Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-11-2023] Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bỏ tù. Sau khi được thả, tôi ở nhà hơn ba tháng để bình phục. Tôi tính tìm việc làm để hỗ trợ gia đình, đồng thời còn cần đi giảng chân tướng và giúp Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu người. Tôi thấy có một số học viên lái taxi điện ba bánh. Tôi nghĩ, thu nhập của họ có thể khoảng 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng, lịch trình làm việc tự do và họ còn có thể giảng chân tướng cho khách hàng. Vì vậy tôi quyết định bắt đầu làm tài xế taxi ba bánh.
Tôi không biết bắt đầu trò chuyện với người lạ về Đại Pháp thế nào, nhưng dần dần tôi đã tiến bộ. Cuối cùng, chỉ bằng một vài câu là tôi có thể dẫn dắt cuộc trò chuyện. Tôi đã gặp một số người hiểu chân tướng và sẵn sàng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Đoàn Đội của nó, nhưng cũng có một số người đã từ chối.
Lái xe từ đầu này đến đầu kia của huyện
Tôi gặp một người phụ nữ ở bến xe buýt phía nam huyện, người này muốn đến một cửa hàng ở phía bắc để mua nông cụ. Tôi đồng ý chở cô ấy đến đó và sau đó đưa cô ấy trở lại bến xe. Cô ấy liên tục mặc cả giá với tôi. Vì tôi muốn nhân cơ hội giảng chân tướng cho cô ấy nên cô ấy muốn sao tôi cũng đồng ý. Tôi chở cô ấy trên chiếc xe ba bánh và nói với cô ấy về Đại Pháp.
Khi chúng tôi đến nơi, cô ấy không nhớ đó là cửa hàng nào. Tôi bảo cô ấy gọi điện cho chủ cửa hàng để hỏi tên nhưng cô ấy không chịu gọi và nói rằng tên cửa hàng là tên của chủ cửa hàng. Tôi lái xe vòng quanh nhiều lần nhưng không tìm thấy cửa hàng. Cô ấy phàn nàn, nói rằng tôi đã chở cô ấy đến nhầm địa điểm rồi vì tuyến đường cô ấy đi lần trước là khác. Tôi đã đi đường tắt để tiết kiệm thời gian. Cô ấy muốn tôi quay lại và đi theo đường cô ấy chỉ. Tôi lại yêu cầu cô ấy gọi cho chủ cửa hàng nhưng cô ấy vẫn không chịu. Thế là tôi buộc phải chở cô ấy quay lại ngã tư, rồi đi theo chỉ dẫn của cô ấy để đến đúng chỗ cũ.
Tôi hỏi: “Đây không phải là nơi chúng ta vừa tới lúc nãy sao? Chị hãy gọi cho chủ và hỏi tên cửa hàng đi!“ Lần này cô ấy không còn ngang ngạnh nữa mà gọi điện thoại hỏi. Hóa ra cửa hàng ở ngay cạnh và tên của nó không phải là tên của chủ nhân. Cô ấy không nói gì mà xuống xe đi mua phụ tùng. Tôi nhìn đồng hồ và đã hơn một tiếng trôi qua, xe điện đã chạy tốn rất nhiều pin. Tôi nghĩ: “Lát cô ấy quay lại, phải yêu cầu cô ấy trả thêm tiền, nếu không mình sẽ lỗ nặng. Đây hoàn toàn là lỗi của cô ấy và đi bao nhiêu thì cô ấy phải trả bấy nhiêu.”
Khi tôi đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu: “Không thể yêu cầu cô ấy trả thêm tiền.” Nhìn cách cô ấy mặc cả giá, chắc chắn cô ấy không giàu có. Cô ấy dường như cũng không hoàn toàn đồng ý với những gì tôi nói với cô ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại. Nếu tôi yêu cầu trả thêm tiền, lỡ cô ấy cãi lại và to tiếng thì sao? Cần để lại ấn tượng tốt cho cô ấy vì tôi đại diện cho hình ảnh của học viên Đại Pháp. Tôi không thể tranh được mất.
Khi cô ấy ra khỏi cửa hàng, tôi chở cô ấy quay lại, tiếp tục giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy im lặng. Tôi nói với cô ấy rằng nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ yêu cầu cô ấy trả thêm tiền. Cô ấy vẫn im lặng, nhưng rõ ràng là cô ấy vẫn chưa hiểu chân tướng và xấu hổ không nói nên lời. Tôi hy vọng rằng cô ấy sẽ có cơ hội nói chuyện với một học viên khác trong tương lai.
Sau khi cô ấy xuống xe, ngay lập tức có khách khác lên xe và ngày hôm đó đều đều như vậy. Khi về nhà và kiểm lại số tiền kiếm được ngày hôm đó, tôi thực sự đã kiếm được nhiều hơn bình thường.
