Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1993. Trong 30 năm qua, tôi đã nếm trải nhiều cay đắng, ngọt bùi trong quá trình tu luyện. Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã luôn bên cạnh bảo hộ tôi trong suốt chặng đường này.
Thời thơ ấu, tôi chủ yếu sống trong bệnh viện và phải dựa vào thuốc để sống. Đến khi lớn lên, tôi mắc đủ loại bệnh tật, bao gồm các bệnh về thận và dạ dày. Tôi không biết mục đích sống là gì và cảm thấy lạc lõng.
Trong lúc đang nghỉ dưỡng ở nhà sau khi sinh con, cha tôi ghé qua để đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc xong cuốn sách lần đầu tiên, tôi nhận ra đây là những gì mình đang tìm. Tôi học các bài công pháp và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã biết cách làm thế nào để trở thành một người tốt và mục đích của tôi ở thế gian này là phản bổn quy chân. Tôi cũng hiểu ra thế nào là nghiệp lực luân báo và người ta mắc bệnh là do nghiệp lực của họ.
Sư phụ yêu cầu chúng ta chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và trở thành người tốt. Tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Sức khoẻ của tôi dần dần cải thiện và hiện giờ tôi không còn mắc bệnh. Tôi tràn đầy hy vọng và rất vui mừng.
Tôi đã trải nghiệm nhiều điều mà Sư phụ đã giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, chẳng hạn khai mở thiên mục, chu thiên, và cảm giác ngồi trong vỏ trứng gà trong khi đả tọa. Trước khi tu luyện, tôi bị đau răng vào mùa hè kéo dài đến mấy năm. Mỗi khi cơn đau răng nổi lên, tôi đau đến nỗi phải nằm nghỉ cả ngày trong ít nhất hai tuần. Bác sĩ đã thử mọi cách từ thuốc uống cho đến các phương pháp điều trị khác và tôi cũng thử các liệu pháp dân gian nhưng không có tác dụng. Tôi đã nhổ đi nhiều răng nhưng vẫn còn rất đau. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn bị đau răng nữa. Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực ở răng cho tôi—vậy nên tôi không còn đau răng nữa.
Lúc đắc Pháp, tôi rất biết ơn khi được trở thành học viên Đại Pháp bởi vì tôi đã minh tỏ ý nghĩa của cuộc sống. Mỗi khi Sư phụ công bố kinh văn thì tôi liền học thuộc ngay. Tôi mất hai tuần để thuộc lòng cuốn Hồng Ngâm. Tôi thậm chí còn nhớ cả ngày công bố bài thơ nữa. Mỗi khi học thuộc Pháp, tôi không cầm được nước mắt như thể ký ức cách đây hàng ngàn năm đã được đánh thức. Tôi làm việc buổi sáng, buổi tối làm việc nhà, sau đó luyện công và học Pháp.
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1999. Tôi đã liên lạc với các học viên khác vào năm 2009 và bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Đây có lẽ là an bài của Sư phụ dành cho tôi. Tôi thường mơ thấy Thiên quốc mỗi khi ngủ. Đây là cách Sư phụ khích lệ tôi để tôi không bị rớt lại phía sau. Tôi kiên định tu luyện và vô cùng biết ơn Sư phụ đã từ bi bảo hộ.
Tôi không ngừng phát tờ rơi chân tướng kể từ năm 2009. Trong 14 năm qua, tôi đã đi đến tất cả khu phố, và hầu như từng hộ gia đình trong thành phố. Thẳm sâu trong tâm, tôi biết cứu chúng sinh là trách nhiệm của từng học viên. Bởi vì niệm ngay chính này, tôi hiếm khi sợ hãi trong bất kỳ tình huống khó khăn nào, hoặc trong những ngày nhạy cảm của ĐCSTQ.
Tôi từng bị bắt hai lần nhưng đều được thả sau 24 tiếng đồng hồ. Tôi ngộ ra rằng điều quan trọng là không nên sợ hãi khi bị cảnh sát giam giữ. Tôi chiểu theo lời Sư phụ dạy, và tiếp tục giảng chân tướng mặc dù bị giam giữ trong tù.
Sư phụ giảng:
“Đấy là chiếc chìa khoá vạn năng, là chiếc chìa khoá để khai mở những việc đã bị phong kín lưu lại từ lâu nhưng đang được chúng sinh chờ đợi từ xa xưa lắm rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV)
Tôi từ chối hợp tác với yêu cầu của cảnh sát và hành xử dựa trên tiêu chuẩn của Pháp, trong suy nghĩ và hành động. Tôi đã gặp một số học viên vẫn còn tâm sợ hãi, mặc dù ngoài miệng họ nói là không. Người tu luyện biết rằng tâm sợ hãi là vật chất sống và bạn càng chấp trước vào nó, nó sẽ càng khiến bạn sợ hãi hơn.
