Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở bên ngoài Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 10-04-2024]

Kính chào Sư phụ!
Chào quý đồng tu.

Tôi là sinh viên năm nhất khoa y sinh tại cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên.

Khi tôi viết bài chia sẻ này, rất nhiều tâm chấp trước ẩn giấu bấy lâu của tôi đều thể hiện ra. Trong đó có tâm sĩ diện khá mạnh mẽ. Tôi cảm thấy xấu hổ về quá khứ của mình, và cho đến hôm nay, tôi vẫn đang nỗ lực tu bỏ các chấp trước của mình đối với quá khứ. Sau khi trở lại tu luyện, vì tôi chấp trước vào sĩ diện, nên tôi muốn che giấu rất nhiều trải nghiệm trong quá khứ, vì tôi lo sợ rằng sau khi đồng tu khác biết một số khảo nghiệm mà tôi chưa thể vượt qua, thì đồng tu sẽ nhìn tôi như thế nào. Tuy nhiên, thông qua việc viết bài giao lưu này, chia sẻ và công khai các chỗ tôi làm chưa tốt trước đây, tôi thực sự nhìn rõ thiếu sót của mình dựa trên Pháp. Bên dưới là một số trải nghiệm gần đây khi tôi bắt đầu thực sự tu luyện kể từ năm ngoái cũng như những lý giải của tôi từ trong Đại Pháp.

1. Cuộc sống trước khi thực sự tu luyện

Mặc dù tôi sinh ra trong một gia đình có cha mẹ đều là người tu luyện, nhưng tôi không thực sự hiểu được “thực tu” trong tu luyện là gì trong nhiều năm. Tôi còn nhớ rất rõ, mỗi lần cha mẹ bảo tôi “hướng nội tìm” thì đều là việc tôi không thích làm nhất. Năm 12 tuổi, tôi vào trường nghệ thuật Điểu Tùng ở Đài Loan để học vũ đạo Trung Hoa cổ điển. Trong chương trình học tập hàng ngày của chúng tôi đều có học Pháp và luyện công, nhưng tôi rất chán ghét thời khóa biểu như thế này. Tuy nhiên, vì tôi rất muốn vào Shen Yun tại thời điểm đó, nên đơn giản là tôi đã “chịu đựng” việc học Pháp và luyện công trong bốn năm. Tôi còn nhớ đơn ghi danh của Shen Yun sẽ luôn hỏi người ghi danh lý do tại sao muốn thi tuyển vào Shen Yun, mỗi lần tôi đều viết: “Giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh!” Bây giờ nhớ lại, tôi chỉ là dùng những lời lẽ khiến mình có vẻ như rất tinh tấn ở bề mặt này để che giấu tâm chấp trước mạnh mẽ vào danh lợi và tự tôn của mình tại thời điểm đó. Tôi ghi danh vào Shen Yun tổng cộng bảy lần, mặc dù tôi có một số cơ hội lên núi để phỏng vấn, và có vẻ như tôi sắp thi đậu, nhưng cuối cùng, lần nào tôi cũng bị từ chối. Cuối cùng, tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể vào Shen Yun; vì vậy, tôi cho rằng mình không cần tiếp tục học Pháp và luyện công nữa. Tại thời điểm đó, tôi bị chấp trước của mình che mờ hai mắt, không ngừng từ chối và phủ định cơ hội đề cao tâm tính mà Sư phụ ban cho tôi. Mặc dù ở sâu thẳm trong tâm, tôi biết tất cả những điều này đều là khảo nghiệm tôi phải vượt qua, nhưng tôi vẫn luôn lựa chọn cách có vẻ như đơn giản nhất vào lúc đó ── đổ lỗi cho người khác và không ngừng oán trách cuộc đời bất công. Vì tâm tính và trạng thái tu luyện của tôi bị trì trệ, không lý giải Đại Pháp một cách nghiêm túc, nên dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy rất phản cảm trước Đại Pháp. Năm 16 tuổi, tôi đã về nước.

