Bài viết của Tịnh Tâm, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2023] Tôi sinh ra ở một vùng nông thôn, từ nhỏ tôi đã theo cha luyện võ. Không hiểu sao trong thâm tâm tôi luôn muốn xuất gia tu đạo, hoặc đi đến những ngọn núi danh tiếng tìm cao thủ võ lâm để học tập võ nghệ, ngao du khắp nơi, hành hiệp trượng nghĩa.
Trước khi tôi thi vào đại học, người cha kính yêu của tôi đột ngột qua đời. Trong lòng tôi vô cùng thống khổ, trống rỗng. Tôi quên hết mọi kiến thức đã học và không thể tham gia kỳ thi. Vì vậy, tôi nghĩ đến việc nhập ngũ. Đúng dạo đó anh hai của tôi phụ trách công tác tuyển quân ở làng. Một người bạn cùng lớp với tôi cũng muốn nhập ngũ nhưng không được chọn. Khi biết tôi được chọn đi lính, người bạn đó rất bất bình. Tôi cảm thấy không thể vì chuyện đi lính mà để hai nhà xảy ra mâu thuẫn được, nên tôi nhất định nhờ anh trai đổi tên tôi thành tên của cậu ấy, giúp cậu ấy nhập ngũ. Còn bản thân tôi bắt đầu việc kinh doanh nhỏ.
Hàng ngày, tôi đạp xe chở trái cây từ vườn lên thành phố cách đó hơn 50km để bán. Những người bán trái cây cùng nhóm chúng tôi không thể chịu được công việc nặng nhọc đó, nên cứ bỏ dần. Chỉ còn mình tôi kiên trì thực hiện.
Nhờ làm việc chăm chỉ, cuộc sống của tôi dần khấm khá hơn, và tôi thành lập được một công ty nhỏ. Dưới sự thống trị hủ bại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đạo đức xã hội ở Trung Quốc xuống dốc nhanh chóng. Tôi cũng trôi theo dòng và kiếm được rất nhiều tiền bằng những thủ đoạn bất chính. Trong xã hội tụt dốc, mọi thứ chỉ vì tiền ở Trung Quốc, tôi cảm thấy mình rất có năng lực, và đã làm nhiều việc lẽ ra không nên làm.
Thức tỉnh
Năm 1998, tôi đi giao hàng về nhà thì thấy trên bàn có hai cuốn sách, là do vợ tôi mượn về, nên tôi bắt đầu đọc. Đó là cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ và Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc. Tôi chưa bao giờ đọc những cuốn sách hay như thế! Tôi tự hỏi liệu còn cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp nào khác không, và tôi đã tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân,cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Khi đọc được hơn nửa cuốn sách, tôi nhận ra: Đây là một cuốn sách về tu luyện! Chân-Thiện-Nhẫn thật tốt, mỗi câu đều chạm đến tâm can tôi. Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Sau khi ngộ được các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy lối sống của mình quá tồi tệ. Tại sao tôi không đọc cuốn sách này sớm hơn? Nếu tôi hiểu về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp từ trước, tôi đã không làm nhiều việc xấu như vậy. Tôi quyết định bắt đầu làm người tốt và bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vợ chồng tôi bắt đầu tham gia luyện công tập thể và học Pháp nhóm tại địa phương. Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, vợ tôi bảo rằng cô ấy cảm thấy như đỉnh đầu tách mở ra, và mỗi khi đọc Pháp các Pháp lý không ngừng rót vào đầu cô ấy. Còn khi tôi luyện công, tôi có cảm giác như các khí cơ đang dẫn đôi tay của tôi chuyển động. Ngày nào tôi cũng kiên trì luyện công, thân thể và tinh thần của tôi trở nên khỏe mạnh, tôi bỏ được hút thuốc và uống rượu. Khi chúng ta tuân theo lời dạy của Sư phụ, chúng ta thực sự được Đại Pháp tịnh hóa cả về thể chất lẫn tinh thần. Hai con trai của chúng tôi cũng bắt đầu tu luyện, và gia đình chúng tôi tràn ngập hạnh phúc.
