Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2023] Mẹ tôi, 88 tuổi, và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được gần 20 năm rồi. Trước khi tu luyện, cả hai chúng tôi đều đau yếu. Giờ đây thân thể chúng tôi nhẹ nhàng vô bệnh và không bao giờ phải uống thuốc hay tiêm gì cả. Người nhà chúng tôi đã được chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Mỗi khi gặp quan nghiệp bệnh, chúng tôi đều tín Sư tín Pháp và vượt qua một cách nhẹ nhàng dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Mùa xuân năm nay, mẹ tôi đã hai lần liên tục vượt qua quan nghiệp bệnh.

Mẹ tôi sống trong một căn hộ dành cho người cao tuổi. Bà không muốn phiền hà đến con cái, nên chúng tôi có thể đi làm mà không phải lo lắng gì. Hơn nữa, khu căn hộ dành cho người cao tuổi cũng là một môi trường tu luyện nơi bà có thể gặp gỡ mọi người và giảng chân tướng về cuộc bức hại cho họ.

Một hôm, bà gọi điện cho tôi và bảo tôi đến, và rằng bà không thể mở miệng được. Tôi vội chạy qua đó và nhìn thấy mẹ tôi nằm trên giường. Răng của bà cắn chặt. Tôi hỏi liệu bà có thể ngồi dậy được không. Bà gật đầu. Tôi liền đỡ bà ngồi dậy và cả hai chúng tôi bắt đầu phát chính niệm. Khoảng nửa giờ sau, mẹ tôi cảm thấy ổn hơn. Tôi đưa mẹ đến nhà tôi để nghỉ ngơi vài ngày. Sau đó tôi lại đưa bà trở lại căn hộ của bà.

Chưa đầy năm ngày sau, mẹ tôi lại gọi điện cho tôi bảo rằng bà cảm thấy rất nóng. Tôi lại chạy sang và giúp mẹ phát chính niệm. Một lúc sau, thân nhiệt của mẹ tôi trở lại bình thường. Tôi lại đưa mẹ về nhà tôi và nhắc bà cần hướng nội. Bà nói rằng bà đã có niệm đầu bất hảo: “Mấy người già qua đời được khiêng ra khỏi khu nhà dưỡng lão và mẹ phân vân không biết linh hồn của họ vẫn còn ở đó hay không”. Khi vừa nghĩ đến điều này, bà lập tức cảm thấy không khỏe. Bà phải bám vào tay vịn để lên cầu thang khi về căn hộ của mình. Bà tin rằng chính cái niệm đầu bất hảo đó đã gây ra rắc rối cho bà.

Đến đêm, mẹ tôi lại lên cơn sốt, bà cảm thấy thân thể vô lực và mặt bà đỏ dừ. Tôi phát chính niệm hỗ trợ mẹ, nhưng chính niệm của tôi chưa đủ mạnh, trong lòng còn có chút lo lắng rằng: “Mẹ tôi tuổi đã cao rồi, tôi mà không cho bà dùng thuốc, nhỡ có chuyện không hay xảy ra thì các anh chị sẽ oán trách tôi”.

Đến rạng sáng thì mẹ tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trong tâm tôi cũng kiên định hơn. Khi gần trưa thì một khảo nghiệm khác lại đến. Chị dâu tôi, cháu trai và vợ của cháu đến thăm bà. Nhìn thấy tình trạng của bà như vậy, cháu trai vội đo thân nhiệt cho bà, và nhiệt kế chỉ 101.3 độ F (38.5 độ C). Họ không nén nổi tức giận và hỏi tôi tại sao tôi không cho bà uống thuốc. Tôi vội giải thích: “Con người có nhiều cách khác nhau để trị bệnh. Có người thì tiêm và uống thuốc, có người thì xoa bóp bấm huyệt, có người thì dùng khí công .v.v. Mẹ và em là những người tu luyện, vậy nên luyện công thì sẽ ổn thôi. Mẹ đã tốt hơn rất nhiều so với đêm qua rồi”.

Lúc đó chị dâu và cháu trai bắt đầu đi tìm thuốc. Họ rót một ít nước để cho mẹ tôi uống thuốc. Tôi chưa bao giờ thấy họ quan tâm đến mẹ nhiều như thế. Tôi trở nên tức giận và nghĩ: “Có những điều các vị nên làm cho mẹ thì lại không làm. Bây giờ chẳng cần phải lo thì đột nhiên các vị lại quan tâm!”

Tôi muốn bỏ đi và để mặc họ chăm mẹ, nhưng rồi tôi nghĩ, nếu tôi bỏ đi như thế, họ sẽ tổn thương. Tôi bèn bình tĩnh nói: “Nếu mẹ muốn uống thuốc thì mẹ cứ uống đi”. Mẹ tôi đã uống thuốc để giữ thể diện cho họ.

Niệm đầu bất chính của mẹ tôi đã chiêu mời tà ác. Đêm hôm đó, bà bị đau đầu dữ dội và không ngừng rên rỉ. Bà nhờ tôi tìm thuốc cho bà. Tôi cố cắn răng nhưng không thể không buông vài câu: “Con mà cho mẹ uống, thì mẹ sẽ thành thực sự bị bệnh. Hôm nay mẹ đã không có quyết định đúng đắn nên mới chiêu mời rắc rối này!”

