Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-01-2024] Tôi là giáo viên tiểu học. Hầu như không ai trong trường có thể lợi dụng được tôi. Một giáo viên đã nói rằng cô ấy chỉ sợ hai người trong trường, và một trong số đó là tôi. Kỳ thực, tôi có vẻ mặt dữ tợn. Tôi rất nghiêm khắc và cai trị học trò. Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh, trách phạt, phê bình, thậm chí đôi khi còn đánh cho đến khi các em vâng lời.
Bề ngoài, các em biểu hiện vâng lời vì tôi đã dùng đủ mọi cách để làm chúng sợ. Có lần, một học sinh đã nói với tôi rằng cái liếc mắt của tôi rất đáng sợ, y như mắt phóng ra đạn vậy. Lúc đó tôi còn tự hào, đắc ý lắm. Nhưng giờ ngẫm lại, tôi biết mình đã hành xử như một tên ác quỷ cộng sản.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi không còn nảy sinh mâu thuẫn với các đồng nghiệp ở trường. Tôi cũng không tranh đấu vì danh lợi nữa. Có lần, hiệu trưởng đã yêu cầu tôi điền đơn để tranh cử vào một chức danh ở trường. Tôi nói: “Xin hãy đưa cho người khác cần nó hơn tôi“.
Một giáo viên mới đã nhìn thấy tôi hành xử bản thân tốt khi chúng tôi phối hợp với nhau và khen ngợi tôi. Tôi nói: “Đó bởi vì tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi đã nói với cô ấy chân tướng cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và giúp cô ấy thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Sau này, cô ấy đã hạ sinh một bé gái đúng như mong ước. Tôi biết cô ấy đã đắc phúc báo vì tiếp nhận chân tướng Đại Pháp.
Tôi cố gắng hết sức chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để giảng dạy học sinh. Tôi không còn la mắng hay đối xử tệ với các em nữa. Tôi quan tâm và đứng từ góc độ của các em mà suy xét vấn đề. Tôi không áp đặt các phương pháp của mình lên học sinh mà giảng giải dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu một vấn đề nào đó liên quan đến cả lớp, tôi sẽ để các em tự quyết định điều gì đúng hay sai. Như vậy, các em có thể thực sự hiểu được sự thật của vấn đề.
Tôi phát hiện rằng những đứa trẻ chưa hình thành bất kỳ quan niệm xã hội nào thường xử lý tình huống một cách tích cực. Một lớp học được truyền cảm hứng sẽ có thể giải quyết vấn đề một cách tích cực. Tôi hướng dẫn các em tự tìm thiếu sót ở bản thân và hiểu rằng không phải lúc nào cũng là lỗi của người khác. Các em đã giải quyết vấn đề một cách thoả đáng và đã trưởng thành thông qua quá trình này.
Tôi cũng được nhiều phụ huynh công nhận. Khi một học sinh bình thường học không tốt lắm, mà viết được một câu văn hay trong bài tập làm văn, tôi sẽ đọc lớn trước cả lớp và khen ngợi em. Cha mẹ của em này đã khóc khi nói với tôi: “Đây là lần đầu tiên giáo viên khen ngợi con gái của chúng tôi trong lớp. Con bé rất vui khi về đến nhà“. Điều đó khiến tôi thực sự cảm động. Là giáo viên, chúng ta dường như cứ mãi tìm lỗi sai, phê bình, và sửa bài viết của học sinh. Tôi rất may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp đã chỉ dẫn tôi trở thành một giáo viên tốt.
Tôi đối xử với tất cả học sinh đều như nhau. Tôi còn nhớ một học sinh nam nghịch ngợm tên Hoàng. Khi em ấy chuyển trường, giáo viên dạy em trước đó đã vui mừng đến mức đốt pháo hoa. Tôi là giáo viên dạy tiếng Trung lớp bốn cho em ấy. Tôi nhận thấy em ấy không tập trung và không làm bài tập về nhà. Em ấy thường nhai bút và nhàu nát giấy trong lớp. Mặc dù mẹ của Hoàng đã mua cho em cả một hộp bút nhưng em chưa từng có một cây bút nào dùng được. Khi tôi yêu cầu em trả lời một câu hỏi và khẳng định câu trả lời của em, cả lớp đã nhìn tôi một cách kinh ngạc, vì chúng chưa từng thấy điều này xảy ra bao giờ.
