[MINH HUỆ 28-02-2008] Tôi tên Li Manting, 65 tuổi, là một học viên Pháp Luân Công tại thành thị Sihe, thành phố Yushu, tỉnh Cát Lâm. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1995. Từ lúc đó, Tâm tính của tôi và sức khoẻ cơ thể tôi đã tiến bộ rất nhiều. Sâu trong tâm tôi, tôi biết Pháp Luân Công là cao quí vô cùng.

1. Bị khủng bố bởi cảnh sát từ Sở cảnh sát thành phố Yushu

Ngày 20 tháng bảy 1999, tôi nghe nói một số học viên tại thành phố Trường Xuân bị bắt và chính quyền cấm môn Pháp. Tôi đi đến sân của chính quyền tỉnh với các học viên khác để chứng thực Đại Pháp. Chính quyền địa phương gửi đến một số lượng lớn cảnh sát viên để bắt chúng tôi. Sau ngày 20 tháng bảy, khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi thấy rằng nhà chúng tôi đã bị lục soát và các sách Đại Pháp và hình ảnh của Sư phụ đã bị lấy mất. Cảnh sát viên Zhou Yongchun thường lục soát nhà học viên một cách bất hợp pháp, làm tiền các học viên, va cố buộc họ viết cái gọi là ‘tuyên bố bảo đảm’. Y dùng những kỹ thuật rất đáng chê trách.

Vào Xuân 2000, nhiều học viên và tôi đi Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp nhưng bị cản tại ga xe lửa Trường Xuân. Chúng tôi bị mang trở về Sở Cảnh sát thành phố Yushu bởi Chen Guoxing, trưởng của Nhóm An ninh và Chính trị. Tôi đã bị làm tiền 300 nhân dân tệ và bị mang đến một nhà tù. Cảnh sát viên Chang Shengli tại nhà tù đã lấy của tôi 130 nhân dân tệ. Tôi bị buộc viết tờ ‘bảo đảm’ nếu không họ không thả tôi. Tôi bi giam bất hợp pháp sau đó trong bốn tháng và bị thương nặng nề cơ thể và tinh thần.

Không lâu sau khi tôi được thả và về nhà, Wang Wenzhi, một tên làm ác địa phương, hợp lực với cảnh sát viên Wang Guozhuang bắt tôi từ nhà đến khoá tẩy não tổ chức bởi Phòng 610 thành phố Yushu. Tôi bị đối xử rất tệ. Tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối và được phép đi về nhà mười ngày sau đó khi tôi trở nên vô cùng yếu.
Năm 2002, khi các bạn học viên và tôi đi treo các băng vải viết “Pháp Luân Đại Pháp tốt” tại thành thị Xinzhuang, cảnh sát địa phương bắt chúng tôi và mang chúng tôi đến Sở Cảnh sát thành phố Yushu. Khi chúng tôi vừa bước vào phòng, một viên chức cao mập tức thời lục túi chúng tôi. Tám mươi đồng nhân dân tệ bị tịch thu của một bạn học viên và tôi. Để bảo vệ các học viên trong thành phố quê hương chúng tôi, chúng tôi từ chối đưa ra tên và địa chỉ của chúng tôi. Cảnh sát viên Shi Hailin và hai người khác từ Nhóm An ninh Nội địa cởi quần của tôi và đánh tôi khắp bàn toạ một cách tàn bạo với một óng nhựa dầy một inch. Thấy rằng tôi vẫn từ chối nói cho họ điều gì, họ lại đánh tôi khắp mình mẩy. Sau đó Shi Hailin đề nghị, “Bắt y ‘mang kiếm trên lưng’”. Hai ba lính canh kéo hai cánh tay tôi ra sau và cố còng hai tay tôi ra sau lưng. Tôi cố mạnh mẻ không hợp tác với họ. Trong 20 phút, họ không thể mang còng vào tay tôi. Cuối cùng họ đè tôi xuống đất và có người để đầu gối họ trên sau đầu tôi. Hai tay tôi bị còng sau lưng. Họ kéo còng lên, khiến tôi bị đau vô cùng. Sau đó họ thình lình để nới cái còng ra, khiến chúng càng thêm chặt. Họ làm như vậy nhiều lần, làm cho các còng cắt vào trong thịt của tôi và, giống như là cắt vào trong xương. Tôi bị đau vô cùng và mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt tôi. Họ ngưng và lại hỏi tôi, “Có chịu nói ra ngươi là ai không ?” Tôi nói với họ, “Tôi chỉ muốn nói với dân chúng rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt. Chư vị không nên đối xử với tôi như vậy.” Họ tiếp tục tra tấn tôi cho đến khi tôi bị bất tỉnh. Họ thả tôi ra và tôi ngã xuống đất. Đầu tôi bị va vào sàn gạch và gây ra một tiếng động. Nguyên thần tôi rời cơ thể của tôi.

Tôi nhìn thấy tôi bị còng tay và nằm ngữa. Mặt tôi xanh và hai mắt tôi nhắm kín. Tôi không thở. Giống như một cơ thể chết. Nhưng trí óc tôi rất sáng suốt. Tôi có cảm giác giải thoát khỏi cơ thể của tôi, không đau đớn và không áp lực. Tôi an tỉnh nhìn xem họ làm cách nào với cơ thể của tôi.