Chứng thực Đại Pháp ở Bắc Kinh
Đại Pháp đã bén rễ trong tâm chúng tôi, và thế giới quan của chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi. Chúng tôi sống rất hạnh phúc mỗi ngày. Tuy nhiên, vào năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và một số học viên đã bị bức hại tàn bạo. Tôi quyết định cùng gia đình đến Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp.
Tôi muốn làm một biểu ngữ, nhưng không có nhà in nào dám in. Một chủ hàng in nói: “Ngay cả khi ông cho tôi 300.000 Nhân dân tệ, tôi cũng không dám in cho ông đâu. ĐCSTQ sẽ giết tôi mất. Tôi vẫn còn muốn sống lắm!”
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, một bài thơ hiện lên trong đầu tôi. Những từ trong tấm biểu ngữ ẩn chứa trong bài thơ đó. Tôi liền viết bài thơ đó ra và đến hàng in. Chủ hàng in nói: “Thơ ông viết hay quá. Nó thuộc về Đạo gia phải không?” Anh ấy vui vẻ in cho chúng tôi.
Tôi cắt chữ và làm thành biểu ngữ. Đó là vào đầu tháng 1 năm 2001. Sau khi tấm biểu ngữ hoàn thành, tôi cùng vợ và hai con trai bắt xe buýt đến Bắc Kinh. Khi đến nơi, chúng tôi bắt taxi tới Quảng trường Thiên An Môn.
Hôm đó là một ngày tuyết rơi rất dày, tuyết phủ trắng xóa mặt đất trông rất đẹp. Do thời tiết lạnh nên Quảng trường Thiên An Môn có ít người hơn thường lệ. Chúng tôi đi đến cột cờ giữa Thiên An Môn và tượng đài, giương biểu ngữ hướng về phía Nam. Vợ tôi và tôi cầm hai đầu của biểu ngữ dài, còn hai con trai cầm ở giữa. Chúng tôi hướng về phía Nam một lúc, rồi quay về phía Tây. Lúc đó, một số người đã chụp ảnh chúng tôi. Biểu ngữ của chúng tôi đã được căng trong một thời gian dài. Chúng tôi chỉ có một niệm: Khôi phục danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ!
Một cảnh sát vũ trang cao lớn đang đứng gác nhìn thấy chúng tôi liền vội vã nhảy qua hàng rào để giật lấy biểu ngữ của chúng tôi. Chúng tôi bị giam giữ phi pháp tại Đồn Công an Thiên An Môn, và họ đã liên lạc với cảnh sát địa phương để đưa chúng tôi đi.
Chúng tôi bị bức hại
Khi cảnh sát địa phương đến Bắc Kinh, họ nói với chúng tôi: “Hai người gặp rắc rối lớn rồi!” Chúng tôi bị đưa đến văn phòng liên lạc của địa phương tại Bắc Kinh, một người lãnh đạo nhìn thấy tấm biểu ngữ trên mặt đất liền mắng cảnh sát: “Tại sao các anh không còng tay họ?” Sau đó, chúng tôi bị còng tay và bị đưa về Phòng An ninh Nội địa địa phương.
Đêm đó, chúng tôi bị chia tách. Vợ tôi bị còng tay vào ống sưởi, các con chúng tôi bị nhốt trong phòng riêng, còn tôi thì bị còng vào ống sưởi phía sau. Khi một cảnh sát thẩm vấn tôi, anh ta dùng hết sức tát vào mặt tôi. Tôi nghĩ anh ấy rất đáng thương vì không hiểu mình đang làm gì. Vì tay bị đau nên anh ta dùng một cuốn sách dày đánh vào mặt tôi. Anh ta đánh mạnh đến nỗi cuốn sách bị rách. Anh ta đánh tôi khoảng 40 phút thì thấy mệt, hồng hộc thở. Thấy tôi mỉm cười, anh ta giận dữ nói: “Ngày mai tôi sẽ xử lý ông”. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, mặt tôi không hề đau chút nào.
