Bài viết của Cần Cần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2023] Tôi năm nay 55 tuổi, tôi sống ở vùng nông thôn. Vào ngày 15 tháng 2 năm 1999, một người hàng xóm nói với tôi rằng bà của cô ấy đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, công pháp này có tác dụng trị bệnh. Tôi nói: “Chúng ta cũng đến đó xem thế nào.” Khi đến nhà bà của cô ấy, chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc du dương. Lúc đó tôi vô cùng xúc động, nước mắt không ngừng rơi.

Khi nhạc luyện công của bài công pháp thứ hai vang lên, thấy 6, 7 người đang đứng ở đó luyện, tôi bất giác nở nụ cười, cứ cười như vậy không ngừng.

Vài ngày sau, họ mang cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Hằng ngày tôi vội vã từ cánh đồng về nhà và đọc sách. Lúc đầu đọc sách, tôi có chút không tin tưởng, vẫn còn một số hoài nghi về Đại Pháp. Tuy nhiên, Sư phụ từ bi đã bắt đầu quản tôi rồi, Ngài đã tịnh hóa thân thể cho tôi.

Một hôm tôi tới điểm luyện công và kể với mọi người về tình hình của tôi, mọi người nói rằng tôi thật may mắn vì Sư phụ đã giúp tôi và loại bỏ những vật chất xấu ra khỏi thân thể. Tuy nhiên, khi đó thể ngộ của tôi về Pháp còn thấp và tôi không tin họ. Tôi nói: “Tôi mới bắt đầu đọc sách nhưng Sư phụ đã bắt đầu quản tôi rồi sao? Tôi không tin điều đó.”

Nhưng Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu. Tôi bị nôn trong vòng một tháng, sau đó tình trạng này không xuất hiện nữa. Tôi cũng thường bị đau bụng; tôi bị đau bụng kinh và đau nửa đầu mỗi khi trời mưa. Tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân về việc tiêu nghiệp, nên đã không dùng một viên thuốc nào. Sau đó mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất. Tôi hiểu rằng tôi bị nôn là do Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và tiêu trừ nghiệp lực cho tôi. Sau đó, tôi có cảm giác thật tuyệt vời khi ở trạng thái vô bệnh. Bước đi trên đường cảm thấy như có một cơn gió nhẹ đẩy mình đi, tâm tình cũng vô cùng hạnh phúc. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Một ngày tháng 2 năm 2018, tôi đi trồng gừng. Công việc bắt đầu từ sáng sớm, trong quá trình đó tôi đã giảng chân tướng cho những người xung quanh. Tối hôm đó, sau khi chúng tôi làm xong, người chủ nói với tôi rằng ông ấy đã làm hỏng xe máy của tôi khi đang chở cây gừng ra đồng. Ban đầu tôi không thấy tức giận. Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc xe máy của mình, tôi lại cảm thấy không vui.

Tôi thầm phàn nàn: “Sao ông ấy không nói với tôi sớm hơn? Trời đã tối và tay lái xe máy bị cong. Tôi sống cách đó gần 80 km và sẽ gặp khó khăn khi lái xe về nhà.” Tuy nhiên, tôi nhớ rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi phải biết nghĩ đến người khác. Ông ấy không cố ý làm hỏng xe máy của tôi. Tôi liền nói với ông ấy rằng không vấn đề gì.

Thấy tôi không tức giận, ông ấy nói: “Để tôi mang xe đi sửa nhé?” Tôi đáp: “Không cần đâu. Trời đã tối rồi. Hơn nữa, tôi vẫn có thể lái xe về nhà.” Ông ấy muốn đưa tiền cho tôi nhưng tôi đã từ chối. Khi người hàng xóm của tôi thấy tôi từ chối nhận tiền, cô ấy không hiểu tại sao tôi lại làm vậy.

