Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2023] Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khơi mào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, cảnh sát thuộc Bộ An ninh Nội địa tại Cục Công an huyện địa phương của chúng tôi đã theo Đảng mà điên cuồng bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, bắt giữ họ và lục soát nhà họ một cách phi pháp. Tôi nhớ đến đêm hôm nọ, một tá xe cảnh sát đã ập vào thôn của chúng tôi, tiếng còi hú inh ỏi liên tiếp réo lên. Vào lúc đó, cảnh sát của Bộ An ninh Nội địa đã bắt giữ nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp, giam giữ họ, tống họ vào các trại lao động cưỡng bức và kết án tù.
Để ngăn không cho cảnh sát phạm thêm tội đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, để giảng chân tướng tốt hơn và cứu người, cũng như để xây dựng nên một môi trường tốt cho việc tu luyện, các học viên địa phương đã kiên trì viết thư cho cảnh sát, trực tiếp giảng chân tướng cho họ và sử dụng biểu ngữ để phơi bày cuộc bức hại. Nhiều cảnh sát đã dần hiểu ra Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì, lý do vì sao Đảng bức hại Pháp Luân Đại Pháp và Đảng không hề có cơ sở pháp lý nào cho cuộc bức hại này.
Tôi quen biết những người ở trong các phòng ban này từ trước khi tôi tu luyện. Một lần, khi tôi gặp lãnh đạo bộ an ninh nội địa cấp huyện, tôi đã nói với ông ấy rằng Đảng Cộng sản là một bóng ma từ phương Tây đã phá hủy nền văn minh 5000 năm của Trung Quốc. Tôi đã nói về việc Cách mạng Văn hóa phá hủy văn hóa truyền thống và tẩy não người dân Trung Quốc quay lại đấu với Trời, với Đất và khiến họ trở nên kiêu ngạo. Tôi nói về cách mà ĐCSTQ đã giàn dựng vụ tự thiêu Thiên An Môn và lừa dối người Trung Quốc ra sao, rằng người Trung Quốc không phải là hậu duệ của chủ nghĩa Mác Lê-nin. Ông ấy hiểu những gì tôi nói và cuối cùng đã thoái Đảng.
Các học viên đến từ các huyện lân cận đã đến huyện của chúng tôi để giảng chân tướng nhưng họ lại bị trình báo, bắt giữ và đưa đến Bộ An ninh Nội địa. Tôi đã gọi điện thoại cho lãnh đạo bộ an ninh và yêu cầu ông ấy thả họ đi. Tôi nói: “Tôi sẽ ủng hộ ông trong tương lai khi ông phải hầu tòa sau cuộc bức hại này. Sự thiện lương của ông hôm nay sẽ trở thành phước báo trong tương lai.” Vào buổi chiều, các học viên kia đã được thả. Kể từ đó, lãnh đạo bộ an ninh sẽ liên hệ với các học viên Đại Pháp khi những sự việc tương tự xảy ra. Trong khu vực địa phương chúng tôi không còn bất kỳ một tình huống bức hại nghiêm trọng nào nữa.
Năm ngoái, lãnh đạo bộ an ninh đã bị thay thế. Vị lãnh đạo trước đó đã được điều sang một vị trí tốt ở cùng cấp bậc vì ông ấy đã minh bạch chân tướng và nhận được phước báo. Hiện tại, vị lãnh đạo mới không minh bạch chân tướng về Đại Pháp và chưa từng có liên hệ gì với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói chuyện với ông ấy một vài lần nhưng ông ấy không ủng hộ lắm. Có hai học viên đã bị bắt. Mặc dù họ nhanh chóng được thả nhưng việc này xảy ra vì chúng tôi đã không làm tốt. Tình huống này đòi hỏi chúng tôi phải bắt đầu lại từ đầu. Các học viên cũng cần phải hướng nội, đề cao lên như một chỉnh thể và phối hợp như một chỉnh thể.
Trong rất nhiều năm như thế, tôi đã luôn có mối liên hệ với Bộ An ninh Nội địa. Vì sự thân thiết giữa tôi và họ, một vài học viên không hiểu được, nói rằng tôi đang hối lộ người của viện kiểm sát và cơ quan thi hành pháp luật, rằng tôi làm quá nhiều việc khiến cho các học viên khác không có gì để làm. Tôi bắt đầu cảm thấy bất bình trong tâm: tôi đã xây dựng nên một môi trường tốt, an toàn và thuận lợi như thế trong rất nhiều năm, vậy mà lại có quá nhiều lời thị phi. Tôi không thể không cảm thấy ủy khuất.
