Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-04-2024] Chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công, một ông lão 70 tuổi ở thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, đã bị giam ba lần trong 25 năm qua trong chiến dịch đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông đã thụ án ba năm trong trại lao động từ năm 2002 đến năm 2005 và án tù 14 tháng từ năm 2017 đến năm 2018. Ngoài ra, ông Quách Ngọc Châu, từng làm việc ở phòng máy móc nông nghiệp thành phố vào năm 2016, cũng bị thu hồi lương hưu vào năm 2023.
Ông Quách Ngọc Châu lúc trẻ
Trong bài viết này, ông Quách kể lại những bức hại mà ông đã chịu đựng trong những năm gần đây.
Tóm tắt ngắn gọn về cuộc bức hại mới nhất
Tôi học Pháp Luân Công vào năm 1997. Trong vòng chưa đầy sáu tháng, vấn đề về tim, tê ngón tay và các tình trạng khác của tôi đã biến mất. Từng là một người đàn ông nóng tính, tôi học được cách ân cần và thấu hiểu. Mối quan hệ của tôi với gia đình và đồng nghiệp cũng được cải thiện đáng kể.
Ngày 16 tháng 10 năm 1999, ba tháng sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền thực hành đức tin của mình. Tôi bị bắt và giam giữ trong hai tháng. Vợ tôi buộc phải trả cho công an 3.000 Nhân dân tệ.
Tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần nữa vào năm 2001 và bị bắt lần thứ hai. Tôi đã tuyệt thực tại trại tạm giam Thành phố Giai Mộc Tư và bị bức thực. Tôi bị giam thêm hai tháng nữa và bị tống tiền 3.000 Nhân dân tệ.
Tôi bị bắt tại nơi làm việc vào tháng 4 năm 2002 và bị kết án ba năm lao động cưỡng bức. Tôi đã tuyệt thực tại Trại Lao động Cưỡng bức Giai Mộc Tư. Lính canh cho tôi ăn nước muối pha với một ít sữa bột. Tôi cũng buộc phải ngồi trên một chiếc ghế nhỏ mà không được di chuyển trong nhiều giờ mỗi ngày.
Tôi bị bệnh tim và được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Lính canh liên tục ra lệnh cho tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Vì tôi vẫn kiên định với đức tin của mình nên họ đã trói tôi trên một chiếc ghế kim loại trong nhiều ngày. Mông của tôi bị mưng mủ và chân tôi sưng tấy đến mức không thể đứng dậy được. Tôi cũng bị mắt đỏ ngầu và mê sảng vì thiếu ngủ.
Sau khi được trả tự do, cấp trên của tôi gần như đã sa thải tôi nhưng lại mủi lòng khi tôi phản đối.
Bị bắt vì kiện Giang Trạch Dân
Tháng 5 năm 2015, Tòa án Nhân dân tối cao tuyên bố sẽ thụ lý tất cả các vụ việc được đệ trình lên Tòa án. Sau đó, các học viên Pháp Luân Công trên khắp đất nước đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, kiện ông ta vì đã ra lệnh đàn áp vào năm 1999 với tư cách là người đứng đầu chế độ cộng sản khi đó.
Ngày 27 tháng 10 năm 2015, tôi đã giúp in bản tường trình về cuộc bức hại của 14 học viên đã từng bị giam tại Trại tẩy não Thanh Long Sơn. Sau khi công an phát hiện ra, họ đã lên kế hoạch bắt giữ tất cả những người có liên quan.
Tôi bị bắt vào tối ngày 21 tháng 1 năm 2016 khi đang đi thăm một học viên khác, bà Trần Tĩnh. Sau này tôi được biết rằng công an đã theo dõi bà hơn một tháng trước khi bắt giữ.
Công an Ngô Bân và Lý Cường đã túm quần áo tôi kéo vào nhà bà Trần. Họ ấn mặt tôi vào ghế sofa cho đến khi tôi gần như ngạt thở. Sau đó họ cởi giày của tôi và trói hai tay tôi ra sau lưng bằng thắt lưng. Tôi phản đối rằng cả tôi và bà Trần đều không làm điều gì phạm pháp. Công an Ngô đi lên tủ sách và ném các cuốn sách về Pháp Luân Công của bà Trần xuống sàn, hét lên “Điều này không vi phạm pháp luật à?”