Học sinh trong lớp thường mách tôi: “Thưa cô, bạn Hoàng không để học sinh lớp dưới đi vào nhà vệ sinh” hoặc “Thưa cô, bạn Hoàng đánh lộn“. Nếu là trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ lôi em Hoàng đến văn phòng hiệu trưởng hoặc gọi điện cho cha mẹ của em. Bây giờ tôi không xử lý vấn đề cực đoan như thế nữa. Tôi bảo em ấy: “Học sinh phải làm bài tập về nhà”, và em ấy vâng lời. Trong giờ học, học sinh phải chép bài tập được viết trên bảng. Nhưng em Hoàng không thể chép xong trước khi tan học nên tôi đã chép lại giúp em ấy.
Hoàng bắt đầu làm bài tập về nhà, chú ý nghe giảng trong lớp, và giơ tay phát biểu. Mặc dù thỉnh thoảng em không tự chủ tốt bản thân, nhưng các bạn trong lớp không còn coi em là học sinh gây rối nữa. Môi trường học tập đã được cải thiện cho tất cả học sinh, và các giáo viên không còn phân biệt đối xử với em nữa. Cha mẹ của Hoàng đã xin cho em được chuyển về lớp của tôi khi em lên lớp năm. Nếu là trước đây, tôi sẽ dựa trên thủ đoạn của tà đảng để xử lý em ấy, khiến sự việc trở nên phức tạp hơn nhiều.
Tôi sử dụng những nội dung hay trong sách giáo khoa để dạy học sinh về văn hoá truyền thống Trung Quốc và hướng dẫn các em hiểu Thiên lý “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Tôi cũng đọc cho các em đoạn Pháp mà Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, giảng:
“Vị này càng nhục mạ nặng nề, thì lại cấp càng nhiều đức cho người ta. Đánh người, hiếp đáp người khác cũng lại giống như thế. Vị kia đánh người một đấm, đá người một cước, thì tuỳ theo cú đánh mạnh đến đâu mà đức bị chuyển sang lớn đến đó. Người thường không thấy được cái [Pháp] lý ở tầng này; khi chịu hiếp đáp, vị ấy chịu không được: ‘Ông đánh tôi, tôi đánh trả ông’. “Păng” một đấm trả lại, và cái đức kia lại quay về; hai người chẳng được gì mất gì. Vị ấy có thể nghĩ: ‘Ông đánh tôi một, tôi đánh ông hai, nếu không thì không hả được cái khẩu khí này’. Vị ấy lại đánh nữa, và từ mình một khối đức lại bay ra sang bên đối phương”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Pháp lý của Sư phụ rất rõ ràng và dễ hiểu. Bọn trẻ đã kinh ngạc khi nghe đoạn Pháp này.
Tôi cũng dùng những truyền thuyết và truyện dân gian Trung Quốc để dạy học sinh về văn hóa thần truyền của Trung Quốc. Khi tôi đọc cho các em truyện cổ tích Ngưu Lang Chức Nữ, kể rằng tại sao có hai ngôi sao sáng ở hai bên dải Ngân Hà, tôi đã nói: “Có lẽ câu chuyện này là thật chứ không phải cổ tích“. Một số em nghĩ đó là mê tín, nên tôi đã giải thích cho các em hiểu mê tín là gì. Tôi dùng Pháp lý của Đại Pháp để đả khai hệ tư tưởng ĐCSTQ và tuyên truyền tiến hoá luận trong tư tưởng của các em. Một lần nữa, các em lại vô cùng cảm động. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng các em vẫn hiểu những gì tôi nói.
Tôi cũng khuyến khích các em biết nghĩ cho người khác. Truyện Ngưu Lang Chức Nữ kể về một mối tình bị ngăn trở, kết cuộc là Vương Mẫu Nương Nương đã đày hai vợ chồng thành hai ngôi sao ở cách xa trên bầu trời. Tôi yêu cầu các em bình luận về nhân vật Vương Mẫu Nương Nương. Đa số các em đều cho rằng Vương Mẫu Nương Nương thật vô lý khi phạt Chức Nữ vì đã kết hôn với người thường. Nhưng có một em đã nói rằng Vương Mẫu Nương Nương đã không thiên vị vì đã không miễn tội cho Chức Nữ chỉ bởi vì Chức Nữ là cháu gái của bà. Em ấy nói rằng Vương Mẫu Nương Nương công bằng và phạt Chức Nữ theo luật trời.
Sau khi tu luyện Đại Pháp, bất kể học sinh có làm hoặc nói gì sai, tôi cũng không còn động tâm nữa. Tôi không la hét hay khiển trách các em vì đã không vâng lời. Thay vào đó, tôi có thể bình hoà xử lý bất cứ tình huống nào nảy sinh.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/18/471055.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/25/215998.html
Đăng ngày 15-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.