Bài viết của Lan Hoa, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-06-2023] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi, bắt đầu tu luyện từ năm 1997. Tôi cảm nhận được một cách sâu sắc rằng Sư phụ vì sự viên mãn của đệ tử mà đã phó xuất tâm huyết quá nhiều, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Tại đây, tôi xin phép viết xuống trải nghiệm tu luyện của mình và chia sẻ với các đồng tu, nếu có chỗ nào chưa đúng, xin các đồng tu chỉ ra.

Đại Pháp đã kéo dài thọ mệnh cho tôi

Trước khi đắc Pháp, tôi bị bệnh viêm khớp nghiêm trọng, bệnh tim, viêm teo dạ dày, bệnh phụ khoa, v.v., mặc dù đã tốn rất nhiều tiền chữa trị nhưng đều không khỏi. Đến lúc hết tiền chữa bệnh, bệnh tình của tôi ngày càng trầm trọng đến mức sức cùng lực kiệt không thể làm việc được nữa. Lúc đó tôi rất hay cáu kỉnh, bồn chồn, luôn có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi. Vì vậy, tôi nhờ người bạn tìm giúp mình một thầy bói, sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp để bói xem tôi sẽ thế nào, thầy bói phán rằng tôi sẽ chết vì một cơn đau tim ở tuổi 55, mà lúc đó tôi đang 40 tuổi.

Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng không biết phải làm gì, một người bạn đã giới thiệu cho tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói: Pháp Luân Đại Pháp có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh, khiến tâm thân kiện khang mà không tốn bất kỳ khoản phí nào. Sau khi nghe những lời của cô ấy, tôi cảm thấy như mình cuối cùng đã được cứu. Khoảng ba giờ sáng hôm sau, cô ấy đưa tôi đến điểm luyện công, tôi nhìn thấy 70-80 người đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cũng bắt đầu học luyện các bài công pháp. Vừa luyện động tác “bão luân” được vài phút, tôi đã bị choáng, rồi ngã xuống đất và bất tỉnh. Một lúc sau tôi nghe thấy có người gọi tôi: Có chuyện gì thế? Lúc này tôi đã tỉnh lại và nói rằng mắt tôi không nhìn thấy gì cả. Họ nói: Đừng sợ, đây là Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho học viên. Một lúc sau, có hai vị phụ đạo viên đỡ tôi ngồi dựa vào một bức tường gần đó. Lúc đó bụng tôi quặn đau, khó chịu, cảm thấy rất buồn nôn. Hai phụ đạo viên dìu tôi chạy vào nhà vệ sinh. Đến nhà vệ sinh, tôi nôn mửa và tiêu chảy, ra toàn nước. Sau khi vật lộn với tình trạng đó trong nửa tiếng, tôi cảm thấy tỉnh táo trở lại và mắt tôi cũng nhìn rõ hơn. Vị phụ đạo viên hỏi tôi cảm thấy sao rồi? Tôi nói không sao. Chị ấy nói: Hãy đứng dậy và tiếp tục luyện công nhé. Chúng tôi quay trở lại và tôi luyện tiếp các bài công pháp. Sau đó, khi đi bộ về nhà, tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng và tâm trạng cũng tốt hơn. Từ đó trở đi, hằng ngày tôi luôn tự giác đến điểm luyện công đúng giờ để tham gia luyện công tập thể buổi sáng mà không cần ai gọi dậy.

Đến sáng ngày thứ ba, khi tôi đến điểm luyện công, vị phụ đạo viên ở đó nói với tôi: Chỉ luyện công thôi thì chưa đủ, chị còn cần đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” nữa. Vì trước đây tôi chỉ được đi học trong ba năm nên có nhiều chữ tôi không biết, một số câu khi đọc lên tôi cũng không hiểu ý nghĩa là gì. Nhưng tôi không nản lòng, tôi đã nhờ các đồng tu giúp đỡ và tự tra từ điển, rất nhanh sau đó tôi đã có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân một cách lưu loát. Thông qua đọc sách, tôi cũng hiểu rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải là để chữa bệnh, mà là để tu luyện, là Sư phụ truyền công đưa con người lên cao tầng, và cuối cùng phản bổn quy chân; tôi cũng ngộ được rằng tất cả các bệnh tật về cơ bản đều do nghiệp lực mà sinh ra.

