Bài viết của Kính Hồng và Liên Mai từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2023] Chồng tôi (Kính Hồng) và tôi (Liên Mai) bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Chúng tôi rất biết ơn Sư phụ từ bi đã ban cho chúng tôi trách nhiệm thiêng liêng là cứu người. Chúng tôi đã chứng kiến rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự có thể hướng dẫn mọi người tu luyện tâm mình theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và phản bổn quy chân.

Trước đây, chúng tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng, và khi Chính Pháp tiến tới giai đoạn tiếp theo, chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người và giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi thường có thể thuyết phục hàng chục người thoái ĐCSTQ hàng ngày. Chúng tôi luôn trân quý thời gian tu luyện của mình, chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp và chúng tôi cũng đã cố gắng xử lý tốt mối quan hệ với gia đình và hàng xóm để họ có thể cảm nhận được sự vĩ đại của Đại Pháp.

Quê hương chúng tôi

Chúng tôi sống ở một thành phố lớn, nhưng đã nhiều lần về quê ở nông thôn cùng với các học viên khác để phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng. Trong những năm qua, chúng tôi đã phủ khắp gần hết các ngôi làng trong khu vực.

Một lần chúng tôi phát tài liệu tại một công viên gần tòa nhà chính quyền quận, trong khi có hai học viên gần đó phát chính niệm để gia trì cho chúng tôi. Chúng tôi phân phát tài liệu ở hai bên công viên và nhiều người đã nhận chúng.

Cách đây vài năm chúng tôi cũng đã phân phát DVD Biểu diễn Thần Vận. Một số cửa hàng sẽ phát đĩa DVD ngay lập tức và mọi người sẽ tụ tập xung quanh để xem buổi biểu diễn và xin chúng tôi một bản sao đĩa DVD. Một số người dùng loa phóng thanh để phát nhạc từ buổi biểu diễn và chúng tôi có thể nghe thấy từ rất xa.

Trao đổi với cán bộ của Văn phòng Quản lý Toàn diện

Giám đốc Văn phòng Quản lý Toàn diện (CMO) cộng đồng địa phương đã từng đến nhà để quấy rối chúng tôi, cùng với một số nhân viên CMO và một sĩ quan cảnh sát. Họ hỏi liệu chúng tôi có còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, tôi nói: “Tất nhiên là có. Pháp Luân Đại Pháp hướng dẫn mọi người đề cao đạo đức, tu dưỡng tâm hồn để trở thành người tốt và cải thiện sức khỏe. Tại sao chúng tôi lại không tu luyện chứ?”. Tôi cho họ xem ảnh Sư phụ trong phòng khách của chúng tôi và nói với họ rằng Sư phụ thật vĩ đại biết bao. Họ rời đi mà không gây rắc rối gì.

Sư phụ giảng:

“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phải tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005], Giảng Pháp tại các nơi VII)

Chúng tôi nhận ra rằng chúng ta nên chủ động giảng chân tướng cho mọi người để loại bỏ chất độc mà ĐCSTQ đã gieo vào họ, đồng thời ngăn chặn họ bức hại các học viên.

Chúng tôi đã gặp khá nhiều can nhiễu khi lần đầu tiên giảng chân tướng cho giám đốc CMO, nhưng chúng tôi đã không bỏ cuộc và tiếp tục cố gắng. Một lần khi gặp anh ấy một mình trong văn phòng, tôi đã nói với anh ấy: “Ba lãnh đạo ở nơi làm việc của tôi đã tham gia vào cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, sau đó họ đều có những trải nghiệm tồi tệ. Nếu anh bảo vệ những học viên chúng tôi, anh sẽ được ban phước.” Anh ấy cảm động trước sự chân thành của tôi và gật đầu đồng ý. Lần sau tôi gặp anh ấy, anh ấy cư xử tốt hơn nhiều.

Một lần khác khi chúng tôi đến thăm văn phòng CMO, chúng tôi gặp một nhân viên bị đầu độc nặng bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Cô ấy ngay lập tức xé tờ rơi giảng chân tướng mà chồng tôi đưa cho cô ấy và nói rằng cô ấy sẽ theo ĐCSTQ đến cùng. Chúng tôi không hề động tâm trước hành vi của cô ấy và chồng tôi đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện của anh ấy.

