Bài viết của Ngọc Chân, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-06-2024] Tôi năm nay 64 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi đã vượt qua bao thăng trầm trên con đường tu luyện để bước tới ngày hôm nay nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm về việc viên dung chỉnh thể, phối hợp với các đồng tu trong một năm qua.
Trong khổ nạn vẫn không quên cứu người
Tháng 9 năm 2020, vì giảng chân tướng cho người dân nên tôi đã bị cảnh sát bắt cóc. Sau khi được trả tự do, tôi bị buộc phải rời khỏi nhà vì không muốn tiếp tục bị cảnh sát sách nhiễu. Vào tháng 6 năm 2022, tôi thuê một căn hộ và bắt đầu phối hợp với đồng tu A để giảng chân tướng cứu người.
Chúng tôi đã đi đến nhiều khu chợ, bất kể khoảng cách gần xa, thời tiết đẹp xấu thế nào. Không gì có thể ngăn cản việc cứu người, vì chúng tôi biết rằng đó là sứ mệnh và trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp. Trước khi lên đường, chúng tôi đều cầu xin Sư phụ đưa những người hữu duyên tới để nghe chân tướng và ngăn chặn những nhân tố tà ác có thể cản trở việc cứu độ họ.
Một lần ở chợ, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang mua rau. Nhìn thoáng qua có thể thấy ông ấy không phải là người dân bình thường, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi cứu ông ấy. Tôi chào ông ấy và nói: “Tôi muốn tặng anh một chiếc USB chân tướng, trong này có các bộ phim, nghệ thuật dân gian, lịch sử, tin thời sự, văn hóa truyền thống – tất cả đều rất tích cực. Xem những thông tin này, anh sẽ nhận được phúc báo.”
Ông ấy nói: “Được, cảm ơn chị.” Sau đó tôi hỏi: “Anh có phải là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không?” Ông ấy nói đúng như vậy. Tôi nói: “Anh nên thoái xuất khỏi đảng vô thần và các tổ chức liên đới của nó. Trời sẽ diệt nó. Nếu anh thoái xuất khỏi đảng, Thần Phật sẽ bảo vệ anh và anh sẽ không bị chết chìm cùng nó. Tôi sẽ chọn cho anh một bí danh.” Ông ấy nói không cần bí danh và nhờ tôi thoái. Cứ như vậy, ông ấy đã được cứu.
Học viên B năm nay 79 tuổi có tham gia nhóm giảng chân tướng của chúng tôi. Bà ấy không thể đi xe đạp nên đã nhờ đồng tu A chở. Nhìn bà ấy trẻ hơn so với tuổi và giảng chân tướng rất tốt.
Một ngày nọ, ba chúng tôi cùng nhau đem theo bùa hộ mệnh, tài liệu và USB chân tướng tới một khu chợ nhỏ. Vì khi ấy còn rất sớm nên chưa có nhiều người ở đó. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đang đẩy chiếc xe ba bánh bán rau. Tôi đến gần bà ấy và nói: “Chào chị, tôi muốn tặng chị một tấm bùa hộ mệnh.” Bà ấy đã nhận tấm bùa. Tôi nói: “Nếu chị thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, chị sẽ được bình an và may mắn. Chị có phải là thành viên của ĐCSTQ hay các tổ chức liên đới của nó không?”
Bà ấy nói: “Tôi đã từng là đảng viên ĐCSTQ, nhưng họ đã khai trừ tôi vì tôi sinh con thứ hai trong thời kỳ chính sách một con.”
Tôi nói: “Điều đó có thể không được tính là đã thoái. Cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay bây giờ để các vị Thần chứng kiến. Khi gia nhập ĐCSTQ, chị đã thề cống hiến cả cuộc đời mình cho nó. Trên đầu chị đã có dấu của nó. Hiện nay, Trời đang diệt ĐCSTQ, ông Trời sẽ chỉ giúp chị xóa dấu ấn của nó nếu chị thoái ĐCSTQ để xóa bỏ lời thề đó. Bằng cách đó, chị sẽ không bị trừng phạt theo ĐCSTQ khi nó sụp đổ.” Bà ấy đã đồng ý.
Tôi nói sẽ giúp bà chọn bí danh, nhưng bà ấy nói sẽ dùng tên thật để thoái. Tôi cảm thấy rằng nhờ những nỗ lực giảng chân tướng của các đồng tu trong nhiều năm qua, nhiều người ở khu chợ đó đều đã minh bạch chân tướng, lòng cảm ân của họ đối với Đại Pháp thật khiến người ta cảm động. Khi chúng tôi giảng chân tướng ở khu chợ đó, nhiều người đã sẵn sàng lắng nghe và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mặc dù đó là một khu chợ nhỏ nhưng chúng tôi đã giúp 38 người thoái đảng chỉ trong một buổi sáng.