Từ ngày bắt đầu luyện công, sáng nào tôi cũng nôn ra rất nhiều nước bọt, tình trạng này kéo dài hơn một tháng. Sau đó, tôi như trở thành một con người khác, tăng cân trở lại, khuôn mặt hốc hác trước kia không còn nữa mà trở nên sáng sủa hồng hào hơn, tôi cũng không còn cảm thấy mệt mỏi khi làm việc nữa.

Đại Pháp giúp tôi thăng hoa đạo đức

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cơ thể tôi không chỉ khỏe mạnh hơn mà tâm tính cũng trở nên tường hoà hơn. Nhân sinh quan và thế giới quan của tôi cũng thay đổi, mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc. Pháp lý của Đại Pháp đã dẫn dắt và giúp tôi biết cách giữ gìn bản tính thiện lương trong thế tục, không bị danh lợi thao túng, thân tâm trở nên nhẹ nhàng tự tại, quan trọng hơn là Đại Pháp đã giúp tôi minh bạch được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Tu luyện đã giúp tôi có được niềm hạnh phúc thực sự.

Tôi là một công nhân bình thường làm việc ở một xưởng may. Tại chỗ làm, tôi cố gắng tuân theo các tiêu chuẩn của một người tu luyện và cố gắng hết sức làm tốt công việc kể cả những việc không bắt buộc phải làm. Trong nhà máy, hàng ngày các công nhân thường thay phiên trực nhật, dọn dẹp trong và ngoài nhà xưởng, khi ai đó ở xa hoặc có hoàn cảnh đặc biệt không thể làm, tôi thường chủ động đi làm nhiệm vụ thay họ. Khi mâu thuẫn nảy sinh giữa các đồng nghiệp, tôi đã có thể tuân theo “Nhẫn” như Sư phụ chỉ dạy. Ví dụ, ở nhà máy có một chị tên là Minh (bí danh), một hôm trong giờ nghỉ trưa, chị cắn hạt dưa làm vỏ hạt dưa rơi vãi khắp sàn, tôi đã tự nguyện cầm chổi quét sàn cho sạch sẽ. Chị Minh không những không cảm ơn tôi mà còn bắt đầu mắng mỏ tôi trước mặt tất cả những người có mặt ở đó. Trước đây, tôi chưa từng bị ai đối xử một cách vô lý như vậy. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắng trả chị ấy. Thay vào đó, tôi bình tĩnh chịu đựng lời mắng mỏ của chị ấy. Khi các đồng nghiệp nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu; giám đốc nhà máy bước ra từ văn phòng và hỏi: “Cô ấy đang mắng ai vậy?” Tôi đáp: “Cô ấy đang mắng tôi đó!” Giám đốc nhà máy cười và nói: “Tâm tính của chị đã cải biến rồi! Nếu chuyện như thế này xảy ra trước đây thì hẳn là chị đã đánh cô ấy rồi nhỉ.”

Những lời nói, cử chỉ của tôi đã được lãnh đạo và nhân viên nhà máy nhìn thấy. Vào tháng 7 năm 1999, khi tà đảng đàn áp Pháp Luân Đại Pháp một cách điên cuồng, các nhân viên Phòng 610 đã đến nhà máy của chúng tôi để tìm xem có ai tập luyện Pháp Luân Công hay không. Giám đốc nhà máy nói với họ: Không có. Sau đó, nữ giám đốc nhà máy nói với tôi: Các học viên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt, tôi sẽ không nói cho họ biết đâu! Mỗi khi có cơ hội, tôi đều nói với họ về chân tướng của Đại Pháp, họ đều biết Đại Pháp là tốt, họ đều biết chúng tôi là người tốt, và họ đều biết rằng các đệ tử Đại Pháp đang bị bức hại .