Sau khi về nhà, tôi có nhiều chỗ không hiểu về Đại Pháp hơn. Sau khi rời khỏi trường Điểu Tùng, cuối cùng tôi đã được “tự do”. Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy Đại Pháp đã đặt ra cho tôi quá nhiều “ranh giới” và “quy tắc”. Sau khi những ràng buộc này giảm bớt, dần dần, tôi đã tiếp xúc với các loại ma túy khác nhau. Trong nhiều năm, tôi muốn dùng những thứ này để thoát khỏi những quan nạn mà hiện thực mang đến cho mình. Việc xa rời Đại Pháp không đơn giản như tôi hình dung. Trong khoảng thời gian nghiện ngập, tôi không ngừng thuyết phục bản thân, đó mới là cảm giác mà cuộc đời mình mơ ước, chứ tôi không muốn thừa nhận sự thật rằng mình rất mê mờ sau khi xa rời Đại Pháp. Dần dần, những thứ này bắt đầu khống chế cuộc sống của tôi. Khi không ngừng theo đuổi những thứ có thể giúp tôi thoát khỏi hiện thực, thì tôi đã nghỉ học, và đánh mất động lực sống. Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm như người thường hay nói, và các chứng bệnh tâm thần khác, trong suốt mấy năm, trên cơ bản tôi không thể thoát khỏi sự tuyệt vọng đối với cuộc sống lúc bấy giờ. Điều đó nghiêm trọng đến mức có một hôm tôi trở về nhà, tình trạng của tôi tồi tệ đến mức cha mẹ không thể nhận ra tôi là ai. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, đôi khi tôi còn rơi vào tình huống nguy hiểm đến sinh mạng. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận tại thời điểm đó, nhưng bây giờ nhớ lại, nếu Sư phụ không bảo hộ tôi, thì có lẽ hiện nay tôi đã mất mạng rồi.

Không lâu sau, đã đến lúc tôi ghi danh vào trường đại học. Có một dì rất thân với gia đình tôi đã đến nhà của chúng tôi. Tôi nhớ dì nói chuyện với cha tôi gần bốn tiếng; sau đó tôi mới biết, dì giới thiệu cho cha tôi rằng cơ sở Middletown của trường đại học Phi thiên bắt đầu tuyển sinh quốc tế. Tại thời điểm đó, tôi đã lấy được học bổng toàn phần của một trường đại học ở Đài Loan, vì vậy tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập ở trường đại học này. Tôi và cha đã xảy ra rất nhiều xung đột trong việc lựa chọn trường học. Nhưng một ngày nọ, khi tôi đến gần phòng khách, đúng lúc dì nói với cha tôi: “Anh hãy nhìn con bé hiện nay xem, người không ra người quỷ không ra quỷ, trông bộ dạng như thế nào ấy!” Khi nghe được lời này, tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Trong đầu của tôi toàn kiểu suy nghĩ, “dì chỉ là một người trẻ tuổi không hiểu chuyện mà thôi”. Tuy nhiên, khi tôi đến muộn trong bữa tiệc hội họp bạn bè hôm ấy, tôi đã có cơ hội để quan sát nhóm bạn chơi thân với mình tại thời điểm đó từ góc độ của người thứ ba. Tất cả các gia đình dẫn theo con cái đều tránh xa khoảng không gian mà chúng tôi chiếm giữ ở công viên. Tại khoảnh khắc đó, tôi đã thấy nhóm bạn kia, cũng chính là tôi, có bộ dạng như thế nào trong mắt người khác. Mặc dù tôi còn chưa muốn thừa nhận tại thời điểm đó, nhưng tôi biết lời nhận xét của dì kia về tôi rất chân thật. Tôi đã trở thành người như thế nào vậy? Không đi học, hàng ngày đều ở bên ngoài khiến cha mẹ lo lắng, tôi thậm chí còn không thể được coi là một người bình thường. Góc nhìn mới này khiến tôi nhận ra rằng, tôi không thể tiếp tục những việc mà mình đang làm nữa. Mặc dù tôi vẫn chưa muốn lắm, nhưng hôm sau, cha tiếp tục khuyến khích tôi xin thị thực, và chúng tôi đã cùng nhau đặt vé máy bay đến New York.