Ngày hôm sau, viên cảnh sát đó đến và ngạc nhiên khi thấy mặt tôi không hề bị sưng hay bầm tím. Anh ta ngây người ra rồi bỏ đi mà không nói gì. Hôm đó, nhiều cảnh sát lần lượt đến. Họ đập gãy một chiếc ghế gỗ, nhặt một chân ghế lên rồi dùng khăn mặt quấn vào thành dụng cụ chuẩn bị tra tấn tôi. Tôi không sợ hãi vì biết mình không phạm tội gì cả. Từng người trong bọn họ dùng chân ghế kia đánh tôi, một cảnh sát liên tục đánh vào đầu tôi. Khi anh ta đánh tôi đến mệt, thấy tôi mỉm cười thì giận dữ bỏ đi. Một cảnh sát khác liên tục đánh vào các khớp của tôi, khi anh ta đánh đến chán tay, thấy tôi mỉm cười, anh ta cũng bỏ đi. Người cảnh sát còn lại ra sức đánh vào tay và chân tôi, nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Khi thấy tôi vẫn cười, anh ta bỏ đi. Một số cảnh sát khác đến, một số đánh vào mắt cá chân và đập vào ngón chân tôi, hoặc đánh tôi bằng nhiều cách.
Cuối cùng, một cảnh sát hung ác đến. Anh ta túm lấy cổ áo tôi và đấm vào ngực tôi. Nếu một người thường bị đánh như vậy, mạng sống của người đó sẽ gặp nguy hiểm. Anh ta liên tục đánh tôi nhưng tôi không cảm thấy đau. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu thay tôi. Sau khi chúng tôi bị giam giữ hơn 20 ngày, vợ chồng tôi được thả ra.
Giải thể âm mưu tẩy não
Khi về đến nhà, chúng tôi bắt đầu nói với mọi người về chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì điều này mà vợ chồng tôi đã bị cảnh sát bắt giữ và đưa đến một trung tâm tẩy não. Họ đưa bảy cộng tác viên (những người từng là học viên Pháp Luân Đại Pháp) đến để tẩy não tôi. Khi tôi bước vào phòng, những người này vây quanh tôi và cố gắng thuyết phục tôi. Tôi nói với họ: “Các vị nói cùng lúc như thế này thì tôi không nghe được, sao các vị không thay nhau nói nhỉ?”
Sau khi tất cả họ nói xong những lời tà ngộ với tôi, tôi nói với người đầu tiên: “Những gì bạn vừa nói là sai. Tôi nghĩ những lời của Sư phụ có ý nghĩa thế này thế kia.” Sau đó, tôi lại nói với người thứ hai, v.v., tôi dùng các Pháp lý để cải chính từng người. Họ không thể tranh luận với tôi, bởi những gì tôi nói đều dựa trên Pháp. Toán người đó đã nói chuyện với tôi cả ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thể tẩy não được tôi.
Có một người theo sát tôi cả ngày lẫn đêm. Anh ta được Phòng 610 cử đến để trông coi tôi. Anh ta đã chứng kiến cuộc tranh luận hai ngày giữa tôi và các cộng tác viên. Sau khi các cộng tác viên rời đi, anh ta nói với tôi: “Anh nói đúng. Những gì toán người kia nói nghe có vẻ không hợp lý. Anh có biết họ phái tôi tới đây để làm gì không, họ sợ anh sẽ tự sát nên bảo tôi trông chừng anh. Giờ thì tôi có thể thấy ngay cả khi những người khác chết hết thì anh cũng sẽ không làm vậy.” Tôi thấy anh ta là một người tốt nên mỉm cười nói: “Sao anh không cùng ăn sáng với tôi?” Anh ta trả lời: “Được rồi. Buổi sáng tôi sẽ đến ăn cùng anh, tôi sẽ ăn cả ba bữa ở đây. Nếu tốp người đó quay lại, tôi sẽ nghe hết”.
Sau khi tôi bị giam giữ phi pháp hơn 10 ngày, họ nhận ra không thể chuyển hóa được tôi, ngược lại tôi còn sắp chuyển hóa họ, nên đành thả tôi về nhà. Tôi nói: “Các ông phải thả cả vợ tôi nữa, nếu không tôi sẽ không đi!” Vì thế họ phải thả cô ấy ra. Vợ tôi cũng phản đối việc tẩy não bằng chính niệm.