Sau đó, công an Ngô gọi cho Trương Vỹ Minh, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Quận Giao, người đã đưa tôi đến Đồn Cảnh sát Trường Hồng và thẩm vấn tôi trong khi trói tôi trên một chiếc ghế kim loại.
Khi tôi từ chối từ bỏ Pháp Luân Công, Lý Trung Nghĩa, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Thành phố Giai Mộc Tư, đã cố gắng thuyết phục tôi bằng cách giả vờ tử tế với tôi. Anh ta nói những điều như nếu tôi không từ bỏ đức tin của mình, tôi sẽ mất việc và gia đình tôi sẽ bị liên lụy. Tôi nói với anh ta rằng tôi không vi phạm bất kỳ luật nào khi tu luyện Pháp Luân Công và kêu gọi họ không tham gia vào cuộc bức hại. Anh ta từ chối lắng nghe.
Trưởng đồn công an Trường Hồng đã hét vào mặt tôi và nhận xét rằng tôi đã mất trí vì tu luyện Pháp Luân Công và, với tư cách là một nhân viên chính phủ, tôi nên bị sa thải.
Sau khi thẩm vấn tôi trong vài giờ, công an rời đi lúc nửa đêm. Một người ở lại để theo dõi tôi. Tôi bị còng tay vào ghế kim loại qua đêm và không được phép uống nước hay sử dụng nhà vệ sinh.
Công an Ngô quay lại vào sáng hôm sau và đưa tôi đến một phòng khác. Anh ta tháo còng tay tôi trước mặt nhiều người khác để sỉ nhục tôi. Chiếc còng cứa vào da thịt tôi và thực sự rất đau. Tôi bị đưa đến trại tạm giam Thành phố Giai Mộc Tư vào buổi chiều sau khi khám sức khỏe.
Khi tôi không về nhà vào đêm hôm đó, gia đình tôi rất lo lắng và đã đến Đồn Công an Trường Hồng để tìm tôi. Công an đã nói dối họ rằng họ không biết tôi ở đâu trong khi tôi ở ngay đó, bị trói trên chiếc ghế kim loại.
Khi gia đình tôi trở về nhà, họ không thể vào được. Hóa ra công an đã vào nhà bằng chìa khóa tịch thu của tôi và khóa cửa từ bên trong khi họ đột kích vào nơi này. Máy tính, ổ cứng, điện thoại di động và chân dung Nhà sáng lập Pháp Luân Công của tôi đã bị tịch thu. Khi nghe thấy tiếng gia đình tôi ở cửa, họ mở cửa ra và bao vây vợ tôi cùng cháu trai tôi và vợ nó.
Vợ tôi vô cùng sợ hãi và mặt cô tái nhợt. Công an buộc tội tôi đã gây rắc rối cho gia đình và thậm chí còn đề nghị vợ tôi ly hôn với tôi. Cháu trai tôi và vợ nó rất sợ hãi. Vợ nó sau đó đã tỉnh táo và tố cáo công an đã đột nhập. Chỉ sau đó công an mới dịu thái độ của họ một chút.
Cả cháu trai tôi và vợ nó đều bị đưa đến Đồn Công an Trường Hồng và khám xét. Công an cũng kiểm tra điện thoại di động của họ để tìm nội dung Pháp Luân Công. Mặc dù họ đã được thả sau khi công an xác nhận rằng họ không tu luyện Pháp Luân Công nhưng họ vẫn bị theo dõi trên đường về nhà.
Công an buộc gia đình phải “làm việc” với tôi
Trong khi tôi bị giam, Dương Ba, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Tỉnh Hắc Long Giang, đã thẩm vấn tôi. Anh ta phỉ báng Pháp Luân Công và nói với tôi rằng một học viên không từ bỏ Pháp Luân Công sẽ bị đánh đến chết trong tù.