Bây giờ nhớ lại, tất cả mọi thứ đều là sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ để giúp tôi trở lại tu luyện.

2. Đến trường đại học, bắt đầu tu luyện

Có lẽ nghe có vẻ rất cực đoan, nhưng trước khi đến cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên, tôi đã từng thề rằng mình sẽ không trở lại tu luyện. Cha mẹ khuyến khích tôi tham gia giờ học Pháp và luyện công ở trường, vì tôi tôn trọng cha mẹ nên tôi đã ghi danh. Nhưng tôi vẫn không muốn kết bạn và trò chuyện với những đồng tu khác. Tuy nhiên, khi tôi đến đó, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên ── mọi người đều tử tế và chân thành đến thế, nhưng tôi lại coi thường mọi thứ.

Khi tôi và một bạn học xảy ra xung đột, cô bạn cùng phòng sẽ chia sẻ với tôi. Mặc dù cô bạn không yêu cầu rõ ràng rằng tôi dùng Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường sự việc này, nhưng khi nói chuyện với tôi, bạn ấy xem tôi như người tu luyện. Vì tôi rất thích bạn, nên tôi quyết định thử làm theo cách bạn nói: nhẫn nại và buông bỏ.

Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm tôi thành tâm thành ý “nhẫn nại và buông bỏ”. Sau khi tôi tha thứ cho người bạn xảy ra xung đột với mình, tôi không ngờ cơ thể mình nhẹ nhàng đến thế, và tối hôm đó, tôi đã có được giấc ngủ ngon nhất từ bấy lâu nay. Mặc dù đó chỉ là một việc nhỏ, nhưng có ảnh hưởng rất lớn đến tôi.

Sư phụ giảng:

“nhưng đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, Pháp không phải dùng để ép buộc con người, mà là để giúp đỡ chúng ta. Tôi còn nhớ, tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nước mắt giàn giụa. Lòng từ bi của đồng tu khuyên nhủ tôi khiến tôi cảm động, và việc thực sự buông bỏ mang đến cho tôi một cảm giác bình yên không thể hình dung được. Tôi chưa bao giờ có [cảm giác] bình yên thực sự trong tâm đó; việc trở lại với Đại Pháp giống như tôi cuối cùng đã tìm được ánh sáng mà mình luôn tìm kiếm ở nơi khác khi rời bỏ tu luyện. Tôi chưa từng nghĩ rằng, hóa ra điều tôi luôn tìm kiếm ở ngay trước mắt mình, chỉ là trước đây, vì chấp trước của tôi quá mạnh, nên mới khiến tôi không thể thấy được sự mỹ diệu của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ. Tối hôm đó, tôi quyết định trở lại với Đại Pháp và tu luyện.

Sáng hôm sau, điện thoại di động của tôi không thể bật lên. Điều đó rất kỳ lạ, vì điện thoại của tôi mới sử dụng được hai năm, trước đây chưa từng xuất hiện vấn đề. Ngoài ra, tôi luôn có thói quen sao lưu dữ liệu trên thiết bị điện tử của mình. Chiếc điện thoại di động mà tôi sở hữu đó là sản phẩm điện tử duy nhất không có phần sao lưu.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột vì đã mất toàn bộ ảnh chụp và những kỷ niệm của vài năm trước, tôi mới để ý chiếc điện thoại hiện đã bị hỏng chính là món đồ tôi đã mua trong khoảng thời gian mình ngừng tu luyện đó. Vì vậy, chiếc điện thoại này ghi lại rất nhiều hình ảnh bất hảo và những sự việc trong quá khứ. Tôi đã hạ quyết tâm để trở lại tu luyện, vậy thì tôi không nên tiếp xúc quá nhiều với những bức ảnh, video và những kỷ niệm đó nữa.