Tu luyện bản thân trong cuộc bức hại
Một ngày năm 2004, hơn 10 xe cảnh sát bất ngờ bao vây nhà tôi. Cảnh sát ập vào nhà muốn bắt tôi. Tôi không có ở nhà nên họ bắt vợ tôi đi. Tôi đang trên đường trở về cũng bị bắt. Chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam. Sau đó, vợ tôi được trắng án, nhưng tôi bị kết án tám năm tù. Họ đưa tôi đến một nhà tù khét tiếng trong tỉnh, và ném tôi vào một trong những buồng giam hung dữ nhất.
Ngay khi tôi vừa bị chuyển vào nhà tù, lính canh lột hết quần áo của tôi và khám xét tôi. Tôi bị đưa vào đội nghiêm quản. Buồng giam chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, cao khoảng bảy hoặc tám mét, được bao quanh bởi những tấm xốp dày. Nó có những bóng đèn công suất lớn 200 watt được thắp sáng suốt đêm. Sáu tù nhân theo dõi tôi ba ca, và tôi bị còng tay 24 giờ một ngày.
Tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối việc bức hại. Lính canh bức thực tôi mỗi ngày một lần, và họ không cho phép các tù nhân theo dõi tôi nói chuyện với tôi. Sau vài hôm, nhà tù bắt đầu cố gắng cưỡng bức chuyển hóa tôi. Tôi chỉ được phép ngủ một đến hai giờ mỗi ngày. Tôi đi ngủ lúc 10 giờ tối, và lính canh thẩm vấn tôi vào lúc nửa đêm. Bởi vì tôi không hợp tác “chuyển hóa”, lính canh bắt tôi đứng dựa vào tường 24 giờ một ngày. Tôi cảm nhận rõ Pháp Luân đang xoay chuyển khắp cơ thể mình, cảm giác thật dễ chịu và mỹ diệu.
Sau khi đứng hàng giờ, hai gót chân của tôi bắt đầu đau. Cảm giác như có hai chiếc đinh lớn đóng vào chân tôi. 72 giờ sau, chân tôi không còn đau nữa. Một cai ngục đến và nói: “Ông đã phải chịu đựng nhiều rồi. Đừng đứng nữa. Đi ngủ đi.“ Tôi nghĩ: “Mình đã vượt qua khảo nghiệm này rồi”.
Tôi tự nhủ: “Nếu mình cứ ở trong buồng giam thì không thể gặp ai, làm sao mình có thể giảng chân tướng về Đại Pháp và cứu người được chứ?” Hơn một tháng sau, tôi bị đuổi khỏi đội nghiêm quản, và bị bắt lao động tại khu làm việc của nhà tù.
Vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa khai sáng được hoàn cảnh tự do học Pháp luyện công, môi trường ở đó rất khắc nghiệt. Tôi nhận ra rằng để phản đối việc bức hại, trước tiên chúng ta phải tìm ra thiếu sót của bản thân. Tôi liền phát chính niệm cường đại mỗi ngày để diệt trừ tâm sợ hãi, tâm sắc dục, tâm tranh đấu và tâm oán hận. Hàng ngày tôi cũng nhẩm Pháp của Sư phụ, và khi tôi buông bỏ những chấp trước của mình, mọi thứ trở nên tốt hơn.
Thức tỉnh lương tâm của tù nhân
Khi đến khu lao động, tôi nhận thấy nhiều tù nhân đã làm điều xấu là do hậu quả của nạn tham nhũng của ĐCSTQ, và nhiều người trong số họ đã bị đối xử bất công. Hàng ngày, họ làm việc như những nô lệ, và họ rất khốn khổ.
Bởi vì tôi có Pháp trong tâm, nên Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. Các tù nhân và lính canh ngưỡng mộ tôi. Là một người tu luyện, tôi quan tâm đến mọi người, nên các tù nhân thường nhờ tôi giúp đỡ khi gặp khó khăn. Tôi cũng gặp những học viên khác đang bị giam giữ phi pháp, và chúng tôi có thể nói chuyện với nhau.
