Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-01-2024] Sau đại dịch, tôi đã tham gia vào nhiều hạng mục Đại Pháp trong khu vực, như phân phát tài liệu, giảng chân tướng trực diện, phát chính niệm .v.v. Đôi khi tôi đến nhà thăm các đồng tu đang vượt quan nghiệp bệnh và học Pháp với họ. Bởi vì lúc nào cũng bận rộn nên tôi không khỏi trở nên tự mãn, rằng tôi tu luyện tinh tấn.

Nhưng thẳm sâu trong tâm, tôi có chút nghi ngờ về bản thân. Bởi tôi không thể tĩnh xuống khi phát chính niệm, học Pháp cũng không thể nhập tâm. Một đồng tu đề xuất chúng tôi xem video các bài giảng của Sư phụ rồi viết ra thể hội của mình. Trong quá trình đó tâm tôi đã tĩnh lại được và cũng có thể giữ được sự tập trung trong khi phát chính niệm và học Pháp. Sau khi học Pháp xong, tôi liền viết ra trải nghiệm của mình và mang đến nhờ đồng tu điều phối giúp tôi chỉnh sửa. Bởi vốn có tâm không muốn để người khác góp ý, nên trên đường đi tôi luôn tự nhủ rằng sau khi đọc bài chia sẻ của tôi, dù đồng tu có chỉnh sửa thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận và sửa lại.

Có lẽ đồng tu điều phối đã sớm nhận ra trạng thái tu luyện của tôi gần đây không ổn, nên sau khi liếc qua bài viết của tôi, thậm chí còn chưa cần đọc, cô ấy đã chỉ rõ ra nhiều vấn đề mà tôi gặp phải: “Trong bài này tôi chỉ toàn thấy tâm hiển thị và tật đố. Chị viết bài chia sẻ này là muốn hiển thị điều gì vậy? Chị còn nói rằng các đồng tu khác tật đố với chị, chẳng phải đó là do chính thái độ của chị gây ra sao? Gần đây chị thường xuyên ngắt lời mọi người, và trong lời nói của chị mang theo tâm hiển thị mạnh mẽ. Người khác nghe xong có thể thoải mái sao? Xem ra cái tâm này của chị lại càng bành trướng lên rồi”.

Vì đồng tu điều phối này và tôi thường làm việc cùng nhau trong nhiều hạng mục nên tương đối thân thiết, giao tiếp của chúng tôi luôn rất thẳng thắn. Tuy nhiên, đối diện với nét mặt căng thẳng, lời lẽ thẳng thừng, và một loạt câu hỏi tu từ của cô ấy, dù rằng đã có sự chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, không thể chịu đựng nổi. Đã vậy, cô ấy còn luôn chân luôn tay, lúc thì đi vào bếp, lúc lại ra nhà vệ sinh, tôi giống như một học sinh sau khi bị lên lớp bị bỏ lại trong căn phòng để suy ngẫm, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Tôi nhiều lần nghĩ đến việc ra về, nhưng phía lý tính của tôi thuyết phục tôi hãy ở lại. “Mình không thể rời đi, mình biết là mình tật đố, nhưng mình thường cảm thấy không thể làm gì được. Bây giờ cô ấy đã chỉ rõ ra như vậy, rốt cục mình phải nhìn vào bên trong vấn đề. Mình phải trực tiếp đối diện, và mình không thể bỏ đi”.

Tôi cố nén thể diện của mình và khi cô ấy quay lại, tôi bảo cô ấy nói chi tiết hơn về các vấn đề của tôi. Cô ấy bực mình nói, “Tôi có cần nói rõ thêm không? Chẳng phải là rõ mười mươi rồi sao? Tâm tật đố mạnh đến thế mà chị không viết, bài viết của chị toàn về những điều nông cạn”.

Khi tôi rời khỏi nhà cô ấy thì đã là gần một giờ sáng. Phố xá trên đường về nhà hết sức tĩnh lặng khiến những suy nghĩ trong tôi trở nên đặc biệt rõ ràng. Biểu cảm căng thẳng và ngữ điệu nghiêm trọng của cô ấy làm tôi phàn nàn trong tâm, “Chị xem chị còn là người tu luyện không? Nhìn chị kìa, mặt chị cứ dài thuỗn ra, một chút thiện niệm cũng không có nữa”. Sau khi về đến nhà, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, cảm nhận rõ rằng cái sinh mệnh “tật đố” mà tôi muốn giải thể kia đang giãy chết bèn thông qua các loại phương thức khiến tôi cảm thấy nôn nóng bất an.