Tôi biết, những thứ trong điện thoại cũ chỉ khiến tôi sinh ra các loại chấp trước vào quá khứ của mình trên con đường tu luyện, khiến tôi không thể cắt đứt mối liên hệ với quá khứ mà mình nên buông bỏ.

Không lâu sau, tôi nghe nói một bạn học kia muốn bán điện thoại di động của mình. Ban đầu, một bạn học khác định mua điện thoại của cậu này, nhưng cô đột nhiên không muốn mua nữa, vì vậy đồng tu đó muốn bán điện thoại cho tôi với giá phải chăng. Tôi rất cảm kích, và ngộ rằng đó là Sư phụ an bài để giúp tôi trở lại tu luyện từ đầu.

3. Mối liên hệ với quá khứ

Trước khi về nhà vào kỳ nghỉ đông, tôi không chắc khi gặp lại bạn cũ của mình, tôi có thể chống lại các loại cám dỗ trong người thường hay không. Lúc đi chơi, sau khi trò chuyện với các bạn một lát, các bạn rủ tôi tham gia một số việc không chính đáng. Tôi thấy những thứ họ cầm trong tay bao trùm một màu sắc u ám. Tại khoảnh khắc đó, sự lựa chọn đúng đắn không thể rõ ràng hơn. Tôi nói cho họ biết về Đại Pháp, và nói cho họ biết Đại Pháp đã giúp tôi khắc phục việc lạm dụng ma túy trong nhiều năm như thế nào. Đồng thời, tôi còn miêu tả cảm giác sau khi thoát khỏi sự khống chế của những thứ đó mỹ hảo đến thế nào. Một số bạn cho biết tình trạng sức khỏe của tôi tốt hơn trước nhiều, sắc mặt cũng tốt lên. Nhưng cũng có vài bạn cười nhạo tôi, nói rằng “tôi bước vào một thế giới tôn giáo kỳ quái”, thậm chí còn cố gắng khuyên tôi thay đổi ý định.

Chú và dì ở gần tôi luôn nói với tôi về “sự bại hoại và trụy lạc của nhân loại và thế gian” vào thời kỳ mạt pháp, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được ý của họ, tôi cũng không cảm thấy tình huống đã nghiêm trọng đến thế. Tôi nhận ra rằng, mình may mắn đến thế nào khi có thể học tập và tu luyện ở một môi trường thuần tịnh như vậy tại cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên.

Khi bạn bè nói về tất cả những gì tôi “bỏ lỡ”, tâm từ bi trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi. Các bạn sống trong mê, mà họ không hề biết. Tôi đã tặng cho mỗi bạn một đóa hoa sen được chuẩn bị từ trước, và cố gắng trả lời một số câu hỏi của họ về Đại Pháp.

Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“Người luyện công thật sự giảng rằng: những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm; nhưng thứ mà chúng tôi có thì người thường có muốn cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Việc gặp lại bạn bè lần này giống như Sư phụ khích lệ tôi, bởi vì tôi biết, nếu mình không đến cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên và không đắc Pháp lần nữa, thì nói chung mình sẽ giống như các bạn, mê lạc ở chốn người thường này, [sống] không có mục đích. Khi thấy những người này, tôi nhớ lại Sư phụ và Đại Pháp đã trợ giúp mình. Mặc dù mắt thịt nhìn không thấy, nhưng từ trong Pháp tôi nhận được tất cả mọi thứ mà không thể dùng những thứ thấy được ở nơi con người để đo lường.

4. Tu bỏ tình [cảm] nam nữ, và kiên định tin vào sự an bài của Sư phụ

Có đồng tu nói với tôi rằng, một quan khảo nghiệm lớn nhất mà rất nhiều học viên mới trải qua sau khi bước vào tu luyện thường là “tình”. Tôi chưa từng cho rằng mình có vấn đề này, nhưng sự thật không phải như vậy.