Một số tù nhân là “người đưa tin” đã báo cáo cho lính canh. Tôi nói với các tù nhân về hậu quả của việc phản bội, và những nguyên tắc của văn hóa truyền thống, để họ hiểu tại sao làm “người đưa tin” là xấu. Tôi phải mất hơn một năm để dần thức tỉnh tinh thần trọng nghĩa của họ, và sau đó tôi có thể luyện công hàng ngày. Người trong khu lao động nói: “Nếu ai tố cáo anh ta (ám chỉ tôi) thì sẽ bị xử lý”. Các lính canh biết tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho các tù nhân.
Về sau, tôi đã thuyết phục một tù nhân làm tam thoái. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, một đồng tu đã cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu chép lại và học thuộc Pháp. Mỗi khi chép xong một trang, tôi liền chuyển trang đó cho các học viên khác.
Lính canh xin lỗi
Trong khu nhà tù khét tiếng này có lính canh của Phòng 610 chuyên bức hại các học viên Đại Pháp. Đặc biệt, có một đội trưởng thuộc Phòng 610 đối xử rất thô bạo với các học viên, nhưng tôi lại không hề sợ anh ta.
Một hôm, tôi đang đả tọa trên giường. Tôi chợt cảm thấy xung quanh mình thật yên tĩnh. Khi mở mắt, tôi thấy người cai ngục đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh ta cố đe dọa tôi và quát lên: “Ông đang làm gì thế?!” Tôi bình tĩnh nói: “Anh không thấy sao?” Anh ta thấy tôi không sợ nên nói: “Được rồi, đừng luyện nữa, đi ngủ đi.” Rồi anh ta rời đi.
Khi một học viên bị đội trưởng đánh bằng dùi cui điện, tôi quyết định phản đối việc bức hại. Tôi cùng một học viên khác đến gặp trưởng buồng giam và nói: “Tại sao đội trưởng lại đánh anh ấy? Đội trưởng uống chút rượu là có thể được phép trút giận lên một học viên sao? Điều đó có đúng không? Nếu anh không giải quyết vấn đề này ngay hôm nay, tôi sẽ báo cáo lên trên. Hôm nay anh phải giải thích cho chúng tôi.”
Khi trưởng buồng giam biết được sự việc, ông ấy nói với chúng tôi: “Chúng tôi sẽ xử lý anh ta”. Tôi cùng đồng tu yêu cầu đội trưởng công khai xin lỗi người học viên bị đánh. Một ngày rưỡi sau, chúng tôi được đề nghị chấp nhận lời xin lỗi. Các cai ngục sợ mất thể diện, và không đủ can đảm để xin lỗi công khai. Đội trưởng ở trong văn phòng, và anh ta xin lỗi người học viên trước mặt một số học viên và các trưởng buồng giam khác. Đội trưởng nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa”.
Viết “Chân-Thiện-Nhẫn” lên cờ đỏ
Có lần, tôi trông giữ đống nguyên liệu, nhà tù yêu cầu phải cắm cờ của ĐCSTQ lên đó. Đống nguyên liệu rất lớn, giống như một quả núi nhỏ. Tôi bèn tìm một lọ sơn màu vàng, và viết chữ “Chân” và “Thiện” lên lá cờ. Một tù nhân nhận ra điều tôi đang làm và nói: “Hãy để tôi viết chữ thứ ba.” Tôi vui vẻ đưa sơn cho anh ấy, và anh ấy viết chữ “Nhẫn”.
Tôi treo lá cờ có dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” lên cột cờ, lá cờ tung bay trong gió và mọi người đều có thể nhìn thấy nó. Đúng ngày hôm đó, nhà tù bị chính quyền kiểm tra, cai ngục rất lo lắng. Sau cuộc kiểm tra, đội trưởng cai ngục nhìn thấy lá cờ, liền gọi tôi đến văn phòng của ông ấy.
Ông ấy hỏi tôi: “Anh viết những chữ đó lên lá cờ phải không?” Tôi nói: “Là chính tôi làm.” Ông ấy lo lắng nói: “Nếu trong quá trình kiểm tra, cơ quan chức năng phát hiện ra điều đó thì tôi đã bị sa thải rồi!”
