Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 03-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 khi tôi hơn 20 tuổi. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn là người vô thần nữa và tôi tin vào Thần Phật. Tôi cảm thấy Đại Pháp là điều mà tôi hằng chờ đợi. Mỗi lần nhìn ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí trong cuốn sách, tôi đều cảm nhận được rằng Ngài đang mỉm cười với tôi.

Tôi cảm thấy kiếp này được làm người, lại đắc được Đại Pháp thật may mắn biết bao. Tôi phải tu luyện tinh tấn và vâng theo Sư phụ bước thật tốt trên con đường tu luyện. Nhưng tu luyện không phải cứ nói là có thể làm được. Ngộ được nhưng phải làm được mới là thực tu.

“Nếu ai ai cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì đồn công an sẽ đóng cửa.”

Cuối tháng 9 năm 2019, đồn công an và nhân viên ủy ban khu phố gọi điện cho tôi, nói rằng có người ở thành phố và ở huyện muốn nói chuyện với tôi. Tôi đoán có lẽ là người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật và hẹn gặp họ ở ủy ban khu phố. Chồng tôi, cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã đi cùng tôi và bảo rằng anh sẽ phát chính niệm hỗ trợ tôi.

Khi tôi bước đến cửa phòng họp thì thấy chồng tôi đang nói chuyện với vẻ giận dữ. Sau đó, tôi được biết có người đã giữ chặt cánh tay của anh, ngăn không cho anh ấy vào. Có vẻ như họ chỉ muốn nói chuyện riêng với tôi. Hai người tôi không quen đã gặp tôi. Tôi liền phát chính niệm để người đang nói sẽ không nói điều gì tiêu cực, đầu óc trống rỗng. Rồi tôi thấy người đang nói chuyện với tôi ngước mắt lên, ngoảnh đầu sang một bên như thể đang cố gắng nghĩ ra điều gì. Cuối cùng, người còn lại đưa cho tôi một tờ giấy và bảo tôi ký vào đó.

Đó là bản cam kết yêu cầu người ký phải là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật. Tôi từ chối vì tôi không làm gì sai cả, và bảo họ thử đưa giấy này cho những người đi đường và yêu cầu họ ký xem họ có chịu ký không. Tôi nói rằng họ đang phân biệt đối xử với tôi và tín ngưỡng của tôi, và tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Họ nói rằng họ có đoạn video ghi lại cuộc trò chuyện của chúng tôi rồi hỏi tôi có liên lạc với các học viên khác không. Sau này, tôi mới biết họ đang thực hiện chiến dịch “Xóa sổ”.

Vì tôi không chịu ký nên các nhân viên ủy ban tuần nào cũng đến tìm tôi. Khi thì họ đợi trên đường tôi đi làm về, có lần thậm chí họ còn đến nơi làm việc của tôi. Họ liên tục đe dọa tôi rằng nếu không ký, tôi sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến công việc và gia đình tôi. Tôi vẫn không đồng ý ký, cuối cùng, cảnh sát khu vực gọi điện cho tôi nói rằng phó đồn trưởng đồn công an muốn nói chuyện với tôi.

Chúng tôi gặp nhau tại phòng họp của ủy ban khu phố. Khi phó đồn trưởng lấy ra bản cam kết, tôi nói: “Đừng mất công như vậy, tôi sẽ không ký đâu”.

Tôi kể với phó đồn trưởng rằng chồng tôi và tôi đã hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt trong nhiều năm qua. Chồng tôi không có việc làm. Tôi phải vừa đi làm vừa chăm sóc cho mẹ chồng vốn không thể tự chăm sóc bản thân. Đồn phó hỏi tôi anh ấy nên làm thế nào. Tôi bảo anh ấy không được tham gia bức hại các học viên, nếu không, anh ấy và gia đình có thể phải chịu tai họa vì tội ác của ĐCSTQ.

