Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-03-2024] Tôi năm nay 73 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 26 năm. Tôi đã khỏi nhiều căn bệnh nan y và gia đình tôi được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp. Toàn thể gia đình tôi cảm thấy hạnh phúc và được trải nghiệm những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Mọi người đều biết ơn Sư phụ Lý, nhà sáng lập pháp môn.

Gia đình tôi có 8 người. Vợ chồng tôi đều là công chức đã nghỉ hưu và sống ở quê nhà. Mỗi tháng, chúng tôi được nhận hàng chục nghìn nhân dân tệ tiền lương hưu. Hai chúng tôi có cuộc sống thoải mái, vô lo và không cần con cái phải bận tâm. Hai con trai tôi sống trong những căn hộ mới của chúng ở thị trấn của huyện.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), tôi mắc đủ thứ bệnh và tiêu tốn rất nhiều tiền để chữa trị khiến chúng tôi sống rất đạm bạc. Sau khi tu luyện, tôi trở nên khỏe mạnh và đã không uống thuốc hay tiêm trong 26 năm qua. Điều này giúp chúng tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Chồng tôi mắc bệnh tim trước khi tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi đã tiết kiệm một khoản tiền lớn để chuẩn bị phẫu thuật cho ông ấy. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Công một thời gian, ông ấy đã khỏi bệnh. Ông ấy nói: “Đại Pháp thật phi thường. Nếu chỉ nghe người khác kể rằng việc đọc sách và luyện công sẽ chữa khỏi bệnh, tôi sẽ không tin. Nhưng đây là sự thực và đã được chứng thực. Bây giờ thì tôi thực sự tin rồi.” Tâm tính của ông ấy cũng ngày một cải thiện hơn, và các bệnh khác cũng dần biến mất. Ông ấy vui vẻ cả ngày và luôn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Chồng tôi đã tham gia hạng mục nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Ông ấy bị bắt, nhưng vẫn tiếp tục tu luyện sau khi được trả tự do. Chúng tôi đã thành lập điểm học Pháp nhóm tại nhà của mình được hơn 20 năm.

Con trai cả của tôi được phúc báo

Con trai cả của tôi ủng hộ chúng tôi tu luyện Đại Pháp. Cháu nghe băng thu âm các bài giảng của Sư phụ và biết Đại Pháp là chính Pháp mặc dù cháu không tu luyện. Cháu từng lái xe ba bánh đưa các học viên trong làng chúng tôi đến ga xe lửa để tham gia cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4. Vì việc làm tốt này, cháu đã nhận được phúc báo.

Lớn lên, cháu nhập ngũ. Sau khi hết hạn nghĩa vụ quân sự và giải ngũ, cháu được chuyển về làm tại phòng lương thực của thị trấn. Cháu kết hôn với một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, nhà trên thành phố, có điều kiện kinh tế và làm ở phòng y tế của thị trấn.

Một hôm, con trai tôi đến nhà và khoe với tôi rằng cháu được chuyển lên thành phố làm việc. Tôi choáng váng và thầm nghĩ liệu rằng cháu đã hối lộ bao nhiêu tiền để được như vậy. Tôi hạ giọng hỏi cháu đã chi bao nhiêu tiền cho các mối quan hệ. Cháu trả lời cháu đã không tốn một xu nào. Tôi không tin, nhưng khi nghe cháu giải thích nguồn cơn, tôi lập tức ngộ ra rằng đó là an bài của Sư phụ.

Vài năm sau, cháu mua một căn hộ ba phòng ngủ ở một vị trí đẹp. Sau đó, cháu mua ô tô và một căn hộ mới. Có thể nói là cháu cần gì đều có, liên tục được phúc báo.

Con dâu tôi quanh năm đi làm bằng xe điện, cả đi và về gần 50 cây số (30 dặm). Tôi thấy cháu rất vất vả, lại biết anh họ của cháu giữ chức vụ trong đơn vị nên có lần đã bàn với cháu: con xem có thể nhờ anh họ con chuyển về cho gần nhà không? Cháu nói với tôi: “Không được đâu mẹ. Mẹ có biết muốn chuyển về gần nhà hết bao nhiêu tiền không. Mười vạn cũng không đủ. Đến lúc về hưu con cũng không thể kiếm đủ số tiền đó.” Tôi im lặng không nói gì nữa.

Thần kỳ là, năm năm trước, cháu được điều động về nội thành, hơn nữa còn không tốn một xu. Tôi nghe con trai kể có lần cháu ngồi uống rượu tán gẫu với một người lạ, người này khi biết con dâu vẫn làm ở nông thôn liền nói: “Chuyển chị dâu về đi.” Con trai tôi bảo: “Có thể được sao? Tôi không có quyền, cũng chẳng có tiền”. Người kia nói: “Việc bên trên không cần anh lo lắng, làm sao để chị dâu về là được.” Vậy là chỉ vài hôm sau, con dâu tôi được về thành phố. Con trai tôi vui vẻ nói: “Sao mà vợ chồng con lại may mắn thế nhỉ?” Tôi nói, đây là phúc lành của Đại Pháp, và là an bài của Sư phụ. Cả hai cháu đều công nhận.

Điều kỳ diệu nữa là, cháu gái ở cùng tôi khi còn nhỏ. Cháu khỏe mạnh và không bao giờ phải uống thuốc. Khi cháu cảm thấy không khỏe, cháu sẽ niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và khỏi ngay sau đó. Khi cháu lớn hơn một chút, cháu đọc thuộc các bài thơ của Sư phụ. Khi học viết ở trường, cháu đã dùng phấn viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên tường. Khi cháu nhìn thấy những tài liệu chân tướng bị vứt bỏ trên đường, cháu nhặt chúng lên và đem về cho tôi.