Có một lần, trời rất tối và có vẻ sắp mưa. Chúng tôi phân vân không biết có nên đi hay không. Sau đó chúng tôi nghĩ: “Nếu hôm nay ở nhà, rồi trời lại không mưa thì chẳng phải chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu người hay sao?” Thế là chúng tôi mang theo áo mưa lên đường. Trên đường đi, tôi nói với mưa: “Chúng ta đang đi cứu người nên sáng nay đừng mưa. Để đến chiều hãy mưa nhé.” Khi đến đó, chúng tôi giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Rốt cuộc trời lại nắng. Nhìn vào danh sách những người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, trong lòng chúng tôi tràn ngập niềm vui.
Một lần khác, trời nhiều mây nhưng không có vẻ như sắp mưa. Đồng tu A và tôi đến một khu chợ lớn cách nhà khoảng 24 km và nói chuyện với mọi người từ đầu phía Đông đến cuối phía Tây của chợ. Sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, trời bắt đầu mưa. Chúng tôi vội vã về nhà khi trời mưa càng lúc càng to. Chúng tôi đạp xe trong gió và mưa suốt hơn một tiếng đồng hồ. Quần áo ướt sũng, chúng tôi hơi mệt nhưng cảm thấy rất vui và nhẹ nhõm.
Hỗ trợ các đồng tu làm lịch
Vào tháng 10 năm 2022, chúng tôi nhận được một lô bìa lịch cùng với các tờ lịch bàn và lịch treo tường đã in. Tuy nhiên, do lệnh phong tỏa tránh đại dịch nên chúng tôi không thể gặp nhau để đóng lịch thành quyển. Thời gian trôi qua, đến gần cuối tháng 11 mà chúng tôi vẫn chưa làm xong. Điều phối viên đã rất lo lắng.
Một ngày nọ, điều phối viên đề nghị tôi ngày hôm sau tìm một học viên khác tới giúp làm lịch càng nhanh càng tốt. Chúng tôi phải làm xong trước những tháng cuối năm, các đồng tu sau đó còn phải đi phân phát chúng. Tôi đã đồng ý. Trước đây tôi chỉ giảng chân tướng và chưa bao giờ làm lịch, nhưng đó là việc cần phải làm, tôi biết mình cần tham gia hỗ trợ mọi người.
Ngày hôm sau, đồng tu A và tôi đến đó, thấy bốn học viên đang làm lịch. Chúng tôi đã phân chia nhiệm vụ. Tôi chịu trách nhiệm đóng gói thành phẩm. Mặc dù các học viên khác đều đã trên 60 tuổi nhưng họ làm rất nhanh. Chúng tôi bắt đầu lúc 1 giờ chiều và đến 5 giờ chiều chúng tôi đã đóng được hơn 300 cuốn lịch.
Chúng tôi tiếp tục làm vào chiều hôm sau và giao lịch cho các đồng tu vào buổi tối theo hướng dẫn của người điều phối. Vì các học viên ở tuyến đầu sẽ khó mang theo những chiếc hộp lớn hơn nên chúng tôi đã sử dụng những chiếc hộp nhỏ để giúp các học viên ở tuyến đầu vận chuyển dễ dàng hơn.
Chúng tôi đã làm việc đó trong một tuần. Sau đó, tình hình đại dịch trở nên tồi tệ hơn, nơi chúng tôi làm lịch bị phong tỏa và người bên ngoài không thể vào được. Hơn nữa, một số học viên bị nhốt ở nhà và không thể ra ngoài. Điều phối viên đã yêu cầu mọi người tăng cường phát chính niệm để lệnh phong tỏa được gỡ bỏ. Sau một tuần, lệnh phong tỏa kết thúc và chúng tôi lại nỗ lực hết mình để tạo ra những bộ lịch đẹp nhất. Các đồng tu đều làm việc chăm chỉ và chúng tôi đã bắt kịp tốc độ phân phát của họ và có vài chục hộp lịch sẵn sàng để phân phát. Sau đó tôi và đồng tu B đi tìm hai đồng tu khác để giúp phân phát chúng. Tôi đặt lịch ở một nơi và họ sẽ lấy lịch ở đó sau mỗi đợt phân phát xong Nhờ sự từ bi và bảo hộ của Sư phụ cùng sự phối hợp của các đồng tu, chúng tôi đã đóng gói và phân phát thành công tất cả số lịch theo dự kiến.
Hướng nội tìm và đề cao tâm tính
Ngoài việc giảng chân tướng, tôi còn chịu trách nhiệm chuyển tài liệu cho các học viên. Các học viên làm tài liệu thường xuyên mang chúng đến chỗ tôi, sau đó tôi giao chúng cho đồng tu Ất và một số người khác.
Kể từ khi tôi rời khỏi nhà, cảnh sát vẫn thường xuyên đến nhà tôi để truy lùng và quấy rối gia đình tôi. Một buổi tối nọ, tôi mang cho con gái một ít thịt lợn. Cháu nói với tôi rằng đã đến đồn cảnh sát để giải quyết một số việc, cảnh sát nói với cháu rằng tôi là kẻ chạy trốn và điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc tương lai của cháu. Con gái tỏ ra rất khó chịu với tôi. Khi tôi rời khỏi nhà cháu và đi xuống cầu thang, cháu đã ném chỗ thịt lợn tôi mang đến ra ngoài đường. Tôi nhặt miếng thịt lợn lên, không nói gì rồi quay về.
