[Minh Huệ] Ah-yi (biệt hiệu) là một người phụ nữ nội trợ thất học. Bà tin Phật từ thủa bé, đồng thời bà cũng là một Phật tử tục gia không lập gia đình mãi đến khi bà quá 40 tuổi. Thiên Nhãn của bà đã khai mở, tuy thế bà không mấy chú ý đến nó. Qua thiên nhãn, bà thấy bên trong bụng dưới của mình một em bé màu vàng kim sáng chói cỡ 30 đến 40 cm; bà không để ý đến nó. (chú thích của biên tập viên: đó là “thánh thai/nguyên anh” Xin tham khảo bài bốn sách chuyển Pháp Luân.). Sau khi lấy chồng, bà thường cãi nhau với chồng. Cứ mỗi lần cãi nhau, đứa bé màu vàng kim nhỏ đi. Sau sáu lần cãi vã, đứa né biến mất, và bà cũng không để ý đến chuyện đó.

Vào năm 1995, một người nào đó giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà. Khi bà dở quyển sách Chuyển Pháp Luân lên, không có chữ nào trong đó. Thay vào đó, tất cả những chữ này đều là hình Phật đang nháy mắt và nói chuyện với bà. Bà đã rất sợ hãi và không muốn đọc. Tuy thế bà giữ lại các hình minh họa các Pháp Công để bà có thể học ở nhà. Đêm đó bà mơ thấy ai đó đã đưa cho bà xem Chuyển Pháp Luân và bảo bà rằng nó là một cuốn sách rất quí. Sang ngày hôm sau, bà vội vã đến nhà bạn bà và lấy một bản.

Ah-yi thường tham gia các nhóm luyện công ngoài trời cùng các học viên cũng như quãng bá Đại Pháp. Một ngày kia trên đường về nhà sau khi luyện công, bổng nhiên tất cả mọi thứ trong không gian này bao gồm nhà cửa, xe cộ, người ta vân..vân đều biến mất. Một lúc, sau khi bà lại có thể trông thấy mọi thứ trong không gian này, bà đã ở bên ngoài nhà của mình. Các học viên khác thường thấy bà cười khi đứng luyện công. Bà nói rằng, “Mỗi người đều có một Pháp thân của Sư Phụ ở ngay phía sau, trông chừng. Đôi khi nếu các vị ngủ gục trong khi luyện công, Sư Phụ nhẹ nhàng lấy ngón tay huých vào khớp chân, và quí vị tỉnh dậy.” Đôi khi, Pháp thân của Sư Phụ che mồm bà lại để tiếng cười của bà không làm phiền người khác. Một ngày, bà đang tập Pháp Luân Trang Pháp (Bài số 2) trong nhà, khi đó bà bay bổng lên trên trần. Bà nói với Thầy, “Con có thể ngưng bay lên không? Thầy thấy đó, đầu con đã đụng trần mất rồi và không có đủ chỗ co con bay lên nữa?” Thế là bà từ từ hạ xuống.

Khi bà ngồi tĩnh công, Chủ ý thức của bà thường bay lên trên thiên đàng và chơi trên đấy. Sau đó, Thầy bảo với bà rằng làm như thế là sai, và thế là cô không làm như vậy nữa. Ngoài ra, trong khi ngồi thiền, bà thường trông thấy các vị thần từ không gian khác đến kéo bà đi vì họ muốn nhận bà làm đệ tử. Vì thế bà nói với thầy, “Thầy ơi, họ lại đến phá rối học viên tụi con. Xin hãy bảo họ đi đi.” Thế nhưng, Thầy không làm gì cả. Bà không thể đợi thêm nữa. Thế là bà bắt đầu đánh nhau với họ và yêu cầu họ rời đi. Sau đó, Thầy đến và giải quyết sự việc. Sau đó, bà nhận ra rằng Thầy đang thử xem các học viên chúng ta có kiên định với Đại Pháp. Bà nói với một số học viên lâu năm, “Căn cơ của học viên Đại Pháp chúng ta rất tốt đến mức các thần trong các không gian khác rất muốn nhận chúng ta làm đệ tử. Tuy thế, họ thật ra đang gây cản trở với Pháp công Đại Pháp của chúng ta. Chúng ta phải cảnh giác, và kiên định trong Đại Pháp. Còn không, rất dễ bị họ lừa.” Khi bà đến nhà các học viên lâu năm để học nhóm, bà bảo với họ rằng, “Bên trong nhà quí vị có màu vàng kim và sáng lấp lánh. Do ở đây có năng lượng cao, các chữ trên lịch treo tường bao gồm người ta và thú vật thường xuống đây từ cái lịch đó.” Sau một năm, Ah-yi không còn mù chữa nữa và có thể đọc tất cả các sách Đại Pháp. Phần lớn thời gian là bà ở nhà đọc Pháp. Không lâu sau, bà bắt đầu một nhóm tập tại nhà bà, và xung phong làm phụ đạo viên. Ngày càng nhiều người đến nhà bà cùng học Đại Pháp. Bà nói với một vài học viên lâu năm, “Nhiều người trong số học viên đến đây thì được coi là không chuyên cần trong các nhóm khác. Tuy thế, sau khi họ đến đây, tôi giúp họ đọc Đại Pháp mỗi ngày. Sau mỗi lần chúng tôi đọc xong, tôi có thể thấy sự thay đổi trên người họ. Tôi thật sự vui mừng cho ho.”