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã gặp một nam đồng tu mà tôi rất thích. Trên bề mặt, chúng tôi cùng nhau học Pháp và chia sẻ những nội dung có liên quan đến tu luyện, nhưng trên thực tế tôi lãng phí rất nhiều thời gian trò chuyện với cậu ấy, và tôi không đặt tinh lực vào việc học hành. Tuy nhiên, tôi viện cớ chúng tôi cùng nhau học Pháp để che giấu sự thật rằng thành tích của tôi không tốt vì tôi không cố gắng học tập. Mặc dù tôi biết rõ việc tiếp tục mối quan hệ này không giúp ích cho tu luyện, nhưng tôi vẫn khó cắt đứt cái “tình” của mình.

Trước khi về nhà vào kỳ nghỉ mùa đông, đầu não của tôi trở nên rõ ràng hơn, tôi không còn chia sẻ và liên lạc [với đồng tu đó] bằng bất cứ hình thức nào. Nhưng trong kỳ nghỉ đông và sau đó, tôi hết lần này đến lần khác không thể đưa ra quyết định đúng đắn có lợi cho cả hai.

Mỗi khi đọc kinh văn của Sư phụ, tôi đều cảm thấy Sư phụ đang trực tiếp chỉ ra chấp trước của mình.

Sư phụ giảng:

“Trong con mắt chư Thần, và an bài của cựu thế lực cũng như thế: một tay chư vị nắm ‘con người’ không bỏ, tay kia chư vị nắm ‘Phật’ không bỏ, vậy rốt cuộc chư vị muốn gì?! Khi thật sự có thể vứt bỏ được, thì tình huống đã không như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003], Giảng Pháp tại các nơi III)

Tôi muốn tu luyện đề cao về phương diện này, nhưng tôi cứ trì hoãn, không muốn tu bỏ chấp trước đó. Thực ra sau kỳ nghỉ đông, khi tôi lại nói chuyện với đồng tu đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của “tình” tác động và lôi kéo tâm mình. Tôi đã để cái tình của con người khống chế bản thân, mà đó chính là nguyên nhân ngăn cản tôi tiến bộ trong tình huống này. Tôi rất khó đưa ra quyết định đúng đắn và kiên định, bởi vì tôi không thể buông bỏ chấp trước vào tình và sự thoải mái. Nếu tôi muốn đi tốt con đường Sư phụ an bài cho mình, thì vừa khớp tôi phải buông bỏ những chấp trước ngăn cản mình. Khi tôi thực sự buông bỏ thứ mình muốn theo đuổi vì cái tình này, chuyển biến suy nghĩ về việc Sư phụ hy vọng tôi làm thế nào khi là đệ tử Đại Pháp, thì tôi biết rất rõ mình cần đưa ra quyết định đúng đắn và có trách nhiệm.

Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian tu luyện và thời gian Chính Pháp, nhưng tôi vẫn để mình bị chấp trước ngăn cản. Tôi làm sao có thể để những thứ này ngăn cản mình hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, lãng phí thời gian đã không còn lại nhiều đó phải không? Được đến cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên chính là tham gia vào một hạng mục Đại Pháp, vì vậy cùng lúc chú ý tu luyện thật tốt, tôi còn phải cố gắng học tập, bởi vì đó là việc hiện nay tôi nên làm tốt với tư cách là sinh viên ở trường. Khi tôi mê mờ với chấp trước của mình, tôi không nghĩ đến trách nhiệm mà mình phải gánh vác khi làm một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, cũng như hy vọng mà chúng sinh phó thác cho tôi. Tôi nên đặt tinh lực vào việc tu luyện và học hành, chứ không phải vướng mắc vào những khảo nghiệm do chấp trước gây ra. Chẳng phải những khảo nghiệm này bắt nguồn từ những chấp trước mà tôi nên cố gắng tu bỏ sao?

Thông qua khảo nghiệm lần này, tôi cũng nhận ra rằng mình vẫn chưa đủ tín tâm đối với Sư phụ và sự an bài của Sư phụ. Là đệ tử Đại Pháp của Sư phụ, chúng ta nên tràn đầy chính tín đối với con đường mà Sư phụ an bài cho chúng ta. Nhưng tôi lại muốn thay đổi con đường của mình vì chấp trước vào tình; vì những truy cầu của riêng mình, thực ra chính là trong tiềm ý thức, tôi không tin rằng con đường mà Sư phụ an bài cho chúng ta là tốt nhất.

