Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2024] Một người phụ nữ 59 tuổi ở thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên đã buộc phải sống xa nhà để tránh bị sách nhiễu vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Chính quyền bắt đầu sách nhiễu bà Chung Phương Quỳnh từ ngày 26 tháng 9 năm 2022 tại nhà em trai bà ở thị trấn Vân Long, thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, nơi bà đang tạm trú (không rõ liệu bà có nhà riêng hay không). Hơn 20 cảnh sát cùng các nhân viên chính quyền và cán bộ thôn đã đột kích vào nhà em trai bà và tịch thu 1 cuốn sách của Pháp Luân Công và tấm thảm mà bà Chung dùng để ngồi đả tọa luyện công.

Một nữ viên chức chính quyền đã yêu cầu bà Chung ký tên vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Khi bà từ chối, hai nam cảnh sát đã bôi mực lên mu bàn tay của bà và dùng nó để lăn lên tờ khai mà họ đã chuẩn bị sẵn.

Nữ nhân viên ra lệnh cho cán bộ địa phương giám sát bà Chung chặt chẽ. Bà ta cũng chỉ đạo họ lắp camera giám sát ở gần cửa chính của nhà em trai bà Chung.

Trong vài ngày tiếp theo, các cán bộ thôn đã quay lại nhiều lần để chụp ảnh bà Chung. Sau khi lắp đặt camera giám sát được, bí thư thôn Trương Hổ yêu cầu bà Chung đứng trước hiên nhà đối diện với camera vào mỗi buổi sáng, buổi trưa và buổi tối để ông ta gửi đoạn phim đó cho cấp trên của mình ở Thành Đô (nơi quản lý thành phố Giản Dương).

Trong khoảng thời gian từ ngày 14 đến 22 tháng 10 năm 2022, bí thư Trương, 3 nhân viên của Cộng đồng Ngư Trà (Trương Hạo Thành, Trương Kính Thành và Hồ Kiến Quốc), cũng như các nhân viên Diêm Quân và Trương Thuật Văn của Phòng 610 hầu như đến sách nhiễu bà Chung hàng ngày.

Sự sách nhiễu vẫn tiếp tục trong năm 2023. Ngày 26 tháng 4 năm 2023, hơn 10 người từ chính quyền địa phương, đồn công an và văn phòng cộng đồng ở thị trấn Vân Long lại sách nhiễu bà Chung tại nhà em trai bà.

Ngày 2, 4 và 13 tháng 6 năm 2023, Trương Hổ và Hồ Kiến Quốc đã gọi điện cho em trai của bà Chung, yêu cầu ông đuổi bà Chung ra khỏi nhà và để bà chuyển đến nhà con trai bà ở một thị trấn khác.

Ngày 15 và 16 tháng 6, Hồ gọi điện cho con trai bà Chung, yêu cầu được gặp mặt anh. Trưởng Phòng 610 thị trấn Vân Long Lưu Giai cũng liên lạc với con trai bà, nói họ cần bố trí một cuộc nói chuyện trực tuyến với bà mỗi ngày (không rõ liệu bà có chuyển đến nơi ở của con trai mình hay không).

Để tránh bị bắt, bà Chung quyết định không ở cùng em trai hoặc con trai nữa và hiện đang phải sống trôi dạt để trốn tránh nhà chức trách.

Sự bức hại trong quá khứ

Bà Chung từng là một chuyên viên trong ngành công nghiệp vận tải, từng bị u mạch bẩm sinh (mạch máu phát triển bất thường) và thiếu máu não nghiêm trọng. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 5 tháng 3 năm 1999, và hai tháng sau, cả hai căn bệnh đều đã biến mất.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, vì không từ bỏ Pháp Luân Công, bà Chung đã bị giam giữ nhiều lần và bị kết án 2 lần với tổng thời gian thụ án là 11 năm.

Bản án 7 năm tù đầu tiên

Từ tháng 8 đến tháng 9 năm 2007, bà Chung cùng hơn 30 học viên khác bị bắt giữ. Cảnh sát thẩm vấn và tra tấn bà trong 10 ngày. Cảnh sát để một bóng đèn 100 watt trước mặt bà, không cho bà ngủ, bôi mù tạt lên mắt, mũi và đánh đập bà. Bà đã bất tỉnh vì bị đánh đập.

Ngày 27 tháng 10 năm 2008, bà Chung và 8 học viên khác cùng người nhà của 2 học viên đều bị Tòa án Vũ Hầu kết án tù. Bà Chung lãnh án 7 năm tù. Tất cả 11 người đều kháng cáo bản án, nhưng Tòa án Trung cấp Thành Đô đã ra phán quyết giữ nguyên bản án sơ thẩm của họ sau khi cấm luật sư đại diện bào chữa cho họ.