Ông nói: “Tôi đã làm việc cần cù cả đời và có nhiều đóng góp cho đất nước. Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực của mình và đã giành được giải thưởng bằng sáng chế xuất sắc cùng với khoản tiền thưởng một triệu nhân dân tệ. Tuy nhiên, văn phòng an ninh tại nơi làm việc của tôi và Phòng 610 đã lấy tiền với lý do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.“

“Tôi không hề oán giận hay phàn nàn gì với họ. Thay vào đó, tôi thuyết phục họ làm những điều tốt với hy vọng đánh thức mặt tốt của họ. Tôi nói với cô điều này vì nó là vì lợi ích của cô. Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực của mình và tôi đã đóng góp rất nhiều cho Trung Quốc, nhưng tôi đã bị cầm tù và tra tấn dã man vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

“Trong thời gian bị giam cầm, mẹ già của tôi đã qua đời và các đặc vụ của ĐCSTQ không cho phép tôi đến dự đám tang. Mẹ tôi trước đây có sức khỏe rất tốt nhưng bà đã qua đời vì không thể chịu nổi nỗi đau khi tôi bị giam cầm. Nhiều người như tôi, người có nhiều đóng góp cho đất nước, lại bị bức hại. Cô có còn nghĩ ĐCSTQ tốt không?”

Cô ấy dần dần bình tĩnh lại khi nghe chồng tôi nói và cuối cùng bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với ông ấy. Cô đề nghị ông nên nói chuyện với đơn vị chủ quản của mình và yêu cầu trả lại tiền thưởng.

Một ngày nọ, khi các học viên khác đang học Pháp tại nhà tôi thì một nhân viên quản lý tài sản gõ cửa nhà chúng tôi. Khi chúng tôi mở cửa, người đó yêu cầu chúng tôi không được ra ngoài để giảng chân tướng và phân phát tài liệu. Tôi hỏi anh ấy điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi làm vậy. Anh ấy không trả lời tôi và chỉ đứng đó.

Chồng tôi hỏi ai đã phái anh ấy đến. Anh ấy nói với chúng tôi rằng đó là công ty quản lý tài sản. Khi chúng tôi đến công ty để tìm hiểu xem ai đứng đằng sau việc này, một người trong công ty đã gặp và nói với chúng tôi rằng một cảnh sát ở đồn công an địa phương đã bảo họ làm như vậy. Chúng tôi nói với người của công ty: “Chúng tôi trả phí quản lý để các vị có thể bảo vệ chủ sở hữu, chứ không phải để các vị quấy rối chúng tôi và tham gia bức hại những người tốt”. Chồng tôi đã gọi cho cảnh sát nhiều lần, không ai bắt máy, nhưng việc quấy rối đã chấm dứt sau đó.

Dùng chính niệm để thoát khỏi nguy hiểm

Khi phân phát tài liệu giảng chân tướng và giảng chân tướng trong nhiều năm, chúng tôi đã gặp phải một số nguy hiểm. Tuy nhiên, chúng tôi đã tránh được nguy hiểm nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của chúng tôi.

Một ngày nọ, khi đang phân phát tài liệu trên đường phố và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ, một người phụ nữ giả vờ rằng cô ấy muốn học công và xin số điện thoại của tôi. Tôi biết ý định của cô ấy là gì và không nói cho cô ấy biết. Sau đó cô ấy đã báo cáo chúng tôi với cảnh sát. Ba cảnh sát đi xe máy đã đuổi kịp tôi khi tôi đang giảng chân tướng cho một người đàn ông. Họ hét vào mặt tôi để dừng lại và hỏi người đàn ông những gì tôi vừa nói với anh ấy. Anh ấy nói: “Cô ấy vừa nói với tôi rằng đang có dịch bệnh và chúng ta cần đeo khẩu trang”. Cảnh sát không thể làm gì nhiều nên họ lục soát túi xách của tôi. Tôi đã phân phát tất cả tài liệu nên họ không tìm thấy gì cả.