Tôi nói: “Sư phụ đã dạy chúng tôi trở thành những người tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sử dụng các phương tiện truyền thông để bịa đặt những lời dối trá và bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp – điều này gây hại cho mọi người vì giờ đây mọi người lại ghét các học viên.” Cô ấy nói: “Đúng vậy, ngày nay ở Trung Quốc có rất ít người có đạo đức, nhưng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt.” Tôi đã giúp cả sáu người trong số họ thoái khỏi các tổ chức thanh niên của ĐCSTQ và đã cung cấp cho họ thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi mừng cho họ vì họ đã minh bạch được chân tướng và đã chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Năm 2004, gia đình tôi mua một căn nhà. Vào thời điểm đó, chúng tôi không có nhiều tiền nên đã vay ngân hàng 10.000 nhân dân tệ (khoảng 1.401 đô la Mỹ) và vay thêm 10.000 nhân dân tệ từ người khác với lãi suất cao. Một buổi sáng, có một người phụ nữ trong làng đến gõ cửa nhà chúng tôi để xin vay tiền. Bà ấy cho biết cháu trai bà cần làm phẫu thuật não.

Gia đình tôi chỉ còn lại 700 nhân dân tệ nhưng tôi đã đưa nó cho bà ấy. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không cho bà ấy vay tiền. Sư phụ đã dạy tôi trở thành một người tốt và biết suy xét đến người khác, đặt người khác lên trên bản thân mình và trở nên vị tha. Các Pháp lý đã cải biến con người của tôi.

Một ngày đầu Xuân, tôi và người hàng xóm được thuê ra đồng làm việc. Công việc của chúng tôi là nhổ những mầm cây nho được gieo xuống đất từ mùa Thu hai năm trước. Chúng tôi chưa đi được vài mét, bà ấy đã mệt đến mức thở hổn hển. Những cây nho phía bên ruộng bà ấy phụ trách bị vùi lấp rất sâu nên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nhổ lên. Còn cây nho bên phần của tôi bị vùi không sâu lắm.

Tôi thấy bà ấy thở hổn hển và đổ mồ hôi đầm đìa. Vẫn còn cánh đồng rộng mênh mông phía trước mặt. Tôi nhớ rằng bà ấy đã ngoài 60 tuổi, còn tôi ít hơn bà 10 tuổi. Tôi nói: “Chúng ta đổi bên đi.” Lúc đầu bà ấy có chút xấu hổ. Nhưng thấy tôi chân thành nên bà ấy cũng đồng ý.

Một lúc sau, bà ấy nói: “Em này, những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất khác biệt. Những người khác sẽ không sẵn lòng đổi việc cho tôi như thế, hơn nữa họ còn chê tôi già và chậm chạp. Tôi thực sự không ngờ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp lại có tấm lòng nhân hậu như vậy.”

Ngày 20 tháng 6 năm 2016, con rể của chú chồng tôi qua đời. Cậu ấy mới ngoài 40 tuổi và để lại hai cô con gái nhỏ và người cha già đã ngoài 80 tuổi.

Khi còn sống, cậu ấy đảm đương mọi việc, kể cả công việc ngoài đồng—khi nào trồng trọt, sử dụng bao nhiêu phân bón và khi nào thì thu hoạch. Vợ cậu ấy không đụng chân đụng tay vào việc trồng trọt. Trụ cột của gia đình bỗng chốc không còn nữa, đối với họ mà nói cảm giác như bầu trời sụp đổ.

Ngoài việc phải chăm sóc con gái và bố chồng, mẹ vợ cậu ấy còn bị bệnh nặng. Các chị gái của vợ cậu ấy đã lấy chồng và rời khỏi làng, gia đình cậu ấy gồm có người cha già và một người cô sống ở xa.

Tình hình của họ thật thương tâm. Không có ai tưới nước cho cánh đồng lạc và ngô. Tôi đã không ngần ngại giúp đỡ người vợ. Tôi cũng giúp đỡ cô ấy khi đến kỳ thu hoạch. Tôi đã giúp đỡ cô ấy nhiều đến nỗi những người dân làng khác tưởng rằng cô ấy đang trả tiền cho tôi nhưng kỳ thực tôi không nhận được đồng nào cả.

Trong suốt 24 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có rất nhiều cơ hội tương tự để buông bỏ tâm ích kỷ của mình và trở nên chu đáo và quan tâm đến mọi người hơn. Tôi biết rằng tôi có thể trở thành một người tốt như vậy tất cả đều nhờ có Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cải biến rất nhiều và giờ đây tôi biết làm thế nào để thực sử trở thành một người tốt. Tôi hy vọng rằng mọi người dân trên thế giới đều có thể biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, được cứu độ và có một tương lai tươi sáng.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/9/468006.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/12/214272.html

Đăng ngày 22-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share