Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2024] Năm 1997, nhà tôi xảy ra vụ cháy nổ do rò rỉ khí gas. Vụ tai nạn này đã làm khuôn mặt tôi bị biến dạng, tám ngón tay bị cắt cụt và hai ngón còn lại bị trẹo vĩnh viễn. Tình trạng khuyết tật này khiến tôi không thể hoàn toàn tự chăm sóc bản thân.

Tháng 3 năm 1999, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã lấy lại được niềm tin vào cuộc sống. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của bản thân về việc vượt quan nghiệp bệnh để chứng thực sự từ bi vĩ đại của Sư tôn, cũng như huyền năng của Đại Pháp.

Quan nghiệp bệnh thứ nhất

Quan nghiệp bệnh đầu tiên của tôi xảy ra vào mùa xuân năm 2008. Một hôm, sau khi ăn sáng, tôi đột nhiên bị chảy máu cam. Vì việc này thường xuyên xảy ra từ khi tôi còn nhỏ, năm nào cũng xuất hiện ít nhất hai hoặc ba lần nên tôi không quá để ý đến nó. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra lần này khác hẳn, vì máu chảy mãi không ngừng. Tôi cố gắng dùng khăn giấy bịt mũi, nhưng máu lại bắt đầu chảy xuống miệng tôi. Trong ba ngày tiếp theo, máu tiếp tục chảy khiến tôi ăn không nổi, ngủ cũng không xong. Tôi chỉ có thể ngồi trên giường, hứng máu nhỏ xuống bằng một cái xô. Tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu bức hại của cựu thế lực, đồng thời, tôi cũng cầu Sư phụ gia trì giúp tôi vượt qua quan nghiệp bệnh này.

Tôi nghĩ người chân tu không có bệnh, nên tôi liên tục nhẩm:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. ” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi nghĩ bất kể là lý do gì, chỉ cần tôi kiên định tín Sư tín Pháp thì mọi ma nạn đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Mũi tôi vẫn tiếp tục chảy máu, nhỏ từng giọt, từng giọt. Đến ngày thứ sáu, tôi cảm thấy đầu mình trướng lên, tai ù đi, và tim tôi đập nhanh. Tôi cũng cảm thấy khó thở, mí mắt và môi tôi tái nhợt, không còn sắc khí. Mắt tôi mờ đi, lưỡi tê cứng và chân tôi yếu đến mức tôi vừa cố gắng đứng dậy liền ngã xuống ngay. Cảm giác như thể cuộc đời tôi sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.

Con trai tôi sợ đến nỗi không dám ngủ, và thức suốt đêm bên cạnh tôi. Cháu thậm chí còn quỳ xuống ôm lấy chân tôi và khóc: “Một người chỉ có bấy nhiêu máu thôi! Nếu mẹ không đi bệnh viện, mẹ sẽ chết mất. Mẹ ơi, mẹ hãy nghe con lần này thôi!” Tôi trấn an con: “Con đừng sợ. Đây là dấu hiệu mẹ đang tiêu nghiệp. Mẹ được Sư phụ quản, không ai dám lấy mạng mẹ đâu!”

Đến tối ngày thứ bảy, máu mũi của tôi cuối cùng cũng ngừng chảy, và tôi đã có thể nằm xuống ngủ. Sáng hôm sau, tôi đứng dậy thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ và khấu bái ân cứu mạng của Ngài! Sau đó, tôi ăn sáng, luyện công và học Pháp. Tôi không dùng bất kỳ loại thuốc bổ nào, và trong vòng bảy ngày, tôi đã bình phục hoàn toàn. Từ đó trở đi, chứng chảy máu cam của tôi không bao giờ tái phát.

Quan nạn thứ hai

Năm 2012, ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) lấy cớ tôi cho các đồng tu sản xuất tài liệu chân tướng tại nhà để kết án phi pháp tôi 7,5 năm tù.