Mẹ tôi ấm ức nói: “Mẹ thật sự không thể chịu được nữa. Đầu mẹ đau quá. Mẹ còn muốn gọi cho anh con. Mẹ sẽ làm gì mẹ muốn”. Ngay khi tôi thấy mẹ mất chính niệm, tôi biết rằng cựu thế lực đã lợi dụng bà.

Ngay lập tức tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Có một khoảng thời gian, tôi thường có niệm đầu sâu thẳm trong tâm rằng mẹ tôi già rồi và nếu chính niệm của bà không đủ mạnh thì rất nguy hiểm. Tôi đã vô tình rơi vào bẫy theo lối tư duy “sinh, lão, bệnh, tử”. Tôi bèn phủ định niệm đầu này ngay lập tức. Tôi chia sẻ với mẹ và nói rằng: “Con sai rồi. Đó là do niệm đầu bất chính của con đã gây ra can nhiễu này. Chúng ta không nên có sơ hở nào hết. Chúng ta cần phải làm theo những gì Sư phụ dạy và đề cao trong Pháp”.

Mẹ tôi chú ý lắng nghe. Tôi nói thêm rằng: “Các học viên chân tu thì không có vấn đề bệnh tật. Là do tâm tính của chúng ta đã gây ra rắc rối. Chúng ta đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp nên tà ác đã lợi dụng chúng ta”.

“Mẹ con mình đã lập lời thệ ước từ thiên thượng xuống thế giới nhân loại này để trở thành đệ tử Đại Pháp và trợ Sư cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải cùng nhau trở về nhà, theo sát Sư phụ. Đó là tâm nguyện bấy lâu của chúng ta. Chúng ta cần vâng lời Sư phụ và bước đi trên con đường tu luyện một cách chân chính”. Mẹ tôi gật đầu đồng ý. Một nụ cười an hòa và thiện lương nở trên khuôn mặt của mẹ tôi.

Lúc ấy, tôi xuất ra một niệm: “Quy luật sinh, lão, bệnh, tử của cựu vũ trụ không thể áp lên đệ tử Đại Pháp cao niên. Hãy cùng tiến lên và vững bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài!”

Đêm hôm đó tôi ngủ cùng mẹ. Tôi nhận thấy mặt bà nhăn nhó vì đau đầu. Tôi cảm thấy mình đã quá cứng rắn với bà, và bà đã sợ. Tôi liền chính lại bản thân và nói: “Nếu mẹ đau quá thì cứ uống thuốc giảm đau đi”. Tôi nói vậy để xem bà thế nào. Mẹ tôi mỉm cười bảo: “Mẹ đã chuẩn bị mấy viên thuốc, bẻ làm tư và gói trong giấy vệ sinh rồi. Mẹ sợ ban đêm không thể chịu được thì sẽ lấy ra uống”. Tôi mỉm cười và mang thuốc ra cho mẹ.

Sáng sớm hôm sau, anh trai tôi ở xa gọi điện đến. Anh ấy lo lắng và muốn chạy qua. Tôi nói: “Đêm qua mẹ đã uống thuốc rồi. Mẹ ổn rồi. Anh đừng lo gì cả”. Anh trai tôi khá hài lòng. Nhưng chứng đau đầu của mẹ tôi lại quay lại. Lần này bà nói bằng chính niệm rằng: “Ta uống thuốc thì ngươi mấy giờ liền không đau, ta không uống thuốc thì ngươi lại quay lại làm ta đau. Ta sẽ không uống thuốc nữa. Ta sẽ để ngươi đau. Ta sẽ giải thể ngươi! Ta sẽ qua được khảo nghiệm này bằng chính niệm!”

Khi tôi về nhà vào buổi trưa, mẹ nói với tôi: “Mẹ đã không uống một viên thuốc nào. Mẹ chỉ thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Tôi giơ ngón cái lên khích lệ mẹ. Khi tôi về nhà vào buổi tối. Mẹ tôi đã khỏe lại và không còn đau nữa. Anh chị tôi gọi điện hỏi thăm bà và bà nói với họ: “Mẹ uống thuốc thì không đỡ, mà không uống thuốc lại ổn hơn! Các con nghĩ cái nào có tác dụng hơn?” Cả hai anh chị đã khích lệ mẹ tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Dường như đây là để khảo nghiệm mẹ tôi, nhưng cũng là để khảo nghiệm tôi. Đối với người nhà, tôi vẫn còn ôm giữ tâm oán hận, tật đố, và bất thiện. Tôi quyết tâm loại bỏ những chấp trước này, tu xuất tâm từ bi, và tôi sẽ thiện đãi với tất cả những người mà tôi gặp. Tôi nhận ra rằng mọi điều tôi gặp trên con đường tu luyện không phải ngẫu nhiên, và tôi sẽ chân quý từng cơ hội để đề cao tâm tính.

Giờ đây mẹ tôi đã quay lại căn hộ của bà, bà ngày càng khỏe hơn và thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp cho mọi người xung quanh. Không lời nào có thể diễn tả lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ! Tôi sẽ vâng lời Sư tôn, làm tốt ba việc để không cô phụ sự từ bi cứu độ của Ngài!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/16/469324.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/28/214483.html

Đăng ngày 19-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share