Ngày hôm sau, suy nghĩ của tôi dường như bị mắc kẹt, đầu óc tôi hỗn loạn. Tôi muốn theo lời phê bình của đồng tu và tự chính lại bản thân, nhưng lại không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết nào. Luôn có một cảm xúc mạnh mẽ trong tôi, tôi cảm thấy mình bị hiểu lầm, thậm chí còn muốn khóc toáng lên. Tôi biết đó không phải là tôi, mà là con linh thể “tật đố” trong một không gian khác đang quấy phá.

Vậy nên tôi quyết định ngày hôm đó không làm gì hết mà chỉ ở nhà để tống khứ tâm “tật đố”. Cái tâm “tật đố” này chỉ muốn tôi nghĩ xấu về đồng tu điều phối, vậy thì tôi phải chống lại nó và nghĩ tốt về cô ấy. Nếu như cô ấy không chất vấn tôi, làm sao tôi có thể thoát khỏi các chấp trước và quan niệm ẩn sâu trong tâm mình bấy lâu nay. Nếu không có ai phơi bày cho tôi, sao tôi có thể đề cao lên được? Hôm nay chính là ngày tôi cần phải thanh trừ “tật đố”!

Khi đang suy nghĩ về “sinh mệnh” này, tôi có thể cảm thấy đầu tôi trướng lên, như thể bị một cái cối đá ngàn cân đè xuống, và ngay cả cổ cũng khó quay qua quay lại. Tôi kiên quyết giữ vững các niệm đầu của mình, không bao giờ theo lối suy nghĩ của con ma tật đố này. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ gia trì để tôi tiêu hủy thứ rác rưởi xấu xa đó.

Thật kỳ diệu, trạng thái căng thẳng và khó chịu trong tâm tôi của ngày hôm đó hoàn toàn biến mất. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi thấy sảng khoái, suy nghĩ vô cùng thanh tỉnh. Những cảm xúc oán hận, bất bình, và bất công đều biến mất. Trong lòng tôi chợt trào dâng cảm giác muốn khóc, nhưng là kiểu khóc đến từ lòng biết ơn. Tôi cảm thấy Đại Pháp vô cùng từ bi hồng đại, có thể tẩy tịnh những niệm đầu hèn mọn, dơ bẩn của tôi. Tôi nghĩ đến sự giúp đỡ của các đồng tu dành cho tôi và cảm thấy hết thảy thật huyền diệu, tốt đẹp không thể diễn tả bằng lời.

Từ đó trở đi tôi đã có nhiều thay đổi. Chẳng hạn như tôi có hẹn với một đồng tu, đợi mấy tiếng liền mà không thấy cô ấy đến, tôi qua nhà đồng tu mới biết cô đã nhớ nhầm điểm hẹn. Trước đây, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng tôi thường phàn nàn và oán giận. Còn bây giờ thì khác, trong lúc đợi đồng tu, tôi giữ cho tâm mình tĩnh lặng và nghĩ về sự phối hợp của chúng tôi. Bất giác tôi có một cảm giác thật thù thắng, rằng trong thời kỳ Chính Pháp, các đồng tu chúng tôi được an bài làm việc cùng nhau trong cùng hạng mục chứng thực Đại Pháp, điều này là phi thường vĩ đại. Các chúng Thần đều đang gia trì, cả vũ trụ đều đang quan sát chúng tôi. Tôi không còn suy nghĩ các vấn đề theo góc độ của riêng mình nữa, cũng không để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa. Tôi cần mở rộng tâm mình và trân quý sự phối hợp này.

Tôi từng hay cảm thấy mệt mỏi khi phân phát tài liệu Đại Pháp và không muốn bước ra ngoài. Nhưng giờ đây tôi luôn cảm thấy muốn khóc khi phát tài liệu giảng chân tướng, và cảm nhận được trí huệ và từ bi của Đại Pháp ở khắp mọi nơi, chúng sinh chỉ cần nhận một bản tài liệu là đã có thể được cứu, còn người tu luyện cũng chỉ là động chút chân tay mà thôi. Những niệm đầu tự cho mình là đúng trong tôi không còn tồn tại nữa.

Trong mấy năm gần đây, tôi đã đến thăm nhà một số đồng tu đang vượt quan nghiệp bệnh để học Pháp và giao lưu với họ. Trước kia, khi thấy các triệu chứng bệnh tật của đồng tu kéo dài một thời gian lâu, tôi sẽ vô cùng lo lắng và trở nên mất kiên nhẫn, phàn nàn, và phê phán họ. Hậu quả là khiến cho một đồng tu bị nghiệp bệnh không lắng nghe ý kiến của tôi, thậm chí còn tìm lý do để không cho tôi đến nhà cô ấy. Sau đó, tôi thường đến nhà cô ấy phát chính niệm để thanh trừ sự bức hại của tà ác khi tình trạng của cô ấy xấu đi, và thỉnh thoảng tôi ở lại qua đêm để chăm sóc cô ấy. Dần dần, thái độ của cô ấy đối với tôi đã có phần dịu đi.