Tất nhiên tôi không thừa nhận bức hại, nhưng tôi vẫn có tâm sợ hãi. Lúc đầu, tôi cảm thấy sợ hãi mặc dù trong nhà tôi chỉ cất giữ vài chục cuốn tài liệu Đại Pháp.
Một lần, tôi lấy 100 tờ rơi từ một học viên khác để phân phát xung quanh khu chung cư của tôi. Nhưng rồi nỗi sợ hãi ập đến. Tôi cảm thấy trường không gian của bản thân không thuần tịnh và có rất nhiều can nhiễu. Tôi phát chính niệm để loại bỏ các vật chất xấu ở không gian khác và đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
Một lần khác, đúng lúc tâm tính của tôi đang không tốt, một học viên đã đưa tài liệu cho tôi và tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi đã không ngủ và phát chính niệm suốt đêm đó. Tôi cảm thấy như thể chính quyền đang đến bắt tôi. Sáng hôm sau, tôi chuyển tài liệu đi nơi khác và cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi hướng nội: Tại sao mình luôn bị can nhiễu? Một lý do là tôi coi nỗi sợ hãi này như một phần của mình, nhưng thực ra đó không phải là tôi; nó là do cựu thế lực áp xuống, tôi cần dùng chính niệm để thanh trừ chúng. Một nguyên nhân khác là tôi coi các tài liệu đó là bằng chứng để tà ác bức hại. Tâm đó không chính – nó cũng giống như việc thừa nhận sự an bài của cựu thế lực. Sư phụ không an bài cho các học viên Đại Pháp phải chịu đựng cuộc bức hại, chúng ta sẽ không bao giờ thừa nhận cuộc bức hại này. Các học viên Đại Pháp ở đây để trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh và không bao giờ nên bị bức hại. Tài liệu giảng chân tướng là công cụ cứu người và chúng phải được an toàn dù được cất giữ ở bất cứ nơi nào. Do tâm sợ hãi, tôi hỏi đồng tu Ất liệu người học viên giao tài liệu cho tôi có thể trực tiếp đưa cho cô ấy không. Cô ấy đồng ý và chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ. Tuy nhiên, hai ngày sau, tôi được thông báo rằng có một số vấn đề ở chỗ của Ất và rốt cuộc tài liệu không thể được chuyển đến cho cô ấy.
Trong quá trình này, tôi cũng bị can nhiễu theo những cách khác. Tôi cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp, đồng hồ báo thức phát chính niệm vào lúc nửa đêm của tôi bị tắt và tôi không nhận ra điều đó, tôi không thể thức dậy luyện công lúc 3 giờ sáng. Đây đều là những trạng thái không đúng. Nhưng điều gì đã dẫn đến trạng thái này?
Tôi đã hướng nội một cách cẩn thận và nhận ra rằng tôi có tâm ích kỷ bảo vệ bản thân. Tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn của bản thân và không đặt mình vào vị trí của các đồng tu, điều này gây ra những rắc rối không đáng có cho họ. Hướng nội sâu hơn, tôi thấy tâm trốn tránh trách nhiệm, không muốn phối hợp cùng đồng tu. Tôi cũng có quan niệm rằng nhiệm vụ chính của tôi chỉ là giảng chân tướng trực tiếp chứ không phải phân phát tài liệu và tôi chỉ đang hỗ trợ các đồng tu thôi. Tôi vô thức tách mình ra khỏi công việc đó.
Tôi nhận ra rằng các học viên là một chỉnh thể. Một học viên không thể hoàn thành bất cứ điều gì nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và nỗ lực của nhiều đồng tu khác. Không phải ngẫu nhiên mà tài liệu được cất giữ ở chỗ tôi. Đó là điều tôi nên làm, và đó không phải là điều tôi đang làm cho các học viên khác. Tại sao tôi lại đẩy nó đi? Tôi cảm thấy thực sự xấu hổ. Sau khi suy nghĩ kỹ, tảng đá đè nặng trong tâm tôi đã được gỡ bỏ và tôi biết mình phải làm gì.
Tôi biết rất rõ rằng nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ thì tôi đã không được như ngày hôm nay. Những gì tôi đã làm còn cách rất xa so với yêu cầu của Sư phụ. Trong khoảng thời gian hữu hạn còn lại khi Chính Pháp vũ trụ sắp kết thúc, tôi phải học Pháp nhiều hơn, tu luyện bản thân thật tốt, cứu độ nhiều người hơn, hoàn thành thệ ước tiền sử, hoàn thành sứ mệnh và cùng Sư phụ trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/18/471130.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/10/219451.html
Đăng ngày 08-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.