Quả thực, những người cai ngục này rất đáng thương. Chỉ vì tiền mà họ đồng lõa với tà đảng, trở thành công cụ của tà đảng bức hại các học viên, và tạo ra vô số nghiệp lực. Một khi rời khỏi hệ thống tham nhũng mà họ phụ thuộc vào, họ sẽ thiếu những kỹ năng làm việc cơ bản và dũng khí để chịu đựng khó nhọc.
Người tù nhân viết chữ “Nhẫn” đã nhận được phúc báo. Án tù của anh ấy được giảm nửa năm, và anh đã được về nhà sớm.
Trưởng buồng giam thoái ĐCSTQ
Trưởng buồng giam cảm thấy tôi là người tốt. Ông ấy từng nói với tôi: “Học viên các anh thật tốt, tất cả đều vì người khác, và tôi thực sự có thể thấy các anh thật tâm vì người khác chứ không phải vì bản thân”. Ông ấy rất bội phục tôi, mở lòng với tôi, nên tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho ông ấy. Ông ấy dần hiểu ra sự thật và sự nguy hiểm của việc đi theo tà đảng nên đã chọn thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sau khi ông ấy thoái, tôi nằm mơ thấy nhiều người mặc đồ đen, và một số người cầm cờ đảng. Trông nó giống như một đám tang. Mọi người khiêng một chiếc quan tài lớn, và đoàn người đó kéo dài vô tận. Tôi lo lắng và hô lớn: “Tất cả ngã xuống!” Sau đó mọi người đều ngã xuống. Thấy lá cờ đảng vẫn còn dựng đứng, tôi liền chộp lấy và bẻ gãy cán.
“Tôi được Sư phụ bảo hộ, nhất định tôi sẽ về nhà!“
Trước khi tôi được thả, trong đội nơi tôi bị giam giữ phi pháp có hơn 100 tù nhân, còn trong toàn bộ khu vực lao động của bốn đội có đến vài trăm người. Tôi ước tính rằng mình đã giúp 90% trong số họ làm tam thoái. Bất cứ khi nào có người mới đến, tôi đều khuyên họ thoái. Sau khi mọi người hiểu chân tướng, họ cũng giúp tôi thuyết phục những người khác thoái. Khi có tù nhân mới đến, sẽ có người hỏi: “Anh có phải là Đảng viên không? Thoái đi. Tại sao anh lại không thoái? Ác đảng này còn trụ lại được bao nhiêu ngày nữa? Thoái đi.” Khi tôi được thả, những người ở khu lao động đã lưu luyến chia tay tôi. Tôi dặn họ rằng khi gặp nguy hiểm, nhất định phải nhớ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.
Vào ngày tôi ra tù, một cai ngục nói với tôi một cách đắc chí: “Ông chưa thể về nhà được đâu.” Họ biết vì tôi chưa bị “chuyển hóa” nên Phòng 610 đã bố trí người bên ngoài nhà tù, chờ khi tôi đi ra ngoài, họ sẽ bắt cóc tôi đến một trung tâm tẩy não tiếp tục bức hại. Tôi nói với cai ngục: “Lời anh nói có không có giá trị, tôi được Sư phụ bảo hộ, và tôi nhất định sẽ về nhà!” Sau đó, tôi vừa phát chính niệm vừa bước ra khỏi nhà tù.
Bên ngoài cổng nhà tù, tôi thấy người nhà tôi đã đến, và có bốn người mặc thường phục ngồi trên xe của Phòng 610. Tôi bèn bước thẳng đến chỗ họ, mỉm cười và nói: “Tôi về nhà đây!” Bọn họ không nói được gì. Người lãnh đạo nói: “Bây giờ gia đình anh đã được đoàn tụ rồi. Anh về nhà đi.“ Tôi liền xoay người đi về phía người thân rồi lên xe cùng họ.
Tôi trở về nhà an toàn, và tiếp tục hoàn thành sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/26/467688.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/9/214232.html
Đăng ngày 18-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.