Tuy nhiên, Sư phụ đã dạy chúng ta rằng:
“…khi có vấn đề hướng nội mà tìm,…” (“Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương năm 2004”, Giảng Pháp tại các nơi VI)
Tôi chỉ có thể giải quyết các vấn đề căn bản của mình thông qua việc hướng nội. Tôi trầm tĩnh lại và hướng nội. Tôi phát hiện thấy tâm thái bảo thủ, không viên dung, tự mãn, hiển thị và oán hận đã dẫn đến những chỗ lậu này. Thật nguy hiểm làm sao! Chẳng phải những lời phê bình từ các học viên khác đang giúp tôi loại bỏ những vấn đề này hay sao? Dùng chính niệm của đệ tử Đại Pháp để duy hộ một chỉnh thể của người tu luyện là điều Sư phụ muốn và đó chính là những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi muốn cảm ơn các học viên đã tạo ra mâu thuẫn cho tôi. Không có những mâu thuẫn ấy, làm sao tôi có thể tu luyện và đề cao? Thực sự đề cao trong Pháp là một biểu hiện của người tu luyện chân chính.
Sau khi tìm thấy những thiếu sót của mình, tôi đã giảng chân tướng cho lãnh đạo Bộ An ninh Nội địa một lần nữa. Lần này thực sự là khác hoàn toàn. Vì đệ tử Đại Pháp đã hình thành một chỉnh thể, nên môi trường của chúng tôi ngày càng trở nên tốt hơn. Dưới đây là hai ví dụ.
Ví dụ thứ nhất:
Một hôm, tôi đi giảng chân tướng cùng với hai học viên khác. Tôi bị một cảnh sát chặn lại trên đường vì không đội mũ bảo hiểm. Tôi nói với cậu ấy: “Khoan hãy nói về mũ bảo hiểm nhé. Để tôi hỏi, cậu có phải là một Đảng viên không?” Cậu ấy xác nhận, rồi tôi nói: “Cậu hãy thoái xuất khỏi nó từ trong tâm và ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ vì tương lai của mình.” Cậu ấy lấy điện thoại ra để ghi hình tôi. Lúc đó tôi không chú ý đến việc đó và vẫn nói tiếp rằng ĐCSTQ đã giàn dựng vụ tự thiêu Thiên An Môn.
Trước khi tôi nói xong, cậu ấy đã xua tay và nói: “Nhanh lên, tôi còn phải làm việc nữa.” Tôi quay đầu lại và thấy đèn điện thoại của cậu ấy đang bật. Cậu ấy nói: “Tôi đang ghi hình anh.” Sau đó, tôi nhận ra cậu ấy không được cứu, bởi vì cậu ấy đã ghi hình tôi. Vì thế tôi tìm đến lãnh đạo của cậu ấy và kể với ông những gì đã xảy ra. Tôi hỏi ông ấy rằng ai đã túc trực ở khu vực đó. Vị lãnh đạo nghĩ rằng tôi sợ cảnh sát kia sẽ trình báo tôi nên đã nói: “Không sao đâu, cậu ấy sẽ không trình báo anh.” Tôi nói: “Không phải, tôi không lo lắng về việc ấy. Tôi muốn tìm cậu ấy vì cậu ấy chưa thoái Đảng.” Vị lãnh đạo, người vốn đã minh bạch chân tướng nên đã thoái Đảng, dặn tôi báo cho ông ấy biết nếu như tôi nhìn thấy viên cảnh sát kia một lần nữa.
Một hôm, tôi thấy có ba cảnh sát đang túc trực ở khu vực đó. Một người trong số họ chính là người đã ghi hình tôi. Tôi bước đến và nói với cậu ấy bằng một thái độ thẳng thắn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Rồi nói: “Cậu cần phải thoái Đảng từ trong tâm để đảm bảo an toàn cho mình.” Cậu ấy gật đầu và nói: “Được, được thôi.” Một cảnh sát khác nói: “Tôi cũng là một Đảng viên.” Tôi nói: “Vậy cậu cũng cần phải thoái.” Tôi nói với họ về văn hóa 5000 năm và nguồn gốc của Đảng. Cuối cùng, cả ba cảnh sát đều thoái Đảng.
Ví dụ thứ hai:
Tôi đang cùng với các học viên khác đi giảng chân tướng thì nhìn thấy vị lãnh đạo Bộ An ninh Nội địa. Khi tôi chào hỏi ông, ông ấy nói: “Đừng phát tài liệu khắp nơi. Hôm nay có rất nhiều cảnh sát đi tuần tra đấy.” Tôi nói: “Hôm nay tôi không mang tài liệu nào cả. Tôi chỉ nói với người dân về sự thật thôi.” Ông ấy không nói gì và rời đi. Tôi và các học viên khác bắt đầu giảng chân tướng. Sau đó, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đi tới và vị lãnh đạo Bộ An ninh Nội địa cũng có mặt trong đó. Một cảnh sát chạy đến chỗ ông ấy và nói gì đó với nhóm cảnh sát trong khi chỉ về phía chúng tôi.