Ah-yi có nhiều công năng đặc dị, và bà cũng nhận ra rằng thầy của chúng ta sắp đặt việc tu luyện của mọi người theo hoàn cảnh của từng người. Có một ngày bà đã lãng phí rất nhiều nước, và thầy đã dẫn bà qua một không gian khác nơi không hề có nước và mọi người ở đó phải gánh chịu cảnh khát. Một hôm khác, bà đã lãng phí rất nhiều thức ăn, và thầy đã mang bà sang một không gian không hề có đồ ăn và mọi người sống rất cực khổ. Lúc đó bà hiểu ra rằng trong “Vấn đề sát sanh” (Chương Bảy Sách Chuyển Pháp Luân), thầy có nói, “Nếu không có những buổi cầu siêu như thế, các linh hồn này sẽ bị đói khát và sẽ sống rất khốn khổ”; tất cả điều như vậy đều thật sự tồn tại. Bà cũng nhận thấy rằng tất cả những gì thầy đã nói đều là biến hiện của “Chân” tại các cấp khác nhau. Có một giai đoạn, bà ăn rất nhiều ớt đỏ. Những ngày ấy, bà luôn thấy thứ gì đó dẹp dẹp và dài dài (chính là một quả ớt đỏ) treo trước mặt bà khi bà ngồi thiền. Sau 5-6 ngày, bà nhận ra rằng thầy chỉ ra điều đó cho bà để bảo bà phải xã bỏ chấp trước mê ăn ớt. Có nhiều việc tương tự như thế xãy đến với bà mà hết thảy đều được dùng để để nâng cao Tâm Tính và trau dồi hiểu biết về Đại Pháp của bà.

Ah-yi chỉ ngủ ba hay bốn tiếng một ngày. Bà nói rằng thầy rất nghiêm khắc với các học viên chân chính, và không muốn bà lười biếng và ngủ quá nhiều. Bà bảo rằng, “Nếu tôi muốn ngủ thêm một tí nữa, tôi thấy trong người tôi và trên giường rất nóng. Thế là tôi phải thức dậy. Thầy biết rằng tôi không biết chữ, nên người không muốn tôi lười biếng.” Một đêm, trong một giấc mơ, bà gặp thầy. Bà nói với người, “Thầy ơi, thầy biết đó, con lớn tuổi rồi và không được học hành bao nhiêu. Do ngộ tánh yếu kém của con, xin hãy nghiêm khắc với con, và chỉ dạy con nếu con có hiểu sai.” Thầy bảo, “Được thôi” và bước đi mất. Tuy nhiên bà không rõ rằng thầy có nghe thấy bà nói hay không, thế nên cố đuổi theo và nói, “Thưa Thầy, con đúng thật là một học viên thực thụ. Xin đừng bao giờ quên và bỏ con ở lại phía sau.” Thầy mỉm cười: “Được rồi, không có vấn đề gì đâu.”

Kể từ ngày 22 tháng Bảy năm 1999, trên truyền hình rao truyền trên qui mô lớn những điều phỉ báng Đại Pháp. Ah-yi rất khó chịu về việc này. Và bà tiếp tục tổ chức nhóm học Pháp tại nhà của bà. Sau đó, bà đã đi kháng cáo, nhưng đã bị bắt trước khi bà đến được trung tâm kháng cáo. Tuy thế, không kể bất cứ nơi nào bà đi đến, cô thường quảng bá Đại Pháp tại đó. Bà kể các kinh nghiệm của bản thân bao gồm cả việc cô đã từng mù chữ. Cảnh sát đều rất cảm động và nói, “ Bà cụ ơi, Bà thật là từ bi.” Sau khi bà được gởi về nhà, người ta gởi đến một cảnh sát để trông chừng bà hàng ngày. Qua Thiên Mục, bà thấy rằng anh ta đã từng là con của bà trong một kiếp trước. Sau đó, bà nói cho anh ta Đại Pháp có thể độ nhân ra sao. Mỗi mỗi lần, người cảnh sát đều cảm động chảy nước mắt khi bà rời đi.

Ah-yi lên Bắc Kinh vài lần và bà không hề sợ hãi chút nào. Vì bà không thể tìm được khách sạn để nghỉ đêm, bà ngủ ngay trong một đường hầm gần quảng trường Thiên An Môn. Cho dù bà có dương biểu ngữ hay nói ra sự thật cách nào, cảnh sát đơn thuần không thể thấy được bà, hoặc thả bà ra ngay sau khi bắt giữ. Ah-yi phân phát vô số các tài liệu để minh tỏ sự thật. Sau khi về nhà, bà thường bắt đầu học Pháp chuyên cần ngay.

* * * * *

Bản tiếng Trung Quốc: https://minghui.cc/mh/articles/2001/4/4/9616.html.

Dịch từ tiếng Anh tháng Năm 2001; có thể sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai.

Share