Sư phụ đã giảng:
“Nhĩ hữu phạ Tha tựu trảo Niệm nhất chính Ác tựu khỏa Tu luyện nhân Trang trước Pháp
Phát chính niệm Lạn quỷ tạc
Thần tại thế Chứng thực Pháp” (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)Tạm dịch:
“Chư vị sợ Nó sẽ bắt
Niệm hễ chính Ác sẽ tàn
Người tu luyện Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm Lạn quỷ tan
Thần tại thế Chứng thực Pháp” (Sợ Chi, Hồng Ngâm II)
Khi đối mặt với khổ nạn, tôi luôn vượt qua bằng cách ghi nhớ Pháp của Sư phụ. Tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân vào năm 2009 trong lúc tôi không đi làm. Tôi mất một tháng để học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân, và tôi học thuộc Pháp mỗi ngày. Sau khi quay lại làm việc, tôi học thuộc Pháp lần thứ hai và lần thứ ba. Tôi quyết tâm rằng mình không thể chỉ thuộc bề mặt chữ mà phải thật sự hiểu được nội hàm của Pháp, vì vậy tôi đã học thuộc theo cách đó vào lần thứ ba và lần thứ tư. Vào thời điểm tôi nghỉ hưu vào năm 2019, tôi học thuộc một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày cũng như học Hồng Ngâm. Thỉnh thoảng, tôi còn mơ thấy mình đang học thuộc Pháp. Đây có thể là lý do tại sao tôi ít có tâm sợ hãi.
Hai ví dụ về việc trợ Sư cứu chúng sinh
Lúc đang phát tài liệu chân tướng ở một tòa chung cư, một con chó lớn không biết từ đâu xông ra ở tầng 12 và tấn công tôi. Trước đây tôi là người rất sợ chó. Tôi không muốn nó chạm vào mặt mình nên tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Con chó không muốn làm tôi bị thương nên tôi thì thầm với nó: “Ta là đệ tử Đại Pháp, ta đến đây để cứu chủ của ngươi. Đừng cắn ta và hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, ngươi sẽ có một tương lai tươi sáng“. Con chó dường như hiểu những gì tôi nói và không ngừng đi theo tôi suốt toà chung cư. Nếu tôi có tâm sợ hãi khi con chó nhảy vào người tôi, tôi sẽ không thể phát hết số tài liệu cho tất cả hộ ở tòa chung cư đó.
Một lần khác, tôi đang ở một tòa chung cư cao cấp và đi ngang qua một người đàn ông đang dẫn theo một đứa trẻ ở tầng 10. Ông ấy thấy tôi phát tài liệu. Tôi không nghĩ ngợi nhiều và tiếp tục phát cho đến hết. Lúc tôi rời khỏi toà chung cư, một cảnh sát đến và hỏi tôi đang làm gì. Tôi bảo anh ta rằng tôi muốn mọi người biết được sự thật về Đại Pháp và có một tương lai tươi sáng. Anh ta bảo tôi rằng có người đã báo tôi cho cảnh sát, vì vậy tôi bắt đầu giảng chân tướng cho anh ta.
Tôi nói với anh ta về vụ Tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn, và Đại Pháp đã được hồng truyền tới hơn 100 quốc gia trên thế giới. Anh ấy hiểu và nói: “Có người đã báo cáo chị, vì vậy tôi phải làm một chút gì đó. Sao chị không lấy tất cả những tài liệu đã phát và đi ra ngoài”. Tôi lấy vài tờ rơi, đĩa CD và rời đi. Tôi đến một toà chung cư khác và phát xong tất cả tài liệu Đại Pháp.
Trước khi ra ngoài phát tài liệu, tôi luôn cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và loại bỏ những nhân tố của cựu thế lực ở không gian khác. Tôi cố gắng đưa sự từ bi của Sư phụ đến mỗi từng chúng sinh. Tôi tin rằng sau nhiều năm tu luyện, cơ thể tôi đã được cấu thành từ vật chất cao năng lượng và không bị giới hạn bởi không gian này. Tôi dùng công năng và chính niệm để chặn các camera để chúng không thể thu hình khi tôi phát tài liệu cho các hộ gia đình.
Trong 14 năm qua, dù nắng hay mưa, tôi chưa từng gián đoạn việc giảng chân tướng. Tôi vẫn còn rất nhiều tâm cần phải bỏ và chưa đủ tinh tấn như các học viên khác. Nhưng tôi tin rằng bằng cách hướng nội, cuối cùng tôi sẽ có thể loại bỏ tất cả các tâm chấp trước, hoàn thành thệ ước, và theo Sư phụ trở về nhà.
Xin cảm tạ Sư tôn từ bi.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/16/466956.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/17/214336.html
Đăng ngày 20-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.