Hai cảnh sát viên hoảng sợ. Người trẻ hơn nói, “Y bị chết rồi chăng?” Cảnh sát Shi Hailin khám tôi cẩn thận. Y hạ giọng xuống thấp và nói, “Mau mau, mở còng ra.” Nhưng, hai người họ cùng nhau vẫn không mở được cái còng tay vì chúng quá chặt. Họ đỗ mồ hôi hột, nhưng vẫn thất bại. Cuối cùng, họ tàn ác kéo hai cánh tay tôi chặt vào nhau, biết rằng chúng có thể bị gảy, và lấy cái còng ra.

Người trẻ hơn nói, “Tại sao chúng có thể chặt như vậy? Y chết chưa?” Y lại nói, “Y chết chưa? Chúng ta làm sao bây giờ?” Cảnh sát viên Shi Hailin nói với giọng thập, “Dở đầu y lên.” Người cảnh sát trẻ dở đầu tôi lên nhẹ nhàng với bàn tay trái của y. Shi Hailin rãi nước từ một cái thùng lên trán tôi và nói, “Ngươi giả bộ chết!” Lúc bấy giờ, tôi làm một tiếng động và nguyên thần tôi trở về cơ thể. Shi Hailin lại hỏi, “Ngươi là ai? Hãy nói chúng tôi, ngươi là ai?” Tôi nói, “Tôi chỉ muốn chư vị biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Shi Hailin hoàn toàn chịu thua và quay người bỏ đi. Người cảnh sát trẻ nơi nói nhẹ nhàng với tôi, “Chúng tôi sẽ không đánh hay chưỡi anh nữa. Chỉ nói cho chúng tôi biết tên anh là gì. Chỉ vậy thôi.” Tôi vẫn từ chối. Y cũng bỏ đi.

Khoảng một giờ sau, họ mang một chồng hình ảnh đến nhà tù. Họ phải mất rất nhiều thời giờ để tìm biết tôi là ai. Lúc bấy giờ là sáng sớm. Chúng tôi đã thắng được thời gian quí báu để che chở cho các bạn học viên của chúng tôi.

Sáng hôm sau, chúng tôi bị mang đến nhà tù và tôi bắt đầu tuyệt thực trong năm ngày. Sau đó tôi bị thuyên chuyển đến Trại lao động cưỡng bách Chaoyanggou Đội số 3 tại thành phố Trường Xuân.

2. Các lần tra tấn tàn bạo tại Trại lao động cưỡng bách Chaoyanggou

Trong 13 tháng trong trại lao động cưỡng bách, tôi chịu nhiều sự tra tấn vô nhân đạo. Hai cái gọi là ‘trận giữ thành trì’ là tàn bạo nhất. Trong cái thứ nhất, các lính canh điều động các tù nhân để tra tấn các học viên. Một tên cướp và hai tên trộm trực tiếp liên hệ đến việc tra tấn tôi. Khi tôi vừa mới bị gửi đến Đội số 3, chúng hỏi tôi có muốn ‘chuyển hoá’ không. Tôi nói, “Chuyển hoá là gì?’” Tên cướp nói, “Đừng làm bộ không biết!” Y đè đầu tôi và ép vào thành giường đôi. Chúng kéo hai cánh tay tôi ra sau. Áo ngoài của tôi bị cởi ra. Tên cướp, Song Hongwei, cầm một cán chổi mà y đã có sẳn và bắt đầu đánh tôi, từ cổ xuống đến chân tôi. Trong khi đánh tôi, y không ngừng hỏi tôi, “Ngươi có chịu ‘chuyển hoá’ không?’” Y đánh tôi từ trên xuống dưới ba lần nhưng y không thành công làm cho tôi chịu thua.

Y nghỉ mệt một chút. Sau đó y lấy cơ hội và thình lình tấn công vào ba sườn tôi với cái cùi chỏ của y. Tôi tức thời không thể thở được. Đánh như vậy rất dễ gây thương tích. Sau đó y dơ cái cây đòn lên khỏi đầu và la lớn, “Ngươi có chịu thua không?” Tôi trả lời Không! Một tiếng “Bang” được nghe thấy và cái đòn đập lên lưng tôi. Những người quanh đó la lên, “Nó bị gãy rồi.” Cái đòn bị gãy làm hai. Tôi la lên và ngã về phía trước và sau đó dội trở lại. Tôi té xuống đất và bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy tên cướp đang chọc ngay vào huyệt nhân trung của tôi dưới cái mũi bằng đầu nhọn của cây đòn, khiến cho miệng tôi đầy máu. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, y lại hỏi tôi, “Ngươi có chịu thua không?” Tôi nói không. Y liệng đi cây đòn gãy và nói, “Hãy trở lại giường của ngươi.”