Lúc đó, tôi nhận ra chúng tôi đã bị trình báo nên tôi đã xuất một niệm rằng: “Các vị không thể ngăn cản tôi hôm nay, và tôi sẽ thuyết phục tất cả các vị thoái Đảng.” Tuy nhiên không cảnh sát nào trả lời viên cảnh sát kia, như thể không ai quan tâm tới việc ấy. Lúc đó, lãnh đạo Bộ An ninh gọi điện thoại cho tôi và nói: “Anh nên nhanh chóng rời đi. Đừng ở lại nữa.” Sau đó chúng tôi đã rời đi một cách an toàn.
Nhờ nhiều năm giảng chân tướng của các học viên, môi trường của chúng tôi ở đây đã trở nên rất tốt và chúng tôi có thể giảng chân tướng một cách an toàn trên phố.
Năm 2021, hàng loạt học viên ở huyện chúng tôi đã đến một huyện lân cận để giảng chân tướng nhưng lại bị trình báo, bắt giữ và bị đưa đến đến Bộ An ninh Nội địa. Sau đó, họ đã được tại ngoại một năm để chờ xét xử.
Một năm sau, họ đã bị Phòng Công tố viên truy tố. Chúng tôi đều biết rất rõ rằng bất kỳ việc gì xảy ra cũng là một cơ hội để chúng tôi giảng chân tướng. Đầu tiên, chúng tôi đến viện kiểm sát và giảng chân tướng trực tiếp cho công tố viên. Bên ngoài viện kiểm sát, các học viên hỗ trợ phát chính niệm. Nhờ ân điển của Sư phụ và sự phối hợp của các học viên như một chỉnh thể, tôi tràn đầy chính niệm và đã giảng giải cho công tố viên về sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp và bản chất tà ác của ĐCSTQ.
Khi tôi đang nói cho ông ấy rằng Cách mạng Văn hóa đã phá hủy nền văn minh 5000 năm của Trung Quốc và cội nguồn của dân tộc Trung Quốc để người Trung Quốc không còn tin vào sự thiện lương, chính trực, lễ nghi, trí tuệ và tín ngưỡng, công tố viên chỉ vào tôi và hét lên: “Đây là ngôn từ chống Đảng, đừng nói nữa!” Tôi nói với tâm thái tràn đầy chính niệm: “Thần sẽ tiêu diệt ĐCSTQ. Việc thoái xuất khỏi Đảng sẽ đảm bảo bình an. Ông hãy thoái Đảng đi. Cách duy nhất để ông thoát khỏi kiếp nạn là thoái xuất khỏi các tổ chức của tà Đảng.” Công tố viên ngỡ ngàng trong chốc lát rồi đáp: “Được, được, được thôi!”
Sau đó, tôi bước đến chỗ một cảnh sát cao tuổi và nói: “Chú à, hãy để cháu giúp chú thoái Đảng. Chú sẽ có một tương lai bình an.” Ông ấy không nghĩ nhiều và thoái ngay lập tức. Sau khi chúng tôi bước ra khỏi viện kiểm sát, các học viên phát chính niệm bên ngoài đã nói rằng sự phối hợp chỉnh thể đóng vai trò vô cùng quan trọng và có một sự đột phá đã diễn ra ở viện kiểm sát. Phòng ban cảnh sát không có thái độ chống đối gì mấy. Tôi nói: “Qua vài hôm vừa rồi, chúng ta đã phát chính niệm cường độ lớn. Chúng ta sẽ đến phòng ban cảnh sát vào tuần tiếp theo để giảng chân tướng.”
Trong những năm gần đây, lãnh đạo Bộ An ninh Nội địa ở huyện lân cận đã điên cuồng bức hại các đệ tử Đại Pháp. Nhiều học viên đã bị ông ta bắt giữ và kết án phi pháp, khiến cho môi trường tu luyện ở huyện lân cận trở nên rất tồi tệ. Trong mắt của hầu hết các học viên, người đàn ông này là một cảnh sát xấu xa. Họ nói rằng ông ta đã luôn như thế kể từ khi tiếp quản phòng ban. Tuy nhiên, người tu luyện chúng ta không thể bị khống chế bởi những quan niệm. Nếu chúng ta không loại bỏ những quan niệm của mình, thì chúng ta sẽ không thể thực sự đề cao bản thân. Con người hôm nay đều là thân nhân của Sư phụ và cảnh sát cũng đang chờ đợi sự cứu rỗi.