Sư phụ giảng:

“Mọi người thực hiện tốt ấy không có đi theo con đường mà cựu thế lực an bài; mục đích là không để cựu thế lực dùi vào chỗ sơ hở.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Chiểu theo chấp trước của riêng mình và dục vọng cá nhân để làm các việc chính là điều mà cựu thế lực hy vọng nhìn thấy phải không? Nếu tôi muốn làm tốt hơn, thì tôi làm sao có thể để những chấp trước này khiến mình đi lệch khỏi con đường chính mà Sư phụ an bài cho mình? Tôi đã từng rất ngưỡng mộ bạn bè ở xung quanh mình, bởi vì cuộc sống của các bạn hầu như luôn có một số yếu tố lãng mạn. Tuy nhiên, thông qua khảo nghiệm lần này, tôi càng hiểu rõ hơn mình nên đối đãi với những thứ này như thế nào với tư cách là một đệ tử Đại Pháp. Vì chấp trước và dục vọng của cá nhân mà thực hiện những hành vi không lý trí, thực ra đó là đi lệch, thậm chí đi ngược lại con đường mà Sư phụ an bài cho tôi. Thời gian quá ít, nhưng vẫn còn rất nhiều chúng sinh chờ đợi được cứu độ. Tôi biết rằng, mình phải tiếp tục kiên trì tinh tấn, tu tốt bản thân.

5. Buông bỏ chấp trước đối với thể diện và tâm danh lợi

Trong kỳ thi giữa học kỳ mới đây, tôi cảm thấy rất mệt vì không thể ngủ trong mấy đêm liền.

Đầu học kỳ, tôi hạ quyết tâm sẽ đạt thành tích tốt. Mặc dù tôi cố gắng ôn thi, nhưng không đạt được thành tích như mong muốn. Khi sắp tới kỳ thi thứ hai, tôi cũng không thấy có tiến bộ gì, vì vậy tôi trở nên nhụt chí. Tôi phát hiện rằng, mỗi khi đến tuần có kỳ thi, tôi đều sẽ cảm thấy hết sức lo lắng, ăn ngủ không yên. Không rõ bắt đầu từ khi nào, tôi đã dưỡng thành thói quen không ngủ vào đêm trước kỳ thi, cả tuần đều rơi vào trạng thái tinh thần sa sút và không đủ tinh lực. Thành tích kém không thể tin được, và việc ngủ không đủ giấc khiến tôi cảm thấy thiếu kiên nhẫn trước độ khó của bài thi, tôi cũng cảm thấy bất công khi so sánh với những người làm bài thi tốt hơn mình.

Khi tôi càng hướng nội để tìm những vấn đề này, tôi đột nhiên nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, nhưng về vấn đề đó, biểu hiện của tôi rất giống người thường. Tôi đã để chấp trước của mình ảnh hưởng đến công việc hàng ngày, nó cũng khiến tôi buồn ngủ khi học Pháp, luyện công và lên lớp. Tôi nhận thấy nguyên nhân vì sao tâm trạng của mình luôn bối rối trước kỳ thi, đó là vì tôi rất sợ thành tích không tốt. Với sự thúc đẩy của mong muốn được công nhận, tôi không thể nghỉ ngơi, lo lắng đủ thứ, tôi rất sợ thành tích của mình không thể thỏa mãn những truy cầu về danh lợi và thể diện.