Ngày 4 tháng 3 năm 2009, bà Chung bị đưa đến Nhà tù Nữ Dưỡng Mã Hà ở thành phố Giản Dương. Vì bà không từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh đã biệt giam bà vào tháng 12 năm 2009, lấy quần áo của bà và đưa cho bà một bộ quần áo tù nhân rất mỏng manh và cắt bỏ tất cả cúc áo. Họ đưa cho bà 1 đôi dép nhựa và 1 chiếc chăn mỏng. Phòng biệt giam không có giường nên bà phải ngủ trên sàn bê tông lạnh lẽo. Mỗi buổi sáng, bà được phát 1 bát cháo nguội và 1 chiếc bánh bao hấp. Khẩu phần cho bữa trưa và bữa tối rất ít ỏi. Bà thường xuyên rùng mình vì lạnh, tay bà run đến mức chiếc thìa liên tục đập vào bát.

Sau khi để bị lạnh cóng vào mùa đông, lính canh lại tra tấn bà bằng nhiệt lượng của mùa hè. Từ ngày 8 tháng 8 đến 25 tháng 9 năm 2010, bà Chung bị bắt đứng ngoài trời từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối và có khi nhiệt độ lên tới 40°C. Trong thời gian đó, bà không được phép sử dụng nhà vệ sinh mà chỉ được tắm vào ban đêm hoặc giặt quần áo. Tù nhân cùng phòng không thể chịu được mùi hôi bốc tà từ người bà và chửi rủa bà.

Bản án tù thứ 2 với thời hạn 4 năm

Ngày 26 tháng 10 năm 2016, cảnh sát của Đồn Công an đường Đào Khê đã bắt giữ bà Chung. Viện Kiểm sát quận Thành Hoa đã phê chuẩn vụ bắt giữ bà vào tháng 12 năm 2016.

Ngày 6 tháng 6 năm 2018, Tòa án quận Thành Hoa đã kết án bà 4 năm tù và phạt 5.000 Nhân dân tệ. Ngày 7 tháng 11 năm 2018, bà bị chuyển tới Nhà tù Nữ thành phố Thành Đô.

Vì kiên định đức tin của mình, bà lại bị tra tấn tàn bạo. Trong 6 tháng, lính canh không cung cấp cho bà dụng cụ ăn uống, nên bà phải ăn bốc. Trong 10 ngày, bà chỉ được cấp 1/4 khẩu phần ăn thông thường. Bà bị cấm mua nhu yếu phẩm hàng ngày và bà phải nhặt giấy vệ sinh đã qua sử dụng trong thùng rác để chùi. Việc sử dụng nhà vệ sinh của bà cũng bị hạn chế nghiêm ngặt. Bà từng bị cấm sử dụng nhà vệ sinh trong 2 ngày.

Bà Chung không được phép tự mình lấy đồ ăn – các tù nhân phải đưa đồ ăn cho bà. Bà không được phát khăn ăn nên phải dùng tay hoặc quần áo. Không được phép rửa tay hoặc tắm, cơ thể bà nhanh chóng bốc mùi. Khoảng thời gian duy nhất bà được phép tắm rửa và giặt giũ là vào những ngày nghỉ lễ, nhưng lính canh từ chối đưa bột giặt cho bà.

Hàng ngày, sau khi thức dậy lúc 6 giờ sáng cho đến 10 giờ tối, bà bị bắt ngồi trên ghế nhựa cao 8 cm, rộng 13 cm. Bà phải để tay lên đùi, đầu ngón tay không được vượt quá xương bánh chè. Lưng và cổ của bà phải giữ thẳng. Bà phải tiếp tục nhìn về phía trước và không được phép nhắm mắt. Chỉ sau 1 ngày ngồi, mông của bà đã có 6 mụn nước lớn. Ngày hôm sau khi bà ngồi xuống, cơn đau rất dữ dội. Sau một thời gian dài ngồi như vậy, mông bà bị mưng mủ. Khi máu và mủ khô lại, chiếc quần của bà dính chặt vào người. Cơn đau không thể chịu nổi khi bà gỡ ra trước khi được phép đi ngủ.

Bài liên quan:

Tứ Xuyên: Một người phụ nữ bị sách nhiễu vì kiên định đức tin, nhân viên chính quyền bắt bà phải đứng trước camera giám sát ba lần một ngày

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/24/471307.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/1/214535.html

Đăng ngày 17-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share