Các lần thẩm vấn tiếp tục sau khi tôi được chuyển đến Trại tạm giam Thành phố Giai Mộc Tư hai tuần sau. Vì tôi kiên định với đức tin của mình nên công an gây áp lực buộc con gái tôi phải “làm việc” với tôi. Con gái tôi đã phải đi hơn 800 dặm từ Đại Liên đến Giai Mộc Tư. Con trai của nó mới được tám tháng tuổi nên cả gia đình nó đã đi cùng nhau và thậm chí con gái tôi còn mang đứa bé đến trại tạm giam. Đứa bé bị ốm vào tối hôm đó và cả gia đình đều lo sợ.
Công an lừa dối
Nhận thấy họ không thể khiến tôi phục tùng sau chuyến thăm của con gái, Dương Ba và Lý Trung Nghĩa ở Đội An ninh Nội địa đã thay đổi chiến thuật. Họ tuyên bố rằng cô Trần, người ở bên ngoài ngôi nhà nơi tôi bị bắt, và cô Tôn Diễm Hoàn, người mà tôi biết, đã thú nhận về các hoạt động Pháp Luân Công của tôi. Tôi đã tin công an và nói với họ cách chúng tôi giúp các học viên khác chuẩn bị đơn kiện Giang. Vu Hải Dương của Đội An ninh Nội địa Quận Giao đã ghi lại những gì tôi nói.
Dương và Lý cho tôi xem một đoạn video quay cảnh tôi đang lái xe và cho tôi biết danh tính của những học viên khác trong xe. Tôi đã xác nhận một học viên mà công an đã biết. Không muốn liên lụy đến bất kỳ học viên nào khác có thể chưa bị công an theo dõi, tôi đã nhắc đến cô Trương Lệ Diễm ở thành phố Song áp Sơn, vì tôi nhớ đã đọc về việc cô ấy bị đưa vào tù. Sự thật là tôi và cô ấy chưa bao giờ đi chung một chiếc xe. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng lời khai sai của tôi không gây thêm đau khổ cho cô ấy.
Dương và Lý còn gây áp lực buộc tôi phải bỏ luật sư mà gia đình tôi đã thuê cho tôi. Họ hứa sẽ cho tôi bảo lãnh tại ngoại và giữ lại công việc của tôi nếu tôi tuân thủ. Họ nói luật sư dù thế nào đi nữa cũng chẳng giúp được gì mà thậm chí có thể thuyết phục thẩm phán tuyên cho tôi mức án nặng hơn, chưa kể chi phí pháp lý mà gia đình tôi sẽ phải trả cho ông.
Dương nói thêm rằng anh ta đã gặp Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, công an, công tố viên và thẩm phán để thảo luận về trường hợp của tôi nên anh ta là người sẽ quyết định kết quả. Nếu tôi ký tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, tôi có thể rời khỏi trại tạm giam như một người tự do. Tôi đã tin họ và dừng việc thuê luật sư. Kết quả là, tôi bị đưa đến Phòng Công an Quận Giao và ký vào bản tuyên bố từ bỏ đức tin của mình. Vợ tôi đã trả cho công an số tiền bảo lãnh 10.000 nhân dân tệ để tôi được thả.
Tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng sau khi về nhà. Vì vậy, khi Dương và Lý cố gắng bắt tôi thuyết phục cô Trần thú nhận hoặc ký vào bản khai nhân chứng bịa đặt chống lại cô ấy, tôi đã kiên quyết từ chối. Tôi cũng lên án họ vì đã treo cổ tay cô ấy lên và tra tấn cô ấy. Dương và Lý ban đầu phủ nhận việc biết về việc tra tấn, dù họ có mặt tại phiên tra tấn cô Trần. Sau này khi tôi hỏi họ về điều đó, họ lại hoàn toàn phủ nhận rằng cô Trần đã từng bị tra tấn. Thêm nữa, công an còn bịa ra những lời khai của nhân chứng khác để gây bất lợi cho cô ấy. Tôi cũng nghe nói rằng một nửa số tiền mặt 8.000 Nhân dân tệ cô ấy có ở nhà đã bị mất sau cuộc đột kích của công an.
Cô Trần sau đó bị kết án 5 năm tù tại Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang, cùng khoảng thời gian mà công an đe dọa cô khi cô bị bắt.