Phó đồn trưởng nói: “Trong xã hội ngày này, nếu có một nửa số người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì công việc của cảnh sát chúng tôi sẽ thật nhẹ nhàng. Còn nếu ai ai cũng tu luyện thì đồn công an sẽ đóng cửa.” Anh ấy nói rằng anh ấy chịu nhiều áp lực nên buộc phải gặp tôi.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi cho thấy mọi người không sẵn lòng tham gia vào cuộc bức hại. Nhưng để tồn tại trong môi trường tà ác này, họ không còn cách nào khác đành phải làm những việc trái với giá trị đạo đức của mình. Họ dần dần trở nên tê liệt trước sự tấn công dồn dập hàng ngày của những lời dối trá và tẩy não, không còn biết phân biệt đúng sai. Khi đệ tử Đại Pháp chân thành, kiên nhẫn giải thích đạo lý làm người theo Chân-Thiện-Nhẫn, chúng ta có thể tiêu trừ những nhân tố tà ác và cứu họ.

Buông bỏ sinh tử

Một ngày tháng 3, tôi đang ở nơi làm việc thì một viên cảnh sát quản lý “Các vấn đề Pháp Luân Công” gọi điện tới và nói rằng họ đang ở tầng dưới của công ty tôi. Tôi lập tức xuống lầu thì gặp đồn trưởng cùng một người ở Ban Quản lý Khu phố. Tôi niềm nở chào họ và giới thiệu với họ về cảnh quan cũng như cửa hàng của công ty. Thấy vậy, nhân viên Ban Quản lý Khu phố nói: “Chị bình thường mà nhỉ!” Tôi nói: “Tất nhiên là bình thường rồi. Những người luyện công đều bình thường mà.”

Sau đó, họ mời tôi đi ăn trưa ở một nhà hàng. Người của Ban Quản lý Khu phố lấy ra hai tờ giấy và yêu cầu tôi ký. Tôi nói: “Tôi không ký đâu. Mà anh có thể đảm bảo rằng sau khi tôi ký sẽ không có chuyện gì xảy ra hay không?“ Anh ấy nói rằng anh sẽ cố gắng hết sức. Tôi từ chối ký và nói rằng cách tiếp cận của họ như vậy là có vấn đề, là phân biệt đối xử.

Sau khi đồ ăn được bưng ra, bầu không khí thoải mái trở nên căng thẳng. Người của Ban Quản lý Khu phố cảnh báo tôi: “Nếu chị không ký, chúng tôi sẽ tiếp tục đến nhà và văn phòng của chị. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm đến chị.” Tôi biết mọi việc đều do Sư phụ an bài nên tôi sẽ không ký vào biên bản. Người này tiếp tục đe dọa tôi và tôi vô tình nhìn thấy đồn trưởng đang cười.

Lúc đó đã gần 3 giờ chiều. Tôi nói tôi phải quay lại làm việc nhưng họ chặn cửa và bảo tôi gọi cảnh sát. Tôi hỏi họ tại sao tôi cần gọi cảnh sát vì họ chính là cảnh sát mà. Tôi nhận ra họ đang cố giữ tôi ở đó. Nếu cảnh sát được gọi đến, họ sẽ cố ép tôi ký vào các biên bản, bằng không, họ sẽ không cho phép tôi rời đi.

Lúc đó, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Liệu tôi có thể quay lại làm việc không? Nếu không được về thì sao? Công ty biết chuyện thì tôi phải làm gì? Đầu tôi bắt đầu đau nhưng tôi biết mình sẽ không ký bất cứ thứ gì. Khi thấy tôi nhất quyết rời đi, họ bảo tôi đến đồn công an. Tôi nói tôi cần quay lại văn phòng và lấy túi xách.

Khi bước xuống cầu thang, tôi cầu Sư phụ không để họ đưa tôi đi. Tôi sẽ chỉ tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp và tôi sẽ chỉ đi theo con đường Sư phụ an bài. Ngay cả khi tôi mất tất cả, tôi cũng không thể để họ phạm tội chống lại Pháp Luân Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp.