Tháng 7 năm 2018, không lâu sau khi ra tù, trong khi tôi đang đi dạo thì một chiếc xe điện chở hai thùng sơn đâm tôi ngã xuống. Tôi liền ngất đi, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc lớn bên cạnh tôi mới tỉnh. Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một phụ nữ khoảng 40 tuổi. Cô ấy vừa khóc lớn vừa nói với tôi rằng cô ấy tưởng tôi chết rồi. Tôi cảm thấy khó thở, chân trái khó cử động, và bị một vết sưng lớn ở phía sau đầu. Khắp người tôi đầy vết máu và vết trầy xước.

Người phụ nữ bảo tôi gọi điện cho gia đình, để họ báo cảnh sát giao thông đến giải quyết vụ việc và đưa tôi đi viện. Tôi trả lời: “Không cần đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi gặp chuyện gì cũng phải nghĩ cho người khác và làm mọi việc theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi sẽ không lợi dụng bất cứ ai. Chỉ cần cô hiểu Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính, và vì tật đố, Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại) đã tuyên truyền những lời dối trá để bôi nhọ Pháp Luân Công và bức hại nhóm người tốt này. Với tôi, chỉ cần cô hiểu được sự thật đó là đủ rồi.”

Cô ấy đưa tôi về nhà, và muốn đưa tôi ít tiền, nhưng tôi kiên quyết không nhận. Cô ấy vô cùng cảm động, nói: “Em hiểu rồi, Pháp Luân Công là Phật Pháp. Nếu là người khác không biết sẽ đòi em bao nhiêu tiền nữa. Hôm nay em thực sự đã gặp được một người tốt”. Trước khi rời đi, cô ấy vừa lau nước mắt vừa cảm ơn tôi.

Tôi biết việc này được an bài để tôi có thể trả nợ nghiệp, và mạng sống của tôi không có gì nguy hiểm cả. Tôi cảm tạ Sư tôn, và quyết định giao phó bản thân cho Ngài coi sóc. Đêm đó, tôi không thể nằm ngửa được. Với chân trái sưng to như củ cải xanh, tôi đã ngồi cả đêm để học Pháp và phát chính niệm thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực. Ba ngày sau, những vết bầm xanh trên đùi tôi chuyển sang màu tím, và bắt đầu di chuyển xuống cẳng chân, mỗi ngày lại di chuyển xuống dưới chân một chút. Cuối cùng, vết bầm tím này cũng bị Sư phụ đẩy ra khỏi cơ thể tôi, biến mất không còn dấu vết. Tôi ngỡ ngàng khi chứng kiến phép lạ này.

Quan nghiệp bệnh thứ ba

Lần thứ ba là vào mùa thu năm 2021. Một đêm, tôi dậy đi vệ sinh, khi vừa đặt chân xuống sàn, tôi đột nhiên cảm thấy đầu gối trái đau nhói, cảm giác như có một khoảng trống xuất hiện ở giữa đầu gối, và trong đó có thứ gì đó đang kêu cọt kẹt. Tôi không thể đứng vững, và suýt ngã xuống. May thay có một ghế đẩu cạnh đó, nên tôi dùng nó làm chỗ bám để đi vào phòng vệ sinh. Cứ mỗi bước đi, tôi lại đau nhói, và thứ bên trong đầu gối tôi kêu lên. Quá trình đi vào phòng vệ sinh đau đến mức người tôi đầm đìa mồ hôi. Tôi tin một chủ nợ đang đến để đòi nợ, và nhanh chóng cầu Sư phụ gia trì. Nếu nghiệp lực này là của tôi, tôi sẽ gánh chịu, bằng không, tôi tuyệt đối không thừa nhận nó.

Vì con trai đi làm ở xa nên tôi thường ở nhà một mình. Bất cứ khi nào cơn đau quá sức chịu đựng, tôi lại tự hỏi bản thân: “Mình có phải là đệ tử Đại Pháp không? Có! Mặc dù mình chưa làm tốt ba việc, nhưng không tà ác nào được phép khảo nghiệm mình. Mình chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ.”