Sau khi cháu gái tôi tốt nghiệp đại học, cháu muốn tham dự kỳ thi công chức. Vợ chồng con trai tôi lo vì chính sách tà ác của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hiện thời không cho phép các học viên cùng người thân tham gia kỳ thi này.

Một lần, con trai tôi nói chuyện với tôi rằng nếu có cán bộ nào tới kiểm tra lý lịch của cháu gái và hỏi liệu tôi có tu luyện Pháp Luân Công hay không, tốt hơn là tôi nên phủ nhận. Nhưng ngay cả trong đỉnh điểm của cuộc bức hại, tôi cũng chưa từng bao giờ nói rằng mình không phải là một học viên. Tôi nói với cháu rằng làm một người tốt sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp không có gì là sai cả. Cháu có chút không vui. Vài ngày sau, cháu quay lại và hỏi tôi: “Mẹ ơi, vì tương lai của cháu, mẹ có thể đồng ý với con được không?” Tôi biết việc này không dễ dàng với cháu liền nhẹ nhàng nói: “Vậy mẹ đăng lên mạng rằng mẹ cắt đứt quan hệ với con. Con đồng ý không?” Cháu im lặng ra về.

Giờ đây nhớ lại, khi đó tôi xuất một niệm: “Chỉ mang đến phúc báo chứ không gây phiền phức gì cho cháu gái”. Một niệm thể hiện sự tín Sư tín Pháp, tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp đã mang lại phước lành cho người tốt. Sau đó, cháu gái tôi đỗ trong đợt tuyển dụng công khai, toàn huyện chỉ có một vị trí cho bộ phận tài chính với mức lương cao, không thua kém gì một công chức. Tôi cũng nghe nói rằng về sau sẽ không có tuyển dụng tiếp nữa, đây là đợt cuối cùng.

Trong thời gian đại dịch, chúng tôi ở nhà của con trai. Ba người trong gia đình cháu xét nghiệm dương tính, riêng vợ chồng tôi là âm tính. Vợ chồng con trai tôi ngày càng tin tưởng hơn rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và kính trọng Đại Pháp. Con trai tôi cũng lái xe đưa tôi đi khắp nơi để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Con trai thứ của tôi

Con trai thứ hai của tôi bị thất nghiệp một thời gian và một ngày nọ, cháu gọi điện cho tôi trong nước mắt:“ Mẹ ơi, con vẫn chưa có việc làm”. Cháu chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở. Vào thời kỳ đó, chúng tôi nghèo và không có quan hệ. Tôi nghĩ đến Pháp lý tùy kỳ tự nhiên vì mỗi người đều có số phận riêng. Tôi nên nghe theo Sư phụ và đi theo con đường đã an bài cho mình.

Sau này, con trai tôi bắt đầu làm kinh doanh độc lập và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Trong vài năm, cháu đã mua được một căn hộ mới và kết hôn. Một tháng sau, giá nhà đất tăng nhiều và cháu còn mua được hai chiếc ô tô. Một hôm, cháu vui vẻ khoe với tôi rằng cháu thật may mắn. Vợ cháu đã có được việc làm toàn thời gian, không còn làm tạm thời nữa.

Tôi chăm sóc cho cháu trai khi vợ chồng con trai đi làm. Thông gia khen ngợi tôi đã chăm sóc cháu trai rất tốt. Hàng ngày, tôi bật nhạc của Đại Pháp và băng thu âm các bài giảng của Sư phụ cho cháu nghe. Cháu là một cậu bé vui vẻ. Khi cháu được vài tháng tuổi, tôi vừa bế cháu vừa đi phát tờ rơi. Sau này, tôi còn đưa cháu đi phát tờ rơi ở các làng khác. Cháu mỉm cười khi cầm tờ rơi trong tay.

Đêm giao thừa một năm nọ, tôi đi ra ngoài treo biểu ngữ và dẫn cháu theo. Khi tôi đang dán biểu ngữ thì cháu reo lên: “Nội ơi, có một chiếc đèn lồng ước nguyện trên trời kìa.” Rồi cháu chắp tay lại và nói: “Con ước tất cả mọi người đều tin ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi ngạc nhiên khi một đứa trẻ có thể thốt lên những lời như vậy.

Cháu trai tôi không được dạy dỗ tốt ở trường tiểu học, vì vậy bố cháu đã chi tiền để đăng ký nhập học cho cháu vào một trường trung học cơ sở tốt hơn. Bố cháu lo ngại rằng khi tốt nhiệp trung học cơ sở, cháu sẽ không thể vào được trung học phổ thông, thế nhưng cháu đã trúng tuyển trung học phổ thông do nhà trường hạ điểm chuẩn.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là, kết quả học tập của cháu trai tôi đã cải thiện đáng kể trong năm đầu tiên ở trường trung học phổ thông. Cháu nhận được 6 giấy khen, một trong số đó có giấy khen thành tích xuất sắc. Điểm số của cháu nằm trong số ba bạn đứng đầu trong nhiều môn học. Tôi hỏi cháu điều gì đã khiến cháu tiến bộ nhanh như vậy. Cháu mỉm cười nói: “Con tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt ạ.”

Đại Pháp đã ban cho tôi một gia đình hạnh phúc. Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư tôn. Tôi chỉ có thể tinh tấn tu luyện và gánh vác trách nhiệm lịch sử của mình. Cả gia đình tôi đều biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/16/468419.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/11/216535.html

Đăng ngày 23-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share