Trong xe cảnh sát, hai người họ mỗi người ngồi một bên của tôi. Người của Ban Quản lý Khu phố nói: “Chị suy nghĩ lại đi và ngày mai chúng ta sẽ hẹn gặp để thảo luận.” Tôi đồng ý, nhưng trong tâm tôi biết rằng họ thực sự muốn tạo cho mình một lối thoát, vì ngay từ đầu chẳng có lý do gì để giam giữ tôi cả. Họ thả tôi xuống gần công ty.

Khi tôi xuống xe, người của Ban Quản lý Khu phố nói: “Đừng nói cho ai biết chuyện ngày hôm nay và đừng gửi báo cáo lên trang Minh Huệ.” Tôi cảm thấy tình huống này thật buồn cười. Những người này tỏ ra gay gắt như vậy nhưng thực ra họ đang sợ hãi. Tôi cảm thấy họ thật đáng thương vì đã mù quáng tin theo những lời dối trá của ĐCSTQ.

Về nhà, tôi bị áp lực tâm lý rất lớn và tôi đã kể cho chồng nghe chuyện đã xảy ra. Đầu tôi đau như búa bổ và tôi cảm thấy mình sắp chết. Tôi cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một quyết định sinh tử. Dù tu luyện của tôi có tệ đến đâu, tôi biết tôi không thể để họ bức hại tôi, vì điều đó sẽ thực sự làm hại họ.

Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được. Tôi nghĩ vì tôi đã đắc Pháp, tôi nhất định phải trân quý Đại Pháp. Tin vào Đại Pháp không có gì sai, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt cũng không sai. Tôi bèn cầu Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi. Tôi cố gắng nhớ lại Pháp mà tôi có thể nhớ được, nhớ câu nào tôi liền nhẩm câu đó. Tôi quyết định rằng, ngay cả khi tôi mất tất cả, tôi vẫn sẽ không ký bất cứ thứ gì nữa. Tôi đã từng bị kết án phi pháp. Trong thời gian quản chế, tôi sợ hãi và đã ký một số thứ và sau đó tôi đã công bố nghiêm chính thanh minh những việc mình đã làm.

Khi tôi tan sở vào ngày hôm sau, một nhân viên ủy ban đã đợi tôi trên con đường mà tôi đi qua. Tôi đến phòng họp thì thấy bốn người từ Ban Quản lý Khu phố đã ngồi ở đó nhưng không có ai từ đồn công an. Họ lấy ra một bản cam kết và một tờ giấy trắng. Họ muốn tôi ký hoặc tự viết vào đó. Tôi nói rằng tôi sẽ viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Họ bảo không được. Tôi liền nói tín ngưỡng của tôi là thiêng liêng và tôi sẽ không ký bất cứ thứ gì. Họ thấy tôi thực sự không muốn ký. Chồng tôi đang phát chính niệm ở bên ngoài thì gọi điện cho tôi nên họ đã cho tôi về nhà.

Đêm hôm đó, tôi cảm thấy mình đã trải qua một kiếp nạn sinh tử. Tôi phải trân quý khoảng thời gian còn lại để học Pháp thật nhiều, tu tốt bản thân, và thiện đãi với tất cả chúng sinh. Tôi quyết định nghe một bài giảng của Sư phụ mỗi ngày và kiên trì phát chính niệm. Từ hôm đó, họ không còn tìm gặp tôi nữa. Cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi bảo hộ của Ngài!

Dùng tâm thái từ bi đối đãi với người nhà

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ mẹ. Mẹ tôi không có học thức và bị nhiễm văn hóa Đảng rất nặng. Bà thích hát những bài hát của ĐCSTQ và những ngôn hành của bà rất gây tổn thương. Ngay cả khi đã trưởng thành và lấy chồng, tôi vẫn ngại gặp mẹ vì mẹ thường xuyên nổi giận vô cớ.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiếm khi khắc khẩu với mẹ. Tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của kiếp nhân sinh và lý do tại sao chúng ta ở đây. Tôi biết rằng nếu tôi muốn thực sự tốt cho mẹ, tôi phải làm cho bà hiểu rằng Đại Pháp là tốt. Đây chính là mục đích của bà khi đến thế giới này. Tâm sợ hãi của tôi đối với mẹ dần dần biến mất.