Tên cướp sắp bỏ cuộc. Nhưng y làm một sự cố gắng khác khi tên lính canh Zhang Jing, nói với y là y sẽ được thưởng bằng sự gia giảm thời hạn giam của y. Vào buổi chiều, y bắt đầu lại đánh tôi như lúc sáng. Dù tôi đã đầy thương tích, tôi vẫn bị đánh tàn bạo. Cuối cùng y nói với hai tên trộm giữ chặt tôi, dơ cây đòn khỏi đầu và la lớn, “Có chịu thua không?” Tôi nói, “Không!” Một tiếng động được nghe thấy nhưng cây đòn rớt xuống đất và không làm tôi đau. Như một trái banh xì hơi, tên cướp nói, “Đây là một ‘chất đồng’ cũ.’ Y từ nay ngoài bàn tay tôi.” Sau đó y ngã mình trên chiếc giường của y.

Hai tháng sau, có một ‘trận thành trì’ khác trong trại lao động. Lần này các lính canh trong trại lao động đích thân thực hành sự tra tấn. Chúng dùng rất nhiều khí cụ tra tấn khác nhau và những phương cách càng tàn ác hơn. Chen Lihui, trưởng của Đội số 3, và lính canh Zhang Jing treo tôi lên với hai bàn tay khỏi đầu và còng chúng. Hai bàn chân tôi chỉ chạm đất. Nửa giờ sau, chúng thay đổi cách tra tấn khác. Tất cả bốn tay chân tôi đều bị cột vào một cái gậy cây rộng bằng một cánh tay. Sau đó chúng đá tôi một cái và làm cho nằm úp xuống. Tôi không thể nào cử động được. Năm phút sau, chúng thả tôi ra. Thấy tôi vẫn không chịu thua, chúng lại làm lại. Lần này chúng làm cho kéo dài mười phút. Sau đó chúng lại thử 15 phút khác. Thấy không thành công, chúng thay lối tra tấn khác. Tôi bị đẩy vào trong một phòng ẩm thấp và lạnh. Các áo trên của tôi bị cởi ra. Một cửa sổ được mở. Gió mùa đông lạnh đã không thể chịu nổi. Nhưng Chen Lihui, trưởng của đội, chuẩn bị một thùng nước lạnh và đổ nó lên đầu tôi với một cái đồ xúc. Cái lạnh đông đá như thấm vào xương tôi. Thấy hai tay tôi nhét vào trong túi quần, Chen la lớn, “Đổ nước lên quần y.” Khi tôi gần đông cứng, y đứng trước cái cửa sổ mở và làm như chận gió cho tôi. Y khuyên tôi, “Hãy bỏ Pháp Luân Công đi. Đừng làm khó cho mình” Tôi không chấp nhận y. Y lại bắt đầu đổ nước lên mình tôi. Khi tôi ngồi xụp xuống và run khắp cả người, chúng thay một lối tra tấn khác.

Dân biểu Wang đến. Hai người trong họ bắt đầu đá vào chân tôi. Tôi không cách gì khác đành đứng chịu đòn. Chúng đá tôi ngã xuống đất và sau đó tiếp tục đá vào ngực, vào lưng , và bàn toạ của tôi. Tôi không còn sức lực để tránh bị đá. Khi tôi nằm dài trên đất không thể cử động, chúng cuối cùng chịu thua.

Sau một lúc, lính canh Zhao Jianping mang đến một cây roi và bắt đầu đánh vào mặt tôi. Y la lớn, “Tao sẽ đánh mi đến chết. Tao sẽ lột da mi.” Bất kể họ tra tấn tôi thế nào, họ vẫn không thể làm tôi chịu thua. Đêm tối tàn bạo cuối cùng chấm dứt. Họ bỏ đi khi trời sáng. .

Sáng hôm sau, Chen Lihui gọi vài cú điện thoại và không bao lâu một nhóm người đến. Họ bao vây tôi. Họ cầm roi, cùi điện, còng tay và đòn cây. Không còn cách nào khác, tôi lấy cơ hội và đập đầu tôi vào một góc tường. Đầu tôi đầy máu và nó nhiều khắp mặt đất. Tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy họ đang bao tôi và cố làm cho ngưng chảy máu. Sau đó, tôi được mang trở lại phòng giam. Chen Lihui nói với những người khác rằng sẽ không làm gì nữa để cố ‘chuyển hoá’ Li Manting, và không ai được nói về y ra ngoài.

Khi một năm thời hạn của tôi xong, để làm tiền hơn nữa, lính canh Zhang Jing từ chối thả tôi ra đúng thời hạn. Tôi bị giữ thêm một tháng trước khi được thả ra.
Trong trại lao động cưỡng bách, tôi không phải là người duy nhất bị tra tấn tàn bạo. Tất cả các học viện kiên định đều chịu qua sự tra tấn như vậy. Tôi biết rằng học viên Ding Yunde trong cùng đội của tôi đã chết vì bị tra tấn. Nhiều học viên đã bị tàn tật vì sự tra tấn. Điều tôi biết và điều mà tôi chịu đựng là chỉ là rất nhỏ trong sự khủng bố Pháp Luân Công.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/28/173256.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/27/95798.html

Đăng ngày 04-04-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share