Tôi cũng nhẩm Pháp của Sư tôn:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.”(Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau chín ngày, tôi đã vượt qua được cơn đau cực độ bằng kiên định chính niệm và niềm tin vào Sư phụ và Pháp. Cuối cùng, tà ác điên cuồng đã bị đánh bại, và một lần nữa, huyền năng của Đại Pháp lại triển hiện.

Quan nghiệp bệnh thứ tư

Quan nghiệp bệnh thứ tư xảy ra vào tháng 3 năm 2022. Một buổi sáng, tôi thức dậy và cố gắng dùng cánh tay phải chống xuống giường để dựng người lên. Không ngờ tay tôi mềm nhũn và khuỵu xuống. Sau khi cố gắng ngồi dậy, tôi phát hiện cánh tay phải của mình tê cứng, tôi không thể cầm được ly nước, đưa thìa cơm lên miệng cũng không nổi. Chân phải của tôi cũng bị như vậy, và khi tôi cố gắng bước đi, toàn bộ cơ thể tôi nghiêng sang bên phải không kiểm soát được.

Con trai tôi kêu lên: “Đây không phải là triệu chứng của đột quỵ sao? Chúng ta mau đến bệnh viện đi, nếu trì hoãn mẹ sẽ bị tàn phế mất!“

Lúc đầu, tôi có chút sợ hãi, nhưng tôi ngay lập tức phủ nhận tình trạng của mình bằng chính niệm. “Người luyện công không có bệnh, mà là tiêu nghiệp. Mình đã không tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp, nên mới bị cựu thế lực dùi vào sơ hở, chúng lợi dụng cơ hội này để hủy diệt mình. Đây là do tâm tranh đấu và tâm tự cao chiêu mời đến.”

Nghĩ lại mấy hôm trước, tôi không thể chịu đựng được một số hành vi hàng ngày của con trai và đã cố gắng chấn chỉnh con. Con trai cãi lại tôi bằng những lời lẽ gay gắt, khiến tôi tổn thương và tức giận. Tôi mắng con: “Mẹ là mẹ của con. Tại sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Càng nghĩ tôi càng thấy ủy khuất, bực bội, chỉ muốn cùng con trai tranh luận đúng sai. Vì tâm tính của tôi đã rớt xuống mức của người thường, nên tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm này.

Sau khi học Pháp, tôi nhận ra sai lầm của mình, và thản nhiên buông bỏ quan niệm rằng vì tôi là mẹ nên con phải nghe lời tôi, bất kể là tôi đúng hay sai. Sau đó, tôi xin lỗi con trai và nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã sai. Lẽ ra mẹ không nên nóng giận với con. Việc con làm là không đúng, nhưng cách mẹ nói với con là sai. Mẹ đã không tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Lẽ ra mẹ nên bình tĩnh chỉ ra những thiếu sót của con, nói cho con hiểu suy nghĩ của mẹ, rồi để con tự suy xét xem nên làm như thế nào là tốt nhất. Cảm ơn con đã cho mẹ cơ hội này để đề cao tâm tính.” Con trai tôi mỉm cười nói: “Không sao đâu ạ. Những gì mẹ nói rất đúng. Con đã hình thành những thói quen xấu này ở nơi làm việc. Từ nay con sẽ cố gắng cải thiện.”

Sư phụ giảng:

“vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.”(Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi phát hiện ra chướng ngại này, các giả tướng của đột quỵ đã biến mất trong vòng hai tuần. Đây là một điều kỳ diệu, bởi tình trạng này là một trong những bệnh khó phục hồi hoàn toàn nhất đối với người thường.

Là những đệ tử chân tu đứng trong hàng ngũ đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải có niềm tin bất phá vào Sư phụ và Pháp, đặc biệt là khi chúng ta gặp quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Một khi nghi ngờ Đại Pháp và ôm giữ quan niệm người thường sẽ khiến chúng ta rất khó vượt qua, và hệ quả sẽ thật đáng buồn. Hãy tin vào Đại Pháp, và Thần tích sẽ triển hiện.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/13/470809.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/1/214533.html

Đăng ngày 21-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share