Bị bắt lại
Vì công an thỉnh thoảng vẫn quấy rối tôi qua điện thoại nên vợ chồng tôi đã rời khỏi thị trấn và đến sống với con. Trương Vỹ Minh, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Quận Giao, đã cố gắng đưa tôi trở về nhà, nói rằng tôi cần phải ký giấy tờ để kết thúc vụ án của mình. Tuy nhiên, tôi nhất quyết không làm theo mệnh lệnh của họ nữa nên tiếp tục sống xa nhà.
Lo lắng cho tôi, vợ tôi đã đưa cho Lý Trung Nghĩa, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Thành phố Giai Mộc Tư 2.000 Nhân dân tệ, với hy vọng anh ta sẽ ngừng bức hại tôi. Mặc dù lúc đó Lý đã hứa sẽ không đưa tôi vào danh sách truy nã trực tuyến nhưng không lâu sau đó anh ta vẫn thực hiện. Khi vợ tôi hỏi anh ta về điều đó, Lý nói: “Bà không nên bận tâm về chuyện này”.
Tháng 6 năm 2017, tôi vô tình làm vỡ cửa sổ nhà hàng xóm ở tầng dưới ở nhà người họ hàng và bị báo công an. Họ nhanh chóng phát hiện ra tôi nằm trong danh sách truy nã và bắt giữ tôi.
Trong Trại tạm giam Thành phố Giai Mộc Tư, tôi ở chung phòng với hơn 20 tù nhân. Những chiếc chăn bông rách bốc mùi khó chịu, còn thức ăn thì dở tệ, thường lẫn với cát và bụi bẩn. Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua đồ ăn tốt hơn. Tôi bị tra tấn và bị lấy máu trái phép. Một lính canh là Vương Cương, đã từng nói rằng bất kỳ ai tu luyện Pháp Luân Công đều bị bệnh tâm thần và cần được “trừng phạt”.
Bị xét xử và kết án
Vụ án của tôi được xét xử tại trại tạm giam và họ buộc tội tôi “phá hoại thực thi pháp luật bằng một tổ chức tà giáo”, một cái cớ phổ biến được dùng để hình sự hóa các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tôi lập luận rằng chính Giang Trạch Dân đã vi phạm pháp luật khi bức hại người tốt và hủy hoại đạo đức Trung Hoa, cũng như trao đất cho Nga và cai trị đất nước bằng tham nhũng.
Sau đó tôi bị kết án 14 tháng tù và phạt 2.000 Nhân dân tệ. Khoản tiền bảo lãnh 10.000 Nhân dân tệ mà vợ tôi trả cho công an đã không bao giờ được trả lại.
Sau hơn một năm sống trong điều kiện tồi tệ và không được phép tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi suy giảm đáng kể. Vào thời điểm được thả ra khỏi trại tạm giam vào ngày 11 tháng 5 năm 2018, tôi thậm chí còn gặp khó khăn khi lên xuống cầu thang.
Vì cuộc bức hại mà vợ tôi đã sống trong sợ hãi suốt những năm qua. Tim cô đập nhanh mỗi khi điện thoại reo hoặc có ai đó gõ cửa. Cô ấy cũng lên cơn hoảng loạn nếu tôi về nhà muộn.
Lương hưu bị thu hồi
Ngày 1 tháng 6 năm 2023, năm năm sau khi tôi được tự do, Ủy ban giám sát quận Giao thông báo rằng lương hưu của tôi sẽ bị thu hồi. Họ viện dẫn “Quy định tạm thời về trừng phạt nhân viên của các cơ quan công quyền” do Bộ Lao động và An sinh xã hội và Bộ Giám sát ban hành vào ngày 1 tháng 9 năm 2012. Văn bản nói rằng những người về hưu đang ngồi tù không được hưởng chế độ hưu trí. Nhưng tài liệu đó đã hết hạn vào thời điểm họ thu hồi lương hưu của tôi và luật lao động Trung Quốc không có quy định nào như vậy.
Ở Trung Quốc không có luật nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là một tội ác, vì vậy ngay từ đầu lẽ ra tôi không nên bị kết án vì đức tin của mình. Tôi yêu cầu chính quyền ngừng đàn áp Pháp Luân Công và phục hồi lương hưu của tôi.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/15/475231.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/21/216664.html
Đăng ngày 06-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.