Điều này thực sự như Sư phụ giảng:
“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt. Tu luyện trong chùa và tu luyện trong núi sâu rừng già yêu cầu chư vị hoàn toàn cách biệt với xã hội người thường, cưỡng chế chư vị mất đi cái tâm nơi người thường, không để chư vị đắc được những lợi ích vật chất; từ đó chư vị mất [chúng]. Những người tu luyện nơi người thường không theo [cách] ấy; yêu cầu chính là trong trạng thái sinh hoạt của người thường kia mà coi nhẹ chúng; nó đương nhiên rất khó, nó cũng là vấn đề then chốt nhất của pháp môn này của chúng tôi..” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trả lại dù cho chủ nhân
Tôi chở một bác lớn tuổi đến trại tạm giam ở vùng nông thôn để thăm con trai. Ngày hôm đó trời nhiều mây và suốt quãng đường, tôi đã giảng chân tướng cho bác ấy. Thấy tâm trạng bác không tốt, tôi cố gắng an ủi. Sau khi bác xuống xe, tôi quay về trung tâm huyện. Một lúc sau, tôi phát hiện bác bỏ quên chiếc dù trong xe. Lúc đó trời bắt đầu mưa. Tôi nghĩ: “Nếu bác ấy bị ướt thì sao? Mình cần tìm bác ấy để đưa lại chiếc dù.”
Dù đã ở rất xa nhưng tôi vẫn quyết định lái xe quay lại. Khi vừa đến ngã tư gần trại tạm giam, tôi thấy có ba người đang đứng vẫy taxi, trong đó có bác ấy. Sau khi tất cả họ lên xe, bác ấy nhận ra tôi và giới thiệu tôi với hai người kia – là con dâu và cháu trai của bác.
Tôi hỏi bác: “Chiếc dù này có phải của bác không? Cháu lái xe quay lại đây để mang nó cho bác. Bác ấy cảm ơn tôi và sau đó tôi giảng chân tướng cho con dâu và cháu trai của bác. Người phụ nữ lớn tuổi nói với tôi rằng bác chưa bao giờ tham gia bất cứ tổ chức nào liên quan đến ĐCSTQ, nhưng con dâu và cháu trai của bác đã tham gia và họ đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Tôi nói với con dâu bác: “Để dì đặt cho con một cái tên thật đẹp, Mã Lệ, để thoái nhé.”
Cô ấy thốt lên: “Đó là tên thật của cháu đấy! Làm sao mà dì biết vậy?”
Tôi trả lời: “Dì không biết. Vậy là chúng ta có duyên với nhau rồi. Vậy chắc là Sư phụ đã bắt dì phải quay lại để cứu cháu rồi”. Cô ấy rất hạnh phúc.
Tâm sắc dục
Có lần, một số khách nam đi xe tôi đã nói những lời tán tỉnh tôi. Lúc đầu tôi không nói gì, nhưng tôi nghiêm mặt lại. Khi họ tiếp tục, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của tôi đã dạy chúng tôi đàn ông nên hành xử thế nào, phụ nữ nên cư xử thế nào và mối quan hệ gia đình nên ra làm sao. Họ ngay lập tức thay đổi thái độ và nói chuyện với tôi một cách tôn trọng. Chính niệm của tôi đã giải thể những vật chất xấu đó và thiện niệm của tôi khởi lên. Tôi nói với họ về Đại Pháp và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Tất cả họ đều đồng ý.
Tôi đã hướng nội để tìm hiểu lý do tại sao lại xảy ra chuyện đó. Đó là vì tâm sắc dục của tôi vẫn còn, nên các nhân tố tà ác đã lợi dụng dùi vào sơ hở này. Nếu trường không gian của tôi thuần tịnh, những vật chất này sẽ không thể xâm nhập vào được. Từ đó, trong tu luyện, tôi đã chú ý hơn đến khía cạnh này, và tôi quyết tâm giải thể tận gốc vật chất bại hoại đó.
Trong những năm tu luyện này, tôi đã coi việc chứng thực Đại Pháp là ưu tiên hàng đầu của mình. Tôi muốn chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp để thế nhân cảm nhận được sự rộng lượng, lòng can đảm và sự chân thành của một học viên Đại Pháp. Đồng thời, tôi muốn họ biết Sư phụ Đại Pháp vĩ đại như thế nào, vì chỉ có một Sư phụ vĩ đại như vậy mới có thể khiến các đệ tử của Ngài trở thành những người có đạo đức cao thượng, không màng đến lợi ích cá nhân. Tôi rất tự hào là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/24/468373.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/6/214198.html
Đăng ngày 01-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.