Tôi biết, tôi càng để chấp trước của mình tiếp tục trở nên mạnh mẽ, thì cựu thế lực càng có cơ hội để dùi vào sơ hở trong tu luyện của mình. Tôi phát hiện rằng, thực ra trên bề mặt tôi nói, vì cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên là một hạng mục Đại Pháp quan trọng nên tôi muốn làm tốt hạng mục này và đạt được thành tích tốt, nhưng trên thực tế nguyên nhân sâu xa hơn khi tôi muốn đạt thành tích tốt là vì muốn thỏa mãn chấp trước vào danh lợi của mình và sợ mất thể diện vì thành tích không tốt. Ý định ban đầu của việc tôi muốn làm tốt đã trở nên bất thuần rồi. Vì vậy, tôi phải quy chính ý niệm này của mình. Tôi kiên định nhắc nhở chính mình, tôi ở đây là để hoàn thành trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, chứ không phải là để mưu cầu danh lợi hay truy cầu danh lợi.

Sau khi nhận thức được những chấp trước ở tầng sâu hơn này, tôi không còn cố gắng “phá giải mật mã để đạt thành tích tốt nữa”, tôi cũng không còn tìm kiếm đường tắt để truy cầu thành tích tốt hơn trong việc học hành nữa. Tôi bắt đầu cố gắng lý giải những gì mình đang học, bởi vì đó là trách nhiệm tự nhiên mà một sinh viên như tôi phải gánh vác, vì vậy, kết quả bài thi cũng không còn quan trọng đến thế nữa. Là một sinh viên, mặc dù tôi vẫn phải cố gắng hoàn thành chức trách của mình, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải thuận theo tự nhiên, không được sinh ra chấp trước. Điều này cũng khiến quá trình học tập và lên lớp trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.

Lời kết

Mặc dù thời gian tu luyện của tôi rất ngắn, nhưng khi nhớ lại những điều này, tôi cũng nhớ lại Đại Pháp và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ không chỉ ban cho tôi một cơ hội mới để tu luyện và bước vào Đại Pháp, mà thực ra còn mang đến cho tôi một cơ hội của sinh mệnh mới. Khi càng rời xa những trải nghiệm trong quá khứ của mình, tôi càng không ngừng cảm thấy việc bước vào tu luyện giống như được sống lại, tôi đã trở thành một người gần như hoàn toàn khác so với trước đây. Tất cả mọi thứ mà tôi có bây giờ và tất cả mọi thứ trong tương lai đều là nhờ Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi đã từng bỏ lỡ Đại Pháp, hiện nay mới biết trân quý. Từ tận đáy lòng, tôi hy vọng rằng những đồng tu khác sẽ không phạm phải lỗi lầm này: Sau khi gần như đánh mất một điều mỹ hảo đến thế, thì tôi mới biết trân quý. Trong khi [chúng ta] chú ý để làm tốt ba việc mà Sư phụ giao phó cho mình, chúng ta cũng có thể quan tâm lẫn nhau, hãy từ bi mở rộng vòng tay để trợ giúp các đồng tu còn lười biếng và cần sự giúp đỡ.

Trong quá trình tu luyện, tôi thường sẽ cảm thấy cô độc. Tại những thời điểm đó, một câu Pháp mà Sư phụ giảng như sau có thể khích lệ tôi rất nhiều:

“Nhưng tôi bảo chư vị, chỉ cần chư vị tu luyện cho tốt, thì tôi luôn luôn ở bên cạnh chư vị.” (Giảng Pháp tại Hội giao lưu Quốc tế tại Bắc Kinh [1996], Giảng Pháp tại các nơi I)

Tất cả những điều tôi ngộ được và những lý giải về Pháp đều rất hữu hạn, còn có nhiều chấp trước cần tu bỏ, còn có không gian đề cao rất lớn. Nếu tôi có bất cứ ngôn hành và cử chỉ nào không phù hợp với Đại Pháp, thì mong quý đồng tu từ bi chỉ rõ.

Hy vọng rằng tất cả chúng ta đều có thể tận dụng tốt khoảng thời gian còn lại, không ngừng tinh tấn thực tu cũng như sáng lập uy đức của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn quý đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc ở Hội giao lưu tâm đắc thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2024 tại cơ sở Middletown của trường đại học Phi Thiên)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/4/10/戒掉毒品-走回修煉的路-475045.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/12/216549.html

Đăng ngày 11-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share