Trong giao tiếp với người thân và bạn bè, tôi vẫn duy trì các tiêu chuẩn cần có của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi có một anh trai và năm người em gái. Trong đó có một người em của tôi đã qua đời ở tuổi 43. Em rể tôi tái hôn, các con không hòa thuận với mẹ kế nên về gần như tôi đã chăm sóc chúng như con mình trong suốt một thời gian dài cho đến khi chúng lên cấp ba, rồi lập gia đình. Vì tôi quan tâm chăm sóc chúng nên bọn trẻ cũng rất gần gũi với tôi. Những người hàng xóm của tôi đã chứng kiến tất cả những điều này, họ nhận xét: “Chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp mới sẵn lòng làm điều này!”

Tâm bất động trước áp lực từ cuộc bức hại

Trước khi cuộc bức hại diễn ra, gia đình tôi luôn ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp. Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành cuộc đàn áp, gia đình ngăn cản tôi tu luyện vì sợ bị bức hại, đặc biệt là chồng tôi. Anh ấy là một công chức nhà nước nên nhiều lãnh đạo đã thường xuyên đến gặp để thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Dưới áp lực liên tục từ cấp trên, chồng tôi cùng tất cả các em gái của tôi gây sức ép để buộc tôi phải từ bỏ việc tu luyện. Trước tình cảnh này, tôi đã khóc. Bất kể họ nói gì, tôi cũng không chịu nói câu “không tu luyện”. Lúc này mẹ tôi ở bên cạnh lên tiếng: “Đừng nói nữa, các con còn nói nữa thì con gái mẹ nó phát điên mất.” Các em tôi đã bỏ cuộc và trở về nhà. Khi chồng tôi biết anh vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao, anh ấy đã nói với tôi: “Anh hoặc Đại Pháp, em chỉ có thể chọn một mà thôi.” Nghe những lời của anh ấy, tôi lại bắt đầu khóc. Trái tim tôi đau đớn. Nếu tôi chọn Đại Pháp, gia đình chúng tôi sẽ tan vỡ và điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ba đứa con của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu tôi chọn chồng mình, tôi sẽ phải từ bỏ Đại Pháp. Một lúc sau, tôi nói với chồng: “Em chọn Đại Pháp. Đại Pháp đã ban cho em sức khoẻ, ban cho em cuộc sống, em chọn tiếp tục tu luyện đạt đến giác ngộ viên mãn. Chiều nay em sẽ đi tìm nhà trọ.” Sau khi nghe câu trả lời của tôi, chồng tôi trở nên mềm lòng: “Thôi bỏ đi. Nếu quyết tâm như vậy thì em cứ tu luyện.”

Từ đó, chồng tôi luôn âm thầm ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Có lần khi tôi phát tài liệu giảng chân tướng và bị tố cáo, một chiếc xe của Phòng 610 đã đến trước cửa nhà tôi. Vào thời điểm đó, ở nhà tôi có đĩa Shen Yun, Cửu Bình và các tờ rơi giảng chân tướng, sau khi biết được sự việc, một đồng tu đã muốn chuyển tài liệu sang chỗ khác để cất giữ. Khi chồng tôi biết chuyện, anh ấy đã nói với tôi: chúng ta không thể đẩy nguy hiểm cho người khác vào lúc này. Vào khoảng 8 giờ tối, xe của Phòng 610 rời đi, tôi bước ra khỏi nhà và phát tất cả tài liệu chân tướng còn lại. Khi tôi trở về nhà lúc 10 giờ tối, tôi thấy chồng tôi đang chăm chú nhìn ra ngoài, úp mặt vào khung cửa sổ! Lúc này, tôi hiểu chồng tôi không hề phản đối Pháp Luân Đại Pháp, mà chỉ vì sợ bị bức hại.