Chồng tôi từ hướng khác đi tới và hét vào mặt cảnh sát: “Các anh đang làm gì với người phụ nữ này vậy? Các anh đang làm những việc phi pháp!”. Người chỉ huy trả lời: “Tôi đã vi phạm luật nào? Chúng tôi đang ngăn chặn ai đó và tìm kiếm những gì đáng ngờ, điều này không trái pháp luật”. Chồng tôi ngăn anh ta lại và nói: “Việc chặn người ta lại và khám xét mà không có lệnh thì không phải là vi phạm pháp luật sao?” Các sĩ quan không nói nên lời và ngay lập tức rời đi.

Một lần khác, khi tôi cố gắng đưa tài liệu cho một người phụ nữ, cô ấy không những không nhận mà còn mắng tôi: “Việc phân phát những thứ này là bất hợp pháp”. Một đám đông nhỏ tụ tập xung quanh chúng tôi. Chồng tôi nghe thấy tiếng cô ấy la hét nên bước tới và nói: “Chúng tôi chỉ đang phân phát miễn phí những tài liệu về văn hóa truyền thống Trung Quốc”. Chính niệm của ông ấy đã ảnh hưởng đến những người ở hiện trường, và người phụ nữ đó cùng một số người khác đã lấy tài liệu.

Tránh bị tẩy não hai lần

Năm 2001, khi đang ở nơi làm việc thì một số người ở nơi làm việc của tôi và Phòng 610 địa phương đã âm mưu đưa tôi đến một buổi tẩy não. Trên đường đến đó, họ dừng lại ở một nhà hàng để ăn và dự định sẽ đưa tôi đến địa điểm sau đó.

Khi họ đang ăn, tôi thầm niệm bài thơ “Uy Đức” trong Hồng Ngâm. Tôi càng niệm nhiều, chính niệm của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn và tôi cảm thấy như mình đã bước vào một không gian khác. Sau khi ăn xong, họ thả tôi ra. Tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp vào ngày hôm sau trên đường đi làm. Cô ấy nói với tôi: “Thảo nào lãnh đạo nơi làm việc của chúng tôi không bảo tôi đến điểm tẩy não để hộ tống cô đi hôm nay. Hóa ra rốt cuộc thì cô cũng không đi”.

Bởi vì tôi đã học thuộc Pháp nhiều lần nên sức mạnh của Đại Pháp đã phá tan kế hoạch tẩy não tôi của họ. Khi công ty của tôi và Phòng 610 cố gắng đưa tôi đến điểm tẩy não lần thứ hai, tôi đã phủ nhận nỗ lực của họ một lần nữa bằng cách niệm bài thơ “Uy Đức”, và tôi quay lại làm việc như thường lệ.

Vượt qua quan nghiệp bệnh

Do bị bức hại, các đồng nghiệp của tôi đã phân biệt đối xử với tôi và đẩy công việc xử lý các chất hóa học rất độc hại cho tôi. Tôi không hề phàn nàn hay oán giận gì cả. Nhưng do tiếp xúc với hóa chất độc hại nên các ngón tay của tôi bị tổn thương và một số móng tay sắp rụng. Người quản lý của tôi yêu cầu tôi đến bệnh viện để điều trị, nhưng tôi biết bệnh viện không thể chữa trị được tổn thương nghiêm trọng này và chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp tôi. Tôi giao phó số phận của mình cho Sư phụ và không đến bệnh viện. Da thịt mới phát triển và các ngón tay của tôi được chữa lành vài ngày sau đó.

Một lần khác, tôi bị sốt cao và đau họng dữ dội. Tôi tin chắc rằng các học viên không có bệnh tật và Sư phụ đang giúp tôi điều chỉnh cơ thể vì tôi bị viêm họng nặng nhiều năm trước. Cổ họng của tôi đau đến mức tôi không thể ăn được gì và nhiệt độ của tôi lên tới 40 độ C (104 độ F). Đến 3 giờ chiều, cổ tôi cứng đơ và không thể xoay được.