Mỗi lần đến thăm mẹ, tôi mua cho bà những món bà thích, tắm gội cho bà, cắt tóc cho bà, trò chuyện với bà và cùng bà đi dạo. Vào những lúc thích hợp, tôi bật nhạc do đệ tử Đại Pháp sáng tác cho bà nghe. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không thể nói chuyện với bà, bởi vì trước đây, hễ nói chuyện là hai mẹ con tôi lại cãi nhau. Bây giờ chúng tôi rất hợp nhau, cùng nhau nói chuyện, cười đùa.

Mẹ chồng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm. Sau đó chúng tôi bị bức hại, mẹ chồng tôi vì có chấp trước vào tình thân quyến không buông và không minh bạch Pháp lý nên đã nằm liệt giường trong nhiều năm liền. Vợ chồng tôi đã chăm sóc cho bà. Bà thích đọc Hồng Ngâm của Sư phụ, và dù nằm liệt giường đã lâu nhưng mỗi khi nhắc đến Sư phụ bà đều bật khóc. Đôi khi tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi. Nhưng dù có mệt mỏi đến đâu, tôi vẫn muốn cùng bà đi đến cuối con đường tu luyện. Tôi nhắc nhở bản thân rằng hoàn cảnh khó khăn này để tôi tu bỏ tâm an dật.

Nhẩm niệm chín chữ chân ngôn hết đau dạ dày

Chồng tôi được thả ra khỏi trại tạm giam vào năm 2008 và bị bệnh nặng. Anh gầy guộc nhưng bụng lại trướng lên. Tôi trông thấy anh mà không khỏi rơi lệ. Tôi đã cùng anh học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tình trạng của anh ngày càng được cải thiện.

Nhờ sự gia trì từ bi của Sư phụ, bụng chồng tôi dần xẹp xuống và đến ngày thứ 19 anh đã bình phục mà không cần đến bệnh viện. Chúng tôi rất vui mừng. Khi người thân đến thăm, chúng tôi kể cho họ, họ đều ngạc nhiên và mừng cho chúng tôi. Nhưng cuộc bức hại mà chúng tôi phải chịu cũng đã gây áp lực rất lớn cho họ. Thông qua sự việc này, chúng tôi đã giúp họ hiểu rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Năm ngoái, một người họ hàng đã gọi điện cho tôi và nói rằng chồng cô ấy bị đau bụng dữ dội. Bác sỹ nói anh cần phải phẫu thuật. Nhưng gia đình quyết định không phẫu thuật và tự chăm sóc anh.

Anh ấy đã chứng kiến việc chồng tôi khỏi bệnh mà không cần đến bệnh viện. Vì vậy, bất cứ khi nào cảm thấy không khỏe, anh liền niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nói rằng điều đó thực sự hiệu quả.

Trong dịp Tết năm nay, họ hàng của chúng tôi đã ăn tối cùng nhau. Chồng của người họ hàng cũng có mặt ở đó và kể lại chuyện này. Anh ấy nói rằng khi bị đau dạ dày, anh đã không đến bệnh viện để phẫu thuật. Thay vào đó, anh thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cơn đau đã chấm dứt.

Anh ấy cũng nói rằng khi niệm chín chữ chân ngôn thì cần phải thành tâm, phải xuất phát từ nội tâm mà niệm thì mới linh nghiệm. Sau khi nghe điều này, tôi mừng cho anh ấy. Tôi thực sự không ngờ anh ấy sẽ thay đổi, bởi trước đây anh đã nói một số điều tiêu cực về Đại Pháp.

Tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong tu luyện và tôi không có nhiều trải nghiệm tu luyện kinh thiên động địa như các đồng tu khác. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình để thúc giục bản thân và khích lệ các đồng tu, để chúng ta có thể cùng nhau tinh tấn, kiên định bước đi trên con đường tu luyện, không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn, không cô phụ sự kỳ vọng của chúng sinh.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/3/449966.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/27/214463.html

Đăng ngày 10-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share