Ngày hôm sau tôi đến tiệm cắt tóc và phát hiện mình đang bị theo dõi. Tôi vừa ngồi xuống, nhìn qua gương, thấy người đàn ông đã ngồi sau lưng tôi, lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh tôi. Lúc đó tôi không hề sợ hãi. Tôi nghĩ Sư phụ đang ở bên cạnh và bảo hộ tôi, và tôi cầu xin Sư phụ ngăn người đó chụp ảnh tôi. Sau đó anh ấy đã cất điện thoại đi. Qua sự việc này, tôi thấy rằng chỉ cần các đệ tử Đại Pháp có chính niệm đầy đủ, Sư phụ có thể giúp giải quyết mọi tình huống nguy hiểm.

Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp

Bạn gái của con trai tôi đến từ một thành phố ở miền Nam, gia đình cô gái muốn gặp mặt tôi nên tôi đã chuẩn bị một số đồ đạc rồi đi thăm họ. Chị gái và anh rể của cô gái đều có mặt ở đó, cả nhà đều rất vui vẻ. Cha mẹ của cô gái có vẻ ngoài giản dị và tốt bụng. Trong khi ăn, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện thượng thừa của Phật gia, tu luyện theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng giải thích rằng Giang Trạch Dân, cựu bí thư ĐCSTQ, vì ghen tị với số lượng lớn các học viên tu luyện Đại Pháp nên đã lạm dụng quyền lực của mình để đàn áp Pháp Luân Công. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn hoàn toàn là giả, là do tay sai của Giang chỉ đạo thực hiện, v.v.

Lúc đó, con trai tôi đang ngồi cạnh tôi, sợ đến mức liên tục dùng chân gõ vào gầm bàn để ngăn tôi nói chuyện. Tôi không bận tâm và tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp. Lúc này, cha cô gái lên tiếng: Điều Giang Trạch Dân sợ nhất chính là Pháp Luân Đại Pháp, hắn là kẻ ác nhất. Mẹ cô gái nói: Tôi ghét ĐCSTQ nhất! Chú tôi từng là một trí thức cấp cao và đã bị bức hại đến chết trong Cách mạng Văn hóa. Chị gái và anh rể của cô gái đều nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt và tất cả họ đều đã minh bạch chân tướng.

Trên đường về nhà, con trai tôi giơ ngón cái lên và nói: “Mẹ ơi, sao mẹ dám nói thế? Lúc đó con sợ lắm”. Tôi nghĩ việc con trai tôi lo lắng là điều bình thường, Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau. Lúc đó, tôi không biết mình lấy dũng khí và can đảm từ đâu ra, thực ra tất cả là nhờ uy lực của Đại Pháp và Sư phụ đã giúp tôi làm được điều đó. Có một điều tôi biết rất rõ rằng mình không thể bỏ mặc người khác mà không cứu. Mặc dù trước đó tôi cũng cảm thấy rất áp lực, lo lắng không biết có nên nói cho họ biết hoàn cảnh thực sự của mình hay không? Tôi nghĩ tôi là một người tu luyện, và nếu tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn thì tôi cần nói lên sự thật.

Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, vì vậy giảng chân tướng là trách nhiệm của tôi, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh là điều quan trọng nhất mà tôi phải làm. Cho nên dù đi đâu tôi cũng sẽ nói với mọi người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã thành tựu sinh mệnh của tôi và Sư phụ đã ban cho tôi hết thảy mọi thứ! Tôi sẽ kiên trì giảng chân tướng cứu người và chứng thực rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Khi viết bài tâm đắc thể hội này, tôi nhận thức sâu sắc rằng mỗi bước đi của tôi đều được Sư phụ từ bi an bài tỉ mỉ. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không thể đi đến ngày hôm nay. Tôi sẽ chăm chỉ làm các việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm và tinh tấn tu luyện trong thời gian Chính Pháp hữu hạn còn lại. Phải học Pháp thật tốt, làm tốt ba việc và cứu càng nhiều chúng sinh càng tốt.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/17/462032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/13/212465.html

Đăng ngày 10-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share