Một đồng nghiệp khuyên tôi nên đến bệnh viện. Tôi cảm ơn anh ấy nhưng trong thâm tâm tôi tin chắc rằng Sư phụ đang giúp tôi thanh lọc cơ thể và tôi rất biết ơn. Một ngày nọ, một đồng nghiệp mời mọi người trong nhóm của chúng tôi đi ăn tối để chúc mừng em bé của cô ấy tròn một tháng tuổi. Mỗi người đóng góp 50 nhân dân tệ. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con không thể ăn được, nhưng con sẽ đóng góp 50 nhân dân tệ vì con cần nghĩ đến người khác”. Có lẽ vì tôi vẫn có thể nghĩ đến người khác ngay cả khi tôi đang đau đớn tột cùng nên tâm tính của tôi được đề cao và nghiệp lực của tôi được tiêu trừ. Đến 4 giờ chiều, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi biến mất và tôi không còn bị đau họng hay sốt cao nữa. Đại Pháp thật kỳ diệu và tất cả đồng nghiệp của tôi đã chứng kiến điều đó. Tối hôm đó, tôi vui vẻ tham dự bữa tiệc mừng.

Chồng tôi có một khối u ở cổ và hai chân bị sưng tấy. Con trai tôi lo lắng rằng đó có thể là một tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng khối u ở cổ có thể chặn khí quản hoặc thậm chí gây tử vong nếu không được điều trị. Con trai tôi đã yêu cầu chồng tôi cắt bỏ khối u. Chồng tôi biết rằng Đại Pháp thật phi thường và ông ấy tin vào Sư phụ và Pháp nên ông ấy đã không đến bệnh viện. Sau đó, Sư phụ đã giúp ông nhận ra rằng thực thể quanh cổ ông đã bị lấy đi, đó là nguyên nhân gây ra khối u. Chồng tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa và vết sưng tấy ở chân cũng biến mất.

Cứu người ở quốc gia khác

Chồng tôi và tôi ra nước ngoài để thăm họ hàng, và chúng tôi kết nối với các học viên địa phương. Chúng tôi trông nhà cho người họ hàng trong tuần và sẽ ra ngoài vào các buổi sáng cuối tuần để phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng. Chúng tôi phân phát tài liệu bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau và mọi người rất thân thiện và sẵn sàng nhận chúng.

Sau đó chúng tôi chuyển đến một nơi khác, nơi có ít người hơn. Sau khi thảo luận vấn đề với các học viên địa phương, chúng tôi nhận ra điều duy nhất cần làm là gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng rõ sự thật. Chồng tôi đã thu thập rất nhiều số điện thoại ở Trung Quốc trên mạng và chúng tôi sẽ gọi từng số một để giảng chân tướng. Tỷ lệ trả lời cao và nhiều người đã nghe toàn bộ cuộc điện thoại. Nếu ai đó không trả lời, chúng tôi sẽ gọi lại. Chồng tôi thường gọi điện vào buổi sáng và tìm kiếm số điện thoại vào những thời điểm khác. Bình thường tôi sẽ giúp đỡ gia đình họ hàng việc nhà vào ban ngày và gọi điện vào ban đêm.

Một số học viên nghĩ rằng chúng tôi không nên quay lại Trung Quốc vì chúng tôi có môi trường tốt và an toàn ở nước ngoài. Tuy nhiên, chúng tôi đã cầu xin Sư phụ an bài để chúng tôi trở về Trung Quốc càng sớm càng tốt, bởi vì trọng tâm chính của Chính Pháp là ở Trung Quốc. Chúng tôi cảm thấy cần phải sát cánh cùng các học viên ở đó và phối hợp với họ để cứu người Trung Quốc. Chúng tôi đã thực sự trải nghiệm rằng, nếu không có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, các học viên ở tuyến đầu cứu độ chúng sinh không thể tu luyện tốt trong một thời gian dài. Chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện lời thề thiêng liêng của mình và làm tốt ba việc.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/9/467605.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/11/215300.html

Đăng ngày 19-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share