Vào lúc đó, Sư phụ đã gia trì cho tôi loại bỏ các quan niệm của mình để tôi có thể dùng chính niệm một cách từ bi để cứu độ chúng sinh. Tôi đến gặp ông ấy. Nhưng khi nhìn thấy tôi, ông ấy bắt đầu chửi thề và la lối không ngừng. Tôi không biết tại sao nhưng tôi cho rằng có lẽ chúng tôi đã làm gì sai, nếu không thì ông ấy sẽ không tức giận đến thế. Tôi nói với ông ấy: “Xin thứ lỗi cho chúng tôi nếu chúng tôi đã làm gì sai. Xin ông hãy ngừng la lối. Chúng ta nên đi ăn trưa cùng nhau và nói về việc này.”
Tôi không mong đợi ông ấy đáp lại nhanh đến thế. Ông ấy nói: “Được, tôi phải tham dự một cuộc họp, sẽ xong sớm thôi. Anh đợi tôi một chút. Lát nữa có một học viên Pháp Luân Công khác sẽ đến đây.” Tôi nói: “Được, hãy cùng nhau nói chuyện.” Tôi chờ ở trong văn phòng của ông ấy. Một học viên khác đã đến để hoàn tất hồ sơ vụ án của mình. Trong văn phòng, đầu tiên tôi khuyên hai cảnh sát thoái Đảng và sau đó trò chuyện với học viên kia. Khi nói về Kinh văn mới của Sư phụ “Vì sao có nhân loại”, học viên kia nói: “Lý do mà Sư phụ công bố nó vào ngày giao thừa Tết Cổ truyền là vì không còn nhiều thời gian để chúng ta cứu người nữa.”
Lãnh đạo Bộ An ninh Nội địa lặng lẽ lắng nghe ở đó và không cắt lời chúng tôi. Sau một hồi, ông ấy bước ra ngoài và lấy hồ sơ cho học viên kia. Học viên kia hỏi: “Xong hết rồi phải không?” Ông ấy gật đầu chắc chắn: “Xong hết rồi.”
Vào buổi trưa, tất cả chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau. Học viên kia và tôi liên tục nói về sự siêu thường của Đại Pháp và cách mà tà Đảng bức hại người dân Trung Quốc. Vị lãnh đạo im lặng lắng nghe. Cuối cùng, tôi nói với ông ấy: “Xin ông hãy thoái ĐCSTQ.” Ông ấy nhanh chóng gật đầu: “Được thôi.” Trong thời gian giao tiếp còn lại với ông ấy, tôi luôn nói với ông về sự siêu thường của Đại Pháp. Ông ấy đồng tình và còn nói: “Tôi thường nghĩ rằng, những người tu luyện Pháp Luân Công thật quá tốt. Bất kể chúng tôi đối xử với họ như thế nào, họ không hề oán hận.”
Tôi thực sự không thấy ông ấy độc ác. Ông ấy đơn giản là bị Đảng lừa dối và không phân biệt được tốt và xấu. Tôi tiếp xúc với ông ấy nhiều lần; ông ấy thực sự minh bạch ra Pháp Luân Công là gì và bóng ma cộng sản là gì. Ông ấy hối hận vì bao nhiêu năm qua đã tham gia vào cuộc bức hại. Hối hận từ tận đáy lòng.
Sau nhiều tháng nỗ lực hết mình, lời cáo buộc phi pháp của Bộ An ninh Nội địa đối với hàng loạt học viên đã được rút lại và vụ án được đóng lại một cách vô điều kiện. Vị lãnh đạo nói với tôi: “Trong tương lai, chúng ta sẽ là bạn bè và chúng tôi sẽ không bao giờ bắt giữ người của mình một lần nào nữa.” Tôi vui mừng vì ông ấy đã được cứu. Tôi thành tâm cảm ơn Sư phụ vì đã ban cho sinh mệnh này mọi cơ hội được cứu.
Sau cuộc bức hại nhiều năm như vậy, chúng tôi đã kinh qua những thăm trầm và Sư phụ cũng đã biến tất cả mọi thứ chúng tôi từng làm trở nên tốt đẹp. Là một người tu luyện, chúng ta không thể cứ luôn bị khống chế bởi những quan niệm con người và sợ hãi cảnh sát. Mối quan hệ giữa đệ tử Đại Pháp và cảnh sát không giống như người bị bức hại và kẻ bức hại, mà là giữa bên cấp cơ hội được cứu và bên được cứu. Khi Chính Pháp tiến đến hồi kết, chúng ta phải buông bỏ những quan niệm con người, nắm chắc thời gian hữu hạn để giảng chân tướng và cứu người, hoàn thành thệ ước mà chúng ta đã ký kết bằng sinh mệnh của mình.
Nếu như tôi nói điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/20/469204.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/31/214522.html
Đăng ngày 24-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.