Một lần, tôi và đồng tu điều phối đến nhà cô ấy để học Pháp. Trong quá trình đó, tôi chia sẻ về trải nghiệm oan tâm thấu cốt khi phóng hạ tâm “tật đố” của mình, đồng tu điều phối cũng cười và nói vui rằng cái tối tôi đến nhà cô ấy, cô ấy đã ‘phanh phui’ tôi rất nhiều. Không ngờ sau khi nghe chia sẻ của chúng tôi, đồng tu bị nghiệp bệnh cảm thán: “Ồ, hóa ra như vậy là hướng nội tìm. Cuối cùng tôi cũng biết tu như thế nào rồi”. Trước đó cô ấy thường từ chối khi chúng tôi đề xuất đến học Pháp cùng, nhưng sau lần này thì cô ấy hoàn toàn đồng ý.

Ngoài việc đến thăm các đồng tu bị “nghiệp bệnh”, tôi còn tham gia một nhóm phân phát tài liệu Đại Pháp ở địa phương. Nhóm được thành lập khi có một số đồng tu phản hồi rằng họ thường giải đãi, không kiên trì trong việc ra ngoài phát tài liệu. Sau khi thảo luận, chúng tôi nhận ra rằng nếu có thể phối hợp với nhau, chúng tôi không những vượt qua sức ỳ mà còn có thể mở rộng phạm vi cung cấp tài liệu trong một thời gian ngắn.

Lúc mới thành lập vào năm 2022, nhóm có sáu đến bảy đồng tu. Các đồng tu nhận tài liệu từ tôi rồi phân phát chúng đến các cụm và tòa nhà khác nhau. Giờ đây, sau hơn một năm, chúng tôi luôn có ổn định bốn người cùng phối hợp.

Thành viên trong nhóm chúng tôi cần phải quy hoạch khu vực phân phát tài liệu để tránh trùng lặp hay bỏ sót, và cũng để tránh các màn hình giám sát. Hàng tuần, tôi cần đi khảo sát địa điểm trước rồi đưa các đồng tu khác đến đó để làm quen địa hình. Ngoài ra, tôi còn tham gia các hạng mục Đại Pháp khác nên cảm thấy mệt mỏi. Nửa năm sau, hoạt động của nhóm dần trở nên ổn định, các đồng tu khác bắt đầu lưu ý đến các cộng đồng xung quanh và đưa ra phương án phân phát trong cuộc họp. Dần dần tôi lui về ghế sau.

Nhờ hồng ân và gia trì của Sư tôn, chúng tôi đã hoạt động có trật tự kể cả trong thời gian đại dịch. Mỗi lần chúng tôi hoàn thành việc phân phát, thì phong tỏa lại bắt đầu. Sau khi phong tỏa được dỡ bỏ thì lại có các tài liệu mới và chúng tôi lại phân phát một cách kịp thời. Một số đồng tu cảm thán nói: “Mặc dù thường xuyên phong tỏa, nhưng điều đó đã không cản trở được công việc của chúng ta chút nào”.

Khoảng tầm hơn một năm qua, tính thiếu kiên nhẫn của tôi đã dần dần phai nhạt, tôi đã trở nên điềm tĩnh hơn khi gặp các vấn đề, và tôi cũng trưởng thành hơn trong việc phối hợp với các đồng tu khác. Có đồng tu trong nhóm làm điều dưỡng viên cho các gia đình có người bị liệt. Một số là chủ gia đình cần chăm sóc đời sống cho các con. Có thời gian mẹ tôi phải nhập viện và cần có tôi bên cạnh. Nhưng cho dù mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, hễ đến thời gian phát tài liệu, không có ai vì bận mà vắng mặt.

Điều này khiến tôi cảm nhận tự đáy lòng rằng chúng tôi là một chỉnh thể, và hoạt động của nhóm chúng tôi tương ứng với hoạt động của một hệ thống trong một chiều không gian khác. Sư phụ đã đặt định một cơ chế của Pháp và mỗi chúng ta là một mắt xích trong cơ chế đó. Các hạng mục Đại Pháp đều không cần nhóm trưởng, bởi vì mỗi thành viên đều đóng vai trò điều phối.

Là một lạp tử của Đại Pháp, chúng ta chỉ cần ôm giữ một niệm, chính là gắn mình với các hạng mục của bản thân, chủ động hòa tan trong Pháp, hòa tan vào cơ chế không ngừng vận hành kia. Trong quá trình đó, chúng ta được dung luyện, những vật chất bại hoại và quan niệm không phù hợp với đặc tính của vũ trụ mới sẽ lập tức bị làm cho tan biến, giống như mùn cưa trong thép nóng chảy vậy.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/11/469580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/15/216216.html

Đăng ngày 10-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share