ở đây không phải để kiếm tiền. Tôi vẫn còn nhiều việc lớn cần hoàn thành. Tôi phải gửi đơn kiện Giang của vợ tôi đến toà án sớm nhất có thể. Về sau, cuối cùng tôi cũng gửi được đơn kiện đến tòa.
Tôi ký hợp đồng sáu tháng với ông chủ ở khách sạn Tiền Môn. Tôi đề nghị mỗi tháng được nghỉ phép bốn ngày để về thăm vợ đang bị giam giữ phi pháp trong tù. Khi tôi trở lại Bắc Kinh, ngoài việc làm ở khách sạn hàng ngày, tôi tập trung toàn bộ năng lượng vào việc phát chính niệm hướng đến quảng trường Thiên An Môn để thanh trừ những nhân tố tà ác.
Nhìn lại chặng đường tu luyện hơn 20 năm, mỗi từng bước đi của tôi đều được Sư phụ an bài cẩn thận, bao gồm cả việc tôi đến Bắc Kinh ba lần. Mặc dù tôi không thể giải cứu vợ, tôi đã giải thể những tà linh bức hại các đệ tử Đại Pháp ở các không gian khác, giải tỏa áp lực lên các đồng tu, và ngăn chặn kẻ xấu.
Nếu tất cả chúng ta đều có thể đứng lên và lên tiếng vì gia đình và công lý, chúng ta sẽ có thể giải thể cuộc bức hại. Cuộc bức hại Đại Pháp của ĐCSTQ vẫn đang tiếp diễn. Chúng ta có trách nhiệm đứng lên vì công lý, bảo vệ tính mạng của những người thân yêu, và chấm dứt cuộc bức hại tàn bạo đối với các đệ tử Đại Pháp.
Cho dù tiến trình chính Pháp kéo dài bao lâu, chúng ta sẽ luôn theo sát Sư phụ và trợ Sư cứu chúng sinh.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/28/445085.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/26/219